Liên Trầm đổi hướng, đi về phía Thời Sênh, khóe miệng hơi mỉm cười, “Vi thần tham kiến Điện hạ.”
Một người đàn ông, ăn mặc loại áo quần màu mè thế này, mà không có chút nữ khí nào, cũng quá lắm.
“Liên Thừa tướng lần này nhớ hành lễ rồi.” Thời Sênh giơ tay lên.
“Đây là bổn phận của vi thần.”
Thời Sênh nhướng mày, “Bổn cung giúp Liên Thừa tướng một việc lớn như thế, lẽ nào Liên Thừa tướng không nên mời ta ăn cơm, để bày tỏ cảm ơn sao?”
“Đó là vinh hạnh của vi thần.” Liên Trầm đột nhiên cười hơi chói mắt, “Điện hạ muốn ăn gì?”
Thời Sênh quay đầu hỏi Tiểu Huyên, “Trong kinh thành này chỗ nào ăn cơm đắt nhất?”
Khóe miệng Liên Trầm hơi giật giật.
“Kim Ngọc Lâu ạ.” Tiểu Huyên trả lời không phải nghĩ ngợi.
Mặt Liên Trầm không biến sắc, đang muốn tiếp lời, lại nghe công chúa nói: “Vậy thì tới Tụ Tiên Lâu đi.” Không phải hỏi Kim Ngọc Lâu sao? Sao lại tới Tụ Tiên Lâu?
Hiển nhiên Liên Trầm không thích ứng lắm với kiểu nói chuyện tiền hậu bất nhất này, lúc lâu sau mới mở miệng, “Tụ Tiên Lâu cần hẹn trước, lúc này sợ là không có chỗ.”
“Ha…” Thời Sênh ngạo mạn, nói một câu rất ngông cuồng, “Ta đường đường là Trưởng Công chúa, không có chỗ cũng phải để ra một chỗ cho ta, Thừa tướng nói phải không?”
Tên này lại dám nói với cô là không có chỗ, ngươi thử đứng đó xem, còn ai dám ngồi?
Danh hiệu đại gian thần đó của ngươi là gọi cho có thôi sao?
Liên Trầm: “…”
Hắn vừa nãy không nên tới đây.
…
Thời Sênh đưa Liên Trầm khí thế hừng hực đi thẳng tới Tụ Tiên Lâu, bộ dạng không giống tới ăn cơm, mà như tới cãi nhau vậy.
Quản sự của Tụ Tiên Lâu sợ tới mức run rẩy đi lên nghênh đón. Quản sự này không phải người từng gặp trước đó, Thời Sênh lại mặc thường phục, nên có lẽ không nhận ra.
Không nhận ra Thời Sênh, nhưng nhận ra được Liên Trầm!
Trong kinh thành, ngoài Liên Trầm đâu có nam nhân nào mặc áo màu đỏ đào!
“Tham kiến Thừa tướng đại nhân. Thảo dân thất lễ không đón từ xa, Thừa tướng đại nhân đừng trách.”
“Chuẩn bị một phòng riêng.” Liên Trầm nói chuyện thong thả ung dung, hơn nữa âm đuôi mang theo chút quyến rũ, nghe rất thoải mái.
Đương nhiên, nếu người đó không sợ.
Ví dụ như Thời Sênh vững vàng.
“Vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị, mời Thừa tướng đại nhân vào trong.” Quản sự lập tức mời người vào, người trong Tụ Tiên Lâu đồng loạt cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn về hướng này, cả đại sảnh yên tĩnh mà nặng nề. “Liên Thừa tướng uy võ quá.” Giọng của Thời Sênh đột ngột vang lên.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
Đây là tiểu nha đầu không sợ chết nào, lại dám nói như vậy với Liên Trầm, không cần mạng sao.
Nhưng không hề có cảnh bạo nộ trong tưởng tượng, nam nhân tuấn mỹ đáng sợ của họ hơi mỉm cười, “Vi thần cũng không hiểu, vì sao họ lại sợ người anh tuấn tiêu sái như thần.”
Thời Sênh đưa cho Liên Trầm một ánh mắt quái dị.
Tên khốn này còn có thuộc tính tự sướng nữa à??
Lần đầu tiên gặp cô cảm thấy Liên Trầm là người cô hoàn toàn không hiểu được, vì vậy khi cô không có việc gì thường thích suy nghĩ về Liên Trầm.
Giờ cũng không coi là hoàn toàn không hiểu hắn.
Hắn rất lễ phép, khóe miệng luôn treo nụ cười như có như không, khiến người ta cảm thấy hắn không có gì nguy hiểm, nhưng trong lúc nói cười, có lẽ hắn sẽ cho ngươi đòn chí mạng, ví dụ như tiểu cung nữ đó. Sự thiết lập này rất hoàn mỹ, vì hắn có một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Đẹp trai là vạn năng.
Nhưng…
Thuộc tính tự sướng này là từ đâu chui ra!
