Người phụ nữ tóc bạc và Lý Hạ đồng thời đuổi tới, nhìn chằm chằm vào tư thế quái dị của Lệ Thừa Vân, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
“Con người ngu xuẩn, các ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá đắt!” Giọng của Lệ Thừa Vân trở nên rất tinh tế, mang theo trọng âm, nửa nam nửa nữ.
“Hắc Sát, ngươi không được làm người vô tội bị thương!” Lý Hạ gầm lên một tiếng.
“Làm người vô tội bị thương?” Vẻ mặt Lệ Thừa Vân rất dữ tợn, “Ha ha ha ha, các ngươi vẫn ngu si như trước đây. Ta sẽ quay lại, đến lúc đó chính là lúc các ngươi chết.”
Lệ Thừa Vân chậm rãi lui về sau, thân mình ẩn vào bóng đêm.
Lý Hạ muốn đuổi theo nhưng lại bị người phụ nữ tóc bạc kia ngăn lại.
“Rầm!”
Thân ảnh vừa biến mất trong đêm của Lệ Thừa Vân bị bắn lại, mạnh mẽ nện lên một thân cây gỗ. “Cứ thế mà đi được sao? Ngươi cũng quá không để ta vào mắt rồi.” Giọng nói kiêu ngạo truyền khai trong bóng đêm, một thân ảnh chậm rãi bước tới.
Con mèo đen bị công kích nên bắn ra khỏi cơ thể của Lệ Thừa Vân, tức giận rít gào, “Ta và cô không thù không oán, vì sao cô phải ra tay với ta?”
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Vì dân trừ hại.”
Con mèo giận tới mức thân mình vặn vẹo, giọng nói sắc nhọn vút lên cao, “Cô căn bản không phải người như thế. Ta có thể cảm nhận được tà khí trên người cô. Cô từ nhỏ đã không phải người tốt…”
“Nếu đã nói ta không phải người tốt thì còn hỏi ngu xuẩn như thế làm gì nhỉ?” Thời Sênh cười nhạo, “Ta chỉ muốn ngươi chết mà thôi.”
Ai biết thứ này còn sống sẽ đem tới phiền toái gì cho cô chứ?
Quan trọng nhất là nó định mang nam chính chạy, sao có thể chứ! “Miao!” Con mèo đen như bị giẫm phải đuôi, kêu lên một tiếng chói tai, thân mèo dán sát xuống đất, lông xù lên, cong người bắn về phía Thời Sênh.
Nó muốn gϊếŧ cô gái này.
Thời Sênh vung thiết kiếm trong tay lên, kiếm khí chia ra làm bốn, tạo thành bốn đường cong vây lấy con mèo kia rồi đồng thời chui vào cơ thể nó.
Thân mình nó rơi xuống đất, đôi mắt màu xanh lục trừng lên, màu xanh trong mắt tán loạn, tựa như không tin mình cứ như vậy mà chết đi.
Móng vuốt nó cào cào trên mặt đất, “Ta… ta sẽ không… buông tha cho… các người.”
Con mèo chưa nói dứt lời liền tuyệt khí, thân mình hóa thành vài làn khói đen bay tán loạn trên mặt đất như muốn trốn chạy.
Lý Hạ tiến lên mấy bước, tay kết ấn.
Động tác của ông ta mới được một nửa liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô gái đứng đối diện. Thời Sênh bình thản thu kiếm lại, liếc mắt nhìn Lý Hạ đầy ghét bỏ, với cái tốc độ này của bọn họ thì chắc chắn con hàng kia đã chạy xa rồi.
“Cô Quý…”
“Không cần khách khí.”
Lý Hạ: “…” Ai thèm nói lời cảm ơn cô chứ.
Hít sâu, hít sâu, đừng tức giận, bình tĩnh, Lý Hạ không ngừng hò hét trong lòng, nhưng lời nói ra vẫn chứa một chút tức giận: “Cô Quý, cô gϊếŧ nó rồi thì làm sao chúng tôi có thể lấy tin tức từ miệng nó?”
“Liên quan gì tới tôi?” Ông đây cũng không phải người của các ngươi, tại sao phải nghe lời chứ?
“Cô Quý, đây không phải bản thể của nó. Cô có biết một khi nó ra ngoài thì cũng sẽ không tha cho cô không? Cô cẩn thận chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy đấy.”
“Tôi cứ thích nghịch lửa đấy.” Trò chơi không kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì còn gọi gì là trò chơi, còn không bằng ngồi đào hầm. Đối diện với sự tự tin đàng Hoàng của Thời Sênh, trên mặt cô còn treo nụ cười tươi, đôi mắt bình thản như hồ băng sâu hút, tại hoàn cảnh này liền có một chút biến hóa âm trầm rất kỳ lạ, đó là… nụ cười tới từ địa ngục.
