Khi Thời Sênh nhìn thấy độ dày của kinh Phật, cô mới biết mình quá ngây thơ rồi.
Kinh Phật của triều đại này dày ghê người, hai lượt cô phải chép tới chết sao?
Quả nhiên không phải cha ruột, trừ điểm!
Thời Sênh nhìn kinh Phật không chút lưu luyến. Cung nữ Tiểu Huyên đứng bên cạnh mài mực, “Điện hạ, xong rồi.”
Tiểu Huyên nhìn Thời Sênh cầm bút lông lên, nhúng mực, đặt bút…
Động tác như gió thổi mây trôi, viết liền một mạch, không dừng lại.
Nhưng vì sao thứ viết ra, nàng nhìn thế nào cũng không hiểu chứ?
Khi nàng thu dọn thư phòng, từng thấy chữ của điện hạ, hoàn toàn khác với cái này. Điện hạ đang luyện tập thư pháp mới sao?
Ừm… chắc chắn là vậy.
Tiểu Huyên thầm an ủi bản thân trong lòng, nhưng càng nhìn càng cảm thấy không đúng, viết thế này kỳ dị quá.
“Cạch!” Tiểu Huyên bị âm thanh này làm giật thót mình, vội nhìn về phía Thời Sênh, “Điện hạ?”
Thời Sênh đứng lên, hất hất cằm, “Ngươi viết đi.”
Bản cô nương không biết viết! Chết mất thôi!
“Nô tỳ ạ?” Tiểu Huyên kinh ngạc chỉ vào mình, thấy Thời Sênh nghiêm túc gật đầu, khóe miệng Tiểu Huyên giật một cái, “Nhưng nét bút của nô tì và điện hạ không giống nhau.”
“Tùy ý.” Dù sao cái nàng viết ra cũng không giống với nguyên chủ.
Tiểu Huyên há hốc mồm, cuối cùng hơi cúi người, “Vâng.”
Việc chủ tử giao phó, họ đâu có quyền từ chối, dù tới lúc đó Hoàng thượng truy cứu, họ cũng chỉ đành chịu đựng.
Sau khi Tiểu Huyên chép xong kinh Phật, Thời Sênh đưa tới Dưỡng Tâm Điện. Tiểu Huyên luôn thấp thỏm bất an, nhưng liền mấy ngày trôi qua, đều không có việc gì.
Người bên ngoài cũng giảm rồi, việc này chứng tỏ không sao phải không? “Điện hạ, lẽ nào Bệ hạ không nhìn ra?” Tiểu Huyên to gan hỏi, chữ của nàng và điện hạ rất khác nhau.
“Nhìn ra chứ.” Hai nét chữ hoàn toàn khác biệt, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra.
“Vậy vì sao?” Không có vấn đề gì?
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn nàng ta, giọng nói nhè nhẹ, “Chẳng qua là hình thức, ngươi thật sự cho rằng Phụ hoàng muốn phạt ta sao?”
Bản cô nương đâu phải nữ chính, không chép xong thì không cho ăn cơm gì gì đó.
Hoàng thượng phạt nàng, còn không phải để cho người khác ở hậu cung nhìn sao, còn về việc nàng hoàn thành như thế nào, chỉ cần không quá đáng, Hoàng thượng đều sẽ không can dự.
Tiểu Huyên: “…”
Không hiểu cách chơi giữa quý tộc các người lắm.
Một cung nữ nhanh chóng từ xa đi tới, cúi người với Thời Sênh, “Điện hạ, Tứ công chúa cầu kiến.” “Tứ công chúa nào?” Thời Sênh vô thức hỏi lại.
Cung nữ: “…” Trong cung có mấy Tứ công chúa?
Điện hạ người quên sao?
Đầu Thời Sênh quay quay, trong đầu hiện lên một bóng người.
Tứ công chúa… Đoan Mộc Hâm.
Một vị công chúa thường ngày khá gần gũi với nguyên chủ, mẫu phi là Đức Phi nương nương – một trong tứ phi. Đức Phi có thể coi là loạt phi thần đầu tiên tiến cung, nhưng vì bà ấy không sinh được Hoàng tử, cũng không được sủng ái lắm.
Đức Phi sợ địa vị của mình bị uy hϊếp, từ nhỏ đã bảo Đoan Mộc Hâm tạo quan hệ tốt với nguyên chủ.
Người trong cung đều biết nguyên chủ được sủng ái, người bên cạnh nàng ta, đương nhiên Hoàng thượng cũng sẽ quan tâm hơn vài phần.
Tính toán của Đức Phi rõ ràng là hữu dụng, từ khi Đoan Mộc Hâm có được sự chấp nhận của nguyên chủ, chỉ cần đồ nguyên chủ có, bên Hoàng thượng cũng sẽ tặng nàng ta một phần. Đương nhiên, đồ khẳng định không giống với nguyên chủ, nhưng cái này cũng đủ khiến những người muốn kéo Đức Phi xuống phải đắn đo vài phần.
Trong lòng Đoan Mộc Hâm thật ra cũng không thật lòng gì với nguyên chủ, đều là vì lợi ích mới chơi cùng nguyên chủ.
“Không gặp.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, mấy thứ người râu ria, gặp mặt nhất định sẽ gây chuyện.
Bản cô nương chỉ muốn yên tĩnh làm công chúa, cắn hạt dưa xem kịch, tiện thì đi phá CP.
“Trường Ninh tỉ tỉ.”
