Có người bò từ trong phế tích ra, mưa rơi trên người, tính ăn mòn mãnh liệt, làm hắn không chịu nổi kêu thảm thiết.
Tiếng kêu kia cắt qua phía chân trời, bị tiếng mưa rơi làm tan vỡ, càng lộ vẻ âm u khủng bố.
Ngải Mễ được Hứa An Viễn ôm, trong tay Hứa An Viễn cầm một tấm thẻ, Thời Sênh nhìn bốn phía bọn họ có một lớp ánh sáng nhạt, trong bóng đêm đột ngột hiện ra, bao phủ bọn họ ở trong đó, ngăn cách mưa.
Thời Sênh quay đầu nhìn Phương Thần, trong tay Phương Thần cũng có thẻ giống vậy.
Đây là kỹ năng thẻ gì?
Lợi hại như vậy!
Tại sao ông không có? Không phục!
“Dư Hạ…” Ngải Mễ nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta muốn gϊếŧ người phụ nữ này.
Thời Sênh hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt người từng trải khuyên, “Đừng tức giận như vậy, chúng ta vốn chính là ở phe đối lập, không phải cô chết chính là tôi sống, cô nghĩ thoáng chút.” Không tức giận, bảo cô ta sao có thể không tức giận.
Đồng bọn của cô ta…
“Dư Hạ tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Mắt Ngải Mễ đỏ ngầu, nếu không phải Hứa An Viễn lôi kéo cô ta, phỏng chừng cô ta đã xông lại đây rồi.
“Chỉ nói thì có ích lợi gì, có bản lĩnh gϊếŧ chết mới được.”
Thời Sênh xoay xoay thiết kiếm, đột nhiên đâm tới bên bọn họ.
Hứa An Viễn biến sắc, toàn thân đều căng lên, nhưng mà trong không khí trừ bỏ tiếng mưa rơi tí tách, cũng không có âm thanh gì khác.
Thời Sênh đâm thiết kiếm xuống mặt đất một phát, kiêu ngạo nói: “Gan bé xíu vậy, còn muốn gϊếŧ chết tao à? Trở về luyện gan đi!”
Ngải Mễ trừng mắt nhìn Thời Sênh chằm chằm, cố gắng xua tan lửa giận bốc lên, có chút không thể khống chế nổi.
Đối mặt với kẻ biếи ŧɦái này không thể tức giận được, cô ta phải bình tĩnh mới có biện pháp đối phó với cô. Thời Sênh đứng trong chốc lát, cũng không biết cân nhắc cái gì, không thấy được Phương Thần đụng đến Hứa An Viễn lúc nào.
Chờ cô nhìn thấy, Phương Thần đã khởi xướng công kích với Hứa An Viễn.
Thời Sênh: “…” Sao luôn có người đoạt bát cơm với mình?
Phương Thần cùng Hứa An Viễn có thù hận gì?
Ân oán của Phương Thần cùng Hứa An Viễn nói ra rất dài, dù sao chính là đối thủ một mất một còn. Hai người đều không thể chấp nhận được đối phương, lúc trước Phương Thần không động thủ là cảm thấy thời cơ không hợp.
Nhưng mà lúc này cơ hội tốt như vậy, nếu không động thủ, vậy hắn đúng là thiểu năng.
Hứa An Viễn vừa đánh nhau với Phương Thần, vừa phải chú ý Ngải Mễ, vẫn bị vây ở hạ phong.
Đại khái là Phương Thần nhìn ra Hứa An Viễn để ý Ngải Mễ, thay đổi đối tượng công kích, Hứa An Viễn cầm thẻ trong tay đưa cho Ngải Mễ, đẩy cô ta ra xa xa. Sức chiến đấu của Phương Thần không tệ, hơn nữa có thẻ đen phụ trợ, kỳ thật cũng coi như lợi hại.
Hứa An Viễn lúc trước bị dồn xuống thế hạ phong, nhưng không có Ngải Mễ, hai người đánh với nhau, lại không phân biệt được cao thấp.
Các loại thẻ kỹ năng bay loạn, trong bóng đêm thỉnh thoảng hiện lên tia sáng chói mắt.
“Rầm!”
Tựa hồ có người bị đánh bay, bóng đen nện xuống đất, có có tiếng kêu rên đau đớn.
Trong bóng đêm có ánh sáng nhạt sáng lên, Thời Sênh thấy rõ người té trên mặt đất.
Phương Thần ngã vào một đống đổ nát, thép dựng đứng bốn phía, trong tay Hứa An Viễn cầm một thanh đao, đang từng bước đi tới gần Phương Thần.
Mưa to không biết ngừng từ khi nào, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
“Khụ khụ…” Phương Thần ôm ngực, có chút không cam lòng, hắn mà lại thua. Phương Thần quay đầu nhìn về phía Thời Sênh, người đó vẫn đứng tại chỗ như cũ, cũng không có phản ứng gì.
“Chị Dư Hạ…” Miêu Miêu lắc lắc tay Thời Sênh, giọng điệu hơi lo lắng, đại khái nguyên nhân là sợ Thời Sênh, có vài phần nhút nhát đáng yêu.