Da đầu Lý Hạ run lên, không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, tạo một khoảng cách với cô gái này.
Cô ta có đúng là con người không vậy?
Thời Sênh di chuyển tầm mắt, nhìn về phía sau Lý Hạ. Người phụ nữ đầu bạc và Khúc Diệu đã biến mất. Lệ Thừa Vân nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Thời Sênh kéo kiếm đi tới, Lý Hạ nhìn ra cô định làm gì liền lập tức ngăn lại.
“Cô Quý, đây là một người, gϊếŧ người là phạm pháp.”
Thời Sênh hỏi lại với vẻ mặt thản nhiên, “Vậy ông đã có lý do bắt tôi rồi, không phải rất tốt ư?” Lý Hạ: “…” Tôi quả thật không biết chống đỡ như nào nữa.
Nhưng mà nhận được sự giáo dục của một người cảnh sát, Lý Hạ không thể trơ mắt nhìn Thời Sênh gϊếŧ người được, “Cô Quý, chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ tuyệt đối không để cô làm hại tới người khác.”
“Nếu tôi nhất định muốn làm thì sao?”
“Vậy tôi sẽ bắt cô về tội cố ý gϊếŧ người, cô sẽ vĩnh viễn ở trong nhà giam.” Kẻ tâm thần nguy hiểm thế này thì tốt nhất không cần thả ra để đi gây họa cho người khác.
Thời Sênh nhíu mày, tỏ ra kinh ngạc một cách khoa trương, “Các ông định quan báo thù riêng à?”
“Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của mọi người.” Lý Hạ nghiêm mặt.
Thời Sênh cười nhạt. Đáy lòng Lý Hạ dâng lên một cỗ khí lạnh, trong lòng có một linh cảm cực kỳ mãnh liệt, cô gái này định làm gì? Ý nghĩ trong đầu Lý Hạ còn chưa dứt thì sau lưng đã có một âm thanh kỳ quái.
Vẻ mặt ông ta cứng đờ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông mặc áo cHoàng đen đứng bên người Lệ Thừa Vân, dùng kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, máu bắn ra, phun cả lên mặt hắn.
Quy Nguyệt nghiêng đầu, giọng nói trong suốt mang theo vị máu tanh, “Những kẻ muốn làm hại cô ấy, gϊếŧ không tha.”
Cả người Lý Hạ phát lạnh như rơi vào hầm băng.
Đây là ma…
Trước đó ông ta hoàn toàn không phát hiện ra.
Lý Hạ không biết mình đứng trong gió đêm bao lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì xung quanh chỉ còn một mảnh hỗn độn. Con ma và cô gái kia đều biến mất, chỉ còn lại Lệ Thừa Vân đã chết đi nằm trên đất.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta ổn định tâm tình, lấy di động ra, bấm gọi một dãy số. Bên kia vang ba hồi chuông mới thông.
“Đội trưởng… Nó chạy rồi.” Bọn họ không bắt được nó, chắc chắn đội trưởng sẽ nổi giận.
Nhưng Lý Hạ chờ nửa ngày cũng không thấy lửa giận kia đâu, trong điện thoại chỉ truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng, “Biết rồi.”
Đội trưởng làm sao thế?
Lý Hạ nghe được bên kia có tiếng động, vội vàng nói: “Đội trưởng, đừng cúp máy, tôi còn có tình huống muốn báo.”
“Tôi đã biết.”
Tiếng cúp máy làm cho ông ta ngẩn ra.
Ông ta chưa nói, đội trưởng biết cái gì chứ?
Đội trưởng học được thuật tiên tri từ khi nào thế?
…
Trong mật thất tối tăm, Khúc Ân Ân bái tế mộc bài trên bàn thờ, dáng vóc tiều tụy.
Bà ta đã thay một thân áo cHoàng màu trắng, một đầu tóc bạc xõa ra đã búi lên, nhìn như một mỹ nữ đi ra từ trong tranh, cổ điển và mười phần ý nhị. Khúc Diệu bị trói trên ghế, miệng bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưʍ.
Khúc Ân Ân bái tế xong, lẳng lặng nhìn mộc bài một lát rồi mới cất giọng âm u: “Diệu Diệu, chúng ta đều không có lựa chọn nào cả, mẹ xin lỗi con.”
“Ưm ưm ưm…” Khúc Diệu ra sức giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Vì sao cô ta phải trả qua những chuyện này?
Cô ta chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua cuộc sống của một người bình thường, tại sao lại khó như vậy, vì sao lại bị cuốn vào những chuyện thế này?
Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng, “Năm đó mẹ không nên sinh con ra.”
Bà ta xoay người nhìn Khúc Diệu đang giãy giụa, “Diệu Diệu, nhận mệnh đi.”
Nhận mệnh? Mệnh gì mới được chứ?
Căn bản cô chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, vì sao lại bắt cô nhận mệnh, cô không muốn!