Mà mọi người hoàn toàn không lĩnh hội được sự tự sướng của Liên Trầm, họ chỉ nghe thấy hắn tự xưng vi thần…
Người có thể khiến Thừa tướng một nước tự xưng vi thần không nhiều, ngoài người trên long vị, chính là mấy vị vương gia, nhưng đây là tiểu cô nương, cho nên …
Đây là Trưởng Công chúa——Trường Ninh Công chúa!
Bách tính nghĩ thế nào, tự nhiên không trong phạm vi suy nghĩ của hai người này, thản nhiên như thường bá chiếm một căn phòng riêng vừa được chưng dụng.
Tụ Tiên Lâu xây ngay bên Tân Nguyệt Hồ, đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy mặt hồ dập dờn sóng nước, bên trên bồng bềnh mấy con thuyền trang trí hoa lệ. “Điện hạ, người tới đây, là để ngắm cảnh hồ sao?” Liên Trầm thấy Thời Sênh đứng ở bên cửa sổ rất lâu, không tránh khỏi lên tiếng.
Thời Sênh không nhìn thấu hắn, hắn đương nhiên cũng không nhìn thấu Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu, ngồi lại xuống ghế, mặt đầy vẻ chân thành, “Tới đây, là vì muốn ở riêng với Liên Thừa tướng!”
“Ở riêng với vi thần?” Liên Trầm thuần thục rót một chén trà, đưa tới trước mặt Thời Sênh, “Điện hạ đừng trêu chọc vi thần.”
Thời Sênh nâng trà, uống một ngụm nhỏ, hơi nóng, cô lại đặt xuống, “Vẻ đẹp của Liên Thừa tướng, bổn cung rất thích.”
Tay đang rót trà của Liên Trầm khựng lại, nước trà bắn lên mặt bàn, một giây sau lại tiếp tục rót, “Đa tạ điện hạ quá khen.”
Mẹ kiếp!
Tên thiểu năng này không dễ gạ gẫm chút nào! Thời Sênh không nói chuyện, mà cầm đũa bắt đầu ăn, tốc độ ăn của Thời Sênh không nhanh lắm, tư thế nho nhã quý phái, nhìn cô ăn cơm đều là một cảnh vui tai vui mắt.
Cô ăn không nhiều, no sáu phần là đặt đũa.
Cô vừa đặt đũa xuống, Liên Trầm cũng gác bát.
Ngay khi hắn đặt bát xuống, giọng nói của thiếu nữ đối diện vang lên, “Liên Thừa tướng, có thê thϊếp chưa.”
Liên Trầm không có chính thê, nhưng trong phủ có tiểu thϊếp làm ấm giường hay không, thì không thể không biết.
“Vi thần chưa lấy thê thϊếp.”
Trong lòng Liên Trầm có chút sụp đổ.
Hắn cảm thấy giao thiệp với những lão hồ ly trong triều đó còn nhẹ nhõm hơn nói chuyện với vị Trưởng Công chúa này, ngươi hoàn toàn không biết câu tiếp theo nàng ta sẽ nói là gì.
Thời Sênh cong mày, “Rất tốt.”
Nếu là thê thϊếp, cô có lẽ lại phải gϊếŧ chết hắn, trực tiếp gặp ở thế giới sau rồi. Liên Trầm: “…”
Vì sao hắn cảm thấy vừa rồi cô nương đối diện cười u ám như thế chứ?
Hắn có thê thϊếp không, liên quan gì tới nàng ta?
Ăn cơm xong, Thời Sênh và Liên Trầm rời khỏi Tụ Tiên Lâu. Người bên dưới Tụ Tiên Lâu cung kính lại sợ hãi, một Liên Trầm đã rất đáng sợ, giờ còn thêm một Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa đi chung với Liên Trầm là ý gì??
Rời khỏi Tụ Tiên Lâu phải vòng qua Tân Nguyệt Hồ một đoạn, mới có thể về phố chính, Liên Trầm đi sau Thời Sênh hai bước, cúi đầu đi theo Thời Sênh không nói một câu nào.
Trường bào màu đỏ đào phất trên hoa mẫu đơn bên cạnh, làm rơi cánh hoa sắp khô héo.
Thời Sênh liếc mắt nhìn hắn, Liên Trầm đồng thời ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó Thời Sênh nhìn thấy sự phòng bị lóe qua trong đáy mắt hắn.
Nhưng nhanh chóng bị ánh sáng đẹp đẽ che lấp. Thời Sênh dừng lại, quay người, nhìn thẳng vào Liên Trầm, “Ngươi rất sợ ta?”
“Điện hạ là Trưởng Công chúa, vi thần sợ hãi cũng phải thôi.” Trả lời của Liên Trầm vẫn kín kẽ, biểu cảm vẫn rất hợp lý.
Người Thời Sênh hơi ngả về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hai chữ rõ ràng phát ra từ trong miệng cô, “Nói dối.”
“Vi thần không dám.” Liên Trầm lùi sau mấy bước, cúi thấp đầu, tóc đen xõa xuống trước ngực, gió lướt qua, tóc đen tung bay.