“Làm gì?” Thời Sênh tức giận trừng Miêu Miêu một cái.
Miêu Miêu chỉ chỉ Phương Thần, mím môi không nói lời nào.
“Không chết được, cô cuống lên làm gì?” Cô dám cược thiết kiếm, Phương Thần tuyệt đối còn con át chủ bài.
Miêu Miêu bị Thời Sênh trừng không dám nói lời nào, chỉ có thể căng thẳng nhìn bên kia.
Phương Thần quả thật có át chủ bài, tình huống bình thường hắn sẽ không dùng, nhưng mà hiện tại…
Không dùng không được.
Hắn nhanh chóng lấy thẻ đen ra, thẻ đen vẽ lên trên không khí trước mặt hắn, cả không gian tựa hồ đều bị xé rách, xé thành một động đen hình tròn. Động đen đánh về phía Hứa An Viễn như tia chớp, bóng người Hứa An Viễn đột nhiên biến mất trong động đen.
Sau khi Hứa An Viễn biến mất, thẻ đen trong tay Phương Thần vỡ thành mấy mảnh, rơi từ trong tay hắn xuống.
Loại thẻ này chỉ có thể dùng một lần.
Động đen không tiêu diệt Hứa An Viễn, chỉ đưa hắn tới một nơi nào đó.
Đáy mắt Phương Thần có chút đáng tiếc, nhưng đồng thời cũng thở phào.
Đau quá…
Mông đau quá!!!
Chỗ mông hắn ngồi vào, là một cái hố, bên trong tràn đầy nước mưa có tính ăn mòn, hắn cảm giác mông mình sắp không còn nữa.
Phương Thần cởϊ áσ khoác, chống mặt đất lắc lắc đứng lên, dựa vào bản năng nhìn về người phía xa xa, “Cô Dư, thấy chết mà không cứu, thói quen này của cô thật không tốt.”
Không ai đáp lại hắn.
Ngay lúc Phương Thần nghĩ cô đi rồi, giọng nói âm u từ bên cạnh vang lên. “Chẳng phải anh không chết sao? Không chết thì nói quái gì.” Thấy chết mà không cứu đã là gì, cô không đi lên bổ thêm một đao đã là tốt lắm rồi.
Phương Thần giận.
Thế mà cũng nói được!
Nếu hắn chết thật, còn có thể lèm bèm sao?
“Đó là do tôi may mắn.”
“Vận may cũng là một phần thực lực.” Nhưng mà bình thường vận may đều là của nam nữ chính, hoàn toàn không có một xu quan hệ nào với vật hy sinh như bọn họ.
Lần này Phương Thần may mắn, chờ Hứa An Viễn gϊếŧ đến, là hắn biết xui xẻo ngay.
Đương nhiên lời này Thời Sênh sẽ không nói cho hắn.
Phương Thần không nói lại được gì, không cứu thì không cứu, hắn đã sớm quen rồi, cũng không trách cô.
“Người phụ nữ kia đâu?”
Thời Sênh lấy ra từ không gian một cái đèn pin, chiếu vào chỗ Ngải Mễ tránh đi vừa rồi, “Chạy rồi.” Phương Thần: “…” Người phụ nữ này là cái túi thần thông sao? Sao cái gì cũng mò được ra?
Phương Thần đứng lên từ phế tích, mông cực kỳ đau. hắn nhe răng trợn mắt hỏi, “Cô có thẻ không gian à?”
Hắn chỉ thấy thẻ không gian một lần, nhưng mà chỉ có trên tay một người cấp bậc rất cao, hắn cũng không có gan lên cướp.
Thời Sênh đột nhiên chiếu đèn pin đến trước mặt Phương Thần, trực tiếp đối diện với ánh mắt hắn.
“Làm gì!” Phương Thần tránh sang bên cạnh, “Làm mù mắt tôi thì cô có đền không?”
Thời Sênh bình tĩnh nói tiếp, “Đền không được gϊếŧ chết là xong.”
Phương Thần: “…” Có thể tử tế nói chuyện được không!
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thời Sênh dời đèn pin đi, chiếu sang bốn phía, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, “Anh cảm thấy tôi có thì là có, anh cảm thấy tôi không có thì là không có, anh vui là tốt rồi.” Phương Thần: “…” Hắn vui vẻ có tác dụng quái gì!
Hắn muốn yên lặng.
Ôi mông đau quá!
“Miêu Miêu, mau đỡ anh một chút.” Phương Thần vươn tay tới Miêu Miêu, ngón tay đụng đến áo mưa trên người Miêu Miêu, phía trên còn dính một ít nước mưa, ngón tay Phương Thần vươn đi, lập tức vang lên thanh âm‘ xẹt xẹt ’.
“Á!”
Đau quá!
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu cởϊ áσ mưa trên người mình, nhanh chóng đỡ lấy Phương Thần.
Hiện tại Phương Thần chỉ muốn tìm một chỗ nhìn xem mông mình còn không.