Thời Sênh vừa dứt lời, một bóng người màu hồng nhạt từ phía xa chạy bước nhỏ tới, trong miệng ngọt ngào gọi.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp ai để cho nàng ta vào!
“Trường Ninh tỉ tỉ.” Đoan Mộc Hâm chạy vào, há miệng thở hổn hển, mặt đỏ ửng, giọng nói ngọt tới phát ngấy, nghe xong trong lòng không ngừng mềm nhũn, “Trường Ninh tỉ tỉ, xin lỗi, mấy ngày trước muội và mẫu phi xuất cung thăm người thân, không kịp thời tới thăm tỉ, trở về mới biết tỉ xảy ra chuyện lớn như thế.” Thời Sênh thản nhiên đáp lại một tiếng, “Ờ.”
Sao bản cô nương không nghe ra chút ý quan tâm nào?
Đoan Mộc Hâm ngây ra, mặt mũi lo lắng, “Trường Ninh tỉ tỉ không vui sao?”
“Ngươi đi rồi ta sẽ vui ngay.” Không muốn dây dưa với người qua đường.
“Trường Ninh tỉ tỉ?” Đoan Mộc Hâm hình như bị dọa sợ rồi, khuôn mặt nhỏ đột nhiên thay đổi, nhìn Thời Sênh một cách đáng thương, “Hâm Nhi đã làm sai gì sao? Hâm Nhi vừa trở về là tới thăm Trường Ninh tỉ tỉ, còn mang cho tỉ tỉ đồ ngon.”
Đoan Mộc Hâm quay người, cầm lấy hộp thức ăn từ trong tay cung nữ phía sau, đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Thời Sênh, “Trường Ninh tỉ tỉ, những cái này ngon lắm, muội cố tình mang về cho tỉ đấy.”
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi.” Thời Sênh kéo đồ tới, xua tay với Đoan Mộc Hâm. Đoan Mộc Hâm hơi nhíu mày, trong mắt có chút bất mãn, thoáng chốc biến mất, rất tủi thân, “Tâm trạng Trường Ninh tỉ tỉ không tốt, vậy hôm khác muội lại tới.”
Nàng ta đứng lên đi vài bước, lại giống như nghĩ ra điều gì, quay người nói: “Đúng rồi Trường Ninh tỉ tỉ, Thưởng Hoa Yến mấy ngày nữa chúng ta cùng đi đi? Cứ quyết như vậy nhé, đến lúc đó muội tới tìm Trường Ninh tỉ tỉ.”
Đoan Mộc Hâm giống như sợ Thời Sênh từ chối vậy, quay người nhanh chóng rời khỏi.
“Thưởng Hoa Yến gì?” Thời Sênh quay đầu hỏi Tiểu Huyên.
“…” Điện hạ sao như mất trí nhớ vậy? Trong lòng Tiểu Huyên thấy kỳ lạ, ngoài mặt lại không dám biểu lộ, “Thưởng Hoa Yến là bắt đầu từ mấy năm trước, ở Tân Nguyệt Hồ ngoài cung. Mỗi năm vào dịp này, xung quanh Tân Nguyệt Hồ đều sẽ có rất nhiều hoa mẫu đơn nở.” Lúc bắt đầu hoạt động này còn chưa thành hình, chỉ là một vài thiên kim tiểu thư hẹn nhau cùng tới Tân Nguyệt Hồ, dạo hồ, thưởng hoa.
Sau này bên cạnh Tân Nguyệt Hồ mở một Tửu Lâu phong cách tao nhã. Tửu Lâu chịu trách nhiệm tổ chức Thưởng Hoa Yến.
Người có thể tham gia Thưởng Hoa Yến đều là tiểu thư công tử có thân phận địa vị, cho nên rất nhiều người muốn xuất đầu lộ diện ở Thưởng Hoa Yến.
Tiết mục này không thể nói là đại hội xem mắt, nó giống một đại hội khoe của hơn.
Tới cuối cùng Tửu Lâu sẽ căn cứ tổng hợp, chọn ra đệ nhất tài nữ kinh thành hằng năm.
Hoạt động này, có thể nâng cao danh tiếng của nữ tử, mang tới lợi ích cho gia tộc, những gia tộc đó đương nhiên cũng ngầm thừa nhận.
Cho nên bây giờ có thể giành được danh hiệu đệ nhất tài nữ trong Thưởng Hoa Yến, là một việc rất vinh quang. Một hoạt động dân gian, được thiên kim tiểu thư nhà quan nâng lên tới mức độ này, cũng coi như là thành công xuất sắc.
“Điện hạ, người có muốn đi tham gia không?” Tiểu Huyên phổ cập kiến thức xong, lại nghiêm túc hỏi một câu.
Nếu điện hạ muốn tới tham gia, họ phải bắt đầu chuẩn bị.
Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ, mấy muội tử lần trước gặp đó, có lẽ là nói tới việc này, nữ chính đại nhân cũng đi, đương nhiên cô phải đi xem kịch.
Đoan Mộc Hâm nói xong, lại có người mang cho Thời Sênh thiệp mời chính thức, mời cô làm giám khảo cho Thưởng Hoa Yến lần này.
Bảo Trưởng công chúa lên biểu diễn tiết mục, có lẽ còn chưa có ai có gan lớn như vậy.
Ký tên dưới thiệp mời là Tụ Tiên Lâu.
Một Tửu Lâu, mà có thể vươn tay vào trong Hoàng cung, cũng là rất giỏi.