So với Minh Khâm và cô gặp trước đây, cô thích Liên Trầm hơn, dù hắn phòng bị mình, nhưng hắn không có sự che đậy đặc biệt.
Không giống như thiểu năng Minh Khâm đó, nghĩ tới đã khó chịu.
“Điện hạ?” Liên Trầm lên tiếng nhắc nhở.
Thời Sênh thu lại suy nghĩ hỗn loạn, cô nhìn chằm chằm vào Liên Trầm, khóe miệng mỉm cười, “Liên Thừa tướng không cần phòng bị ta như vậy. Ta sẽ không làm gì ngươi, đương nhiên lời này ngươi chắc chắn không tin. Không sao, sẽ có một ngày, ngươi sẽ tin.”
Liên Trầm ngây ra, trong lòng đầy nghi hoặc.
Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Trong cung giúp mình xử lý thi thể, giờ lại nói lời này.
Ánh mắt của Thời Sênh đột nhiên dừng lại trên chiếc thuyền hoa phía xa, xung quanh thuyền hoa đều buông vải mỏng, nhưng lúc này mặt hồ có gió, thổi bay rèm, khiến cô nhìn rõ cảnh bên trong thuyền. Nhan Cẩm Tú…
Lần trước mới xảy ra chuyện ở đây, lại còn dám lên hồ.
Không hổ là nữ chính, gan này cũng đủ lớn.
Ngay khi Thời Sênh đang suy nghĩ, bất ngờ đã xảy ra, trên thuyền đột nhiên có người đánh nhau, độ lắc của thuyền càng ngày càng lớn, nghiêng về một bên, cuối cùng lật nhào.
Hai bóng người xông ra khỏi thuyền, giao đấu trên mặt hồ.
Ngay trong lúc này, trong nước lại xuất hiện mấy người, lên trước giúp đỡ.
Thích khách này xuất hiện khắp nơi!
Nghề sát thủ này có tương lai thật.
Hay là bản cô nương đi kiêm chức mở tổ chức sát thủ? Nhà nước bảo đảm, đầy đủ năm giấy chứng nhận, ổn thỏa!
Không hiểu lắm vì sao những tên này luôn thích trốn trong nước, ngươi trực tiếp làm nổ thuyền không được sao? Nhất định phải đích thân động thủ, đúng là thần kinh! Bên đó đánh rất kịch liệt, Liên Trầm từ mặt bên quan sát Thời Sênh giây lát.
Vị Trưởng Công chúa này khác xa trước đây, đối diện với việc như vậy, nàng ta cũng quá bình tĩnh, không phải giả bộ, trong mắt nàng ta không có bất cứ cảm xúc nào, giống như xem một vở kịch.
Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người nàng.
“Điện hạ.” Thực sự không hiểu vị Trưởng Công chúa này, sau này hắn nên bớt tiếp xúc thì tốt hơn, “Chỗ này nguy hiểm, vi thần đưa Điện hạ hồi phủ nhé.”
“Hả?” Đã về rồi? Kịch hay còn chưa xem xong, “Đợi chút.”
Liên Trầm theo ánh mắt cô nhìn về phía mặt hồ, vị Nhan Gia đó…
Hắn nghe nói vị này trước đây thích Đoan Mộc Khởi, nhưng gần đây Đoan Mộc Khởi và Nhan Cẩm Tú qua lại gần gũi, nàng ta ở lại là vì việc này?
Trong lòng Liên Trầm có chút không thoải mái, nhưng vì sao không thoải mái, chính hắn cũng không rõ. “Điện hạ nếu thích, có thể xin Bệ hạ hạ chỉ, Quận Vương Gia không dám kháng chỉ.” Giọng nói của Liên Trầm theo tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, có chút mơ hồ.
Thời Sênh liếc mắt, trên mặt thoáng có hàn ý, “Ngươi nói gì?”
Liên Trầm cung kính lặp lại một lượt, “Điện hạ nếu thích, có thể xin Bệ hạ hạ chỉ, Quận Vương Gia không dám kháng chỉ.”
Giọng của hắn vừa dứt liền nghe thấy tiếng cười gằn của cô nương đối diện, bóng sáng lắc lư, mùi u hương mát lạnh ập tới, “Liên Thừa tướng, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Giọng của cô lạnh lạ thường, lại cũng cực kỳ bình tĩnh, không nổi chút gợn sóng.
Tên thiểu năng này lại dám bảo cô đi lấy chồng, à không, gả cho người khác?
Liên Trầm hơi nhíu mày, trong đầu thoáng lóe lên một suy nghĩ, nhưng hắn lại không thể nắm chắc, vừa nãy hắn muốