Thời Sênh nhìn thấy Doãn Bảo Bảo ở trường học, lúc cô ta bước đi hơi khập khễnh, thế nhưng người đã đẹp, dù bước đi thế nào, cũng vẫn đẹp mắt.
“Tiểu Manh.” Doãn Bảo Bảo vẫy tay với Thời Sênh, khuôn mặt tươi cười.
Thời Sênh lườm Doãn Bảo Bảo một cái, đi qua một hướng khác, người phụ nữ này chắc chắn không có ý gì tốt.
Doãn Bảo Bảo thấy Thời Sênh không để ý tới bản thân, trong lòng khó chịu, lại không thể biểu hiện ra ngoài. Cô ta khập khễnh đuổi theo Thời Sênh, ân cần hỏi: “Tiểu Manh, em làm sao vậy?”
Tốc độ của Thời Sênh hơi nhanh, Doãn Bảo Bảo có chút vất vả mới đuổi kịp, “Tiểu Manh, em chờ chị một chút.”
“Tiểu Manh, đột nhiên em lại nói được?”
Mặt Thời Sênh lạnh lùng, “Tôi vốn nói được mà.”
Đương nhiên Doãn Bảo Bảo biết cô vốn có thể nói được, ý cô ta hỏi là làm sao đột nhiên cô lại nói chuyện? Doãn Bảo Bảo biết trong nguyên tác không đề cập nguyên nhân cụ thể nguyên chủ không nói, chỉ nói cô có thể nói chuyện, nhưng vì một vài nguyên nhân, không muốn mở miệng.
“Tiểu Manh, có chuyện gì em cứ nói với chị đi. Em như vậy khiến cho chị cảm thấy rất buồn.” Doãn Bảo Bảo chặn trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh dừng lại, nét mặt hung ác, “Không cần tôi nhắc lại chị đã làm gì chứ? Doãn Bảo Bảo!”
“Tiểu Manh em đang nói gì vậy?” Doãn Bảo Bảo gương mặt vô tội.
“Tìm người bắt cóc tôi, còn muốn quay cảnh nóng của tôi à? Hửm? Chơi cũng trơn tay đấy chứ nhỉ, nghĩ ông đây dễ bắt nạt như vậy sao?”
Vẻ mặt Doãn Bảo Bảo đột nhiên thay đổi, cô ấy biết, cô ấy thực sự đã biết.
Đừng hoảng hốt, cho dù cô ấy biết cũng không có chứng cứ, cũng không thể làm gì cô ta. Con ngươi Doãn Bảo Bảo đảo một vòng, khóe mắt nhìn về không ít học sinh bên cạnh.
Ngay lúc cô ta chuẩn bị đưa tay kéo Thời Sênh, cô bé đối diện đột nhiên lên tiếng, “Doãn Bảo Bảo, tôi thấy hồ nước này và chị rất xứng đôi.”
“Cái gì?” Doãn Bảo Bảo ngơ ngác.
“Trả lại cho tôi, mau trả lại cho tôi… Ôi chao cẩn thận!”
“Tõm!”
Toàn bộ quá trình xảy ra quá nhanh, Doãn Bảo Bảo còn không kịp phản ứng đã bị ngã vào hồ nhân tạo.
Thời Sênh đứng trên bờ nhìn Doãn Bảo Bảo không ngừng đạp nước, cười xấu xa, cái đồ thiểu năng này còn muốn tính toán ông à.
Học sinh đụng ngã Doãn Bảo Bảo, vội vàng buông xe đạp, nhảy xuống hồ nhân tạo cứu người.
“Khụ khụ…” Doãn Bảo Bảo ở trong hồ uống mấy ngụm nước thật lớn, lúc này khó chịu ho khan, quần áo trên người dán chặt vào da thịt, phác họa trọn vẹn dáng người hoàn mỹ của cô ta. Nam sinh xung quanh nhìn thấy thế, đều đầy vẻ hưng phấn, có nhiều người còn cầm điện thoại chụp ảnh.
Tấm ảnh Hoa hậu giảng đường nổi danh học viện toàn thân ướt sũng.
Doãn Bảo Bảo đưa tay che ngực, hổn hển quát các nam sinh đang đứng xem, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn cậu nữa nhìn cái gì? Cút ngay!”
Người xung quanh đều biết Doãn Bảo Bảo có chỗ dựa, không dám trêu chọc, đều tự tản ra.
Lúc này Doãn Bảo Bảo mới nhìn về phía Thời Sênh, lớn tiếng chất vấn, “Bộ Manh! Có phải cô giở trò quỷ không?”
“Chị nói có lý chút đi, là vị học trưởng này đâm xe vào chị, sao chị lại đổ vạ lên tôi? Lúc lợi dụng tôi thì gọi tiểu Manh, bị tôi vạch trần đã gọi tôi Bộ Manh, học tỷ mà như chị thế không được đâu.”
Học trưởng đổ xe: “…” Anh ta đâu biết mình sẽ đụng vào người ta, còn đâm người ta ngã vào hồ nhân tạo chứ. “Không phải cô, thì câu nói vừa rồi kia của cô là có ý gì?” Doãn Bảo Bảo nhớ kỹ câu cô ấy nói trước lúc cô ta bị đâm ngã kia.
Thời Sênh nhún vai, “Ý trên mặt chữ, học tỷ đều đã học đến đại học rồi, sao còn như chưa tốt nghiệp tiểu học vậy.”
Doãn Bảo Bảo khẽ cắn môi, “Bộ Manh, chúng ta chưa xong đâu!”
Bộ Manh, cái này đều do mày ép tao.
Cô ta đẩy anh chàng học trưởng đổ xe ra, nhanh chóng chạy đi.
Thời Sênh ở phía sau hô: “Học tỷ, trời này lạnh, đừng để bị cảm mạo.”
Gương mặt cậu học trưởng đổ xe ngơ ngác, cái này là tình huống gì?
…
Thời Sênh hết tiết, móc điện thoại di động ra chuẩn bị chơi trò chơi, vừa mới mở ra màn hình, đã bị tiếng thông báo vang lên liên hồi.
Một lúc lâu mới phản ứng được.
Trượt xuống cột menu, hóa ra là tin tức weibo. Weibo nguyên chủ cô còn chưa xem qua, cô mở weibo ra, không ngờ lại là tài khoản Vip.
Cũng đúng, với danh tiếng của nguyên chủ bây giờ, tài khoản vip cũng là bình thường thôi.
Trước weibo đều không có động tĩnh gì, sao hôm nay lại như điên vậy?
Thời Sênh mở thông báo ra, cơ bản đều là tag cô. Thời Sênh xem một lúc lâu, mới hiểu rõ chân tướng từ trong đống mắng chửi kia.
Hóa ra vì Hạ Linh, kẻ luôn đầy antifan quan tâm cô, cho nên cô nằm không cũng trúng đạn, bị các antifan lôi ra ngoài, sau đó người hâm mộ của cô nhìn không được, hai bên bắt đầu cãi cọ.
Thời Sênh tìm được Hạ Linh ở bảng quan tâm.
Trầm Yên: Quan tâm tôi làm gì? Thầm mến tôi?
Hạ Linh online, lập tức trả lời cô.
Hạ Linh: Bé ngoan, tôi phát hiện bí mật của cô.
Trầm Yên: Bí mật gì? Tôi là Trầm Yên sao? Đây mà là bí mật gì? Hạ Linh: Cô giấu anh Vu, không tính là bí mật sao?
Trầm Yên: Được rồi, có tính, để bịt miệng, anh Hạ, anh muốn tôi lấy thân bịt miệng đây hay là muốn bị tôi diệt khẩu?
Hạ Linh: Có cách thứ ba không?
Trầm Yên: Anh ngủ với tôi!
Hạ Linh:…
Ngoại trừ chuyện này, cô không thể có chút mơ ước rộng lớn sao??
Thời Sênh kéo xem weibo, phát hiện người chửi Hạ Linh thực sự rất nhiều.
Trầm Yên: Anh thu thập hết antifan trên thế giới sao?
Hạ Linh: Hừ.
Hạ Linh trả lời xong, không quá vài giây, Thời Sênh liền thấy anh ta đăng weibo mới.
Hạ Linh V: Khuyên các người đừng quá đáng, tôi làm cái gì là chuyện của tôi, các người thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao.
Thái độ chống đối này, người qua đường cũng thành anti!!
Thời Sênh lục lọi weibo Hạ Linh, phát hiện mỗi cái weibo hầu như anh ta đều công kích các kiểu, người xem chỉ muốn bóp chết anh ta. Hạ Linh vừa đăng weibo, phía dưới ngập tràn đủ loại antifan, bắt đầu tiến hành công kích cuộc sống của anh ta.
Thời Sênh cũng từng bị người ta bôi đen, nhưng kiểu toàn anti như Hạ Linh này, cô tuyệt đối chưa từng gặp qua. Hầu như anh ta không có người hâm mộ nào, gương mặt đó đều không cứu vớt được các antifan của anh.
Trầm Yên: Đánh nhau ẩu đả, tới muộn giở bệnh ngôi sao, công kích người hâm mộ, anh Hạ lợi hại của tôi, sao anh không lên trời đi?
Hạ Linh: Quan tâm tôi.
Trầm Yên:…
Thời Sênh mở ra trang chủ quan tâm, bảng quan tâm đang là 0 lập tức nhảy thành 1.
Giờ thì người hâm mộ nguyên chủ đều bùng nổ.
Thời Sênh không để ý tới đống thông báo bình luận và gắn thẻ kêu liên hồi.
Trầm Yên: Tới đón tôi đi!
Hạ Linh: Không đến.
Trầm Yên: Không đến tôi gϊếŧ chết anh. Hạ Linh:…
Hạ Linh hỏi vị trí trường cô, đón xe đi tới, anh mà tự lái xe qua đây thật, có khi sẽ bị người ta đánh chết mất.
Hạ Linh cũng không biết tại sao, nhưng mỗi khi ở bên cô, anh luôn cảm thấy trong lòng đặc biệt bình thản.
Anh trầm mặt tự hỏi hồi lâu, anh cảm giác có lẽ mình yêu rồi.
Lý trí của anh nói cho anh biết, chuyện này rất kỳ quái, rất đột ngột, dù sao không ai lại thích một cô gái nhỏ sau khi mới gặp mặt không lâu.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm anh có một âm thanh nói cho anh biết, không sai.
Chính là cô!
“Anh đang nghĩ gì đấy?” Thời Sênh quơ quơ tay trước mắt Hạ Linh.
Hạ Linh nắm tay cô, giọng nói bất giác mang theo vài phần dung túng, “Đừng nghịch, tôi đang suy nghĩ chuyện lớn đời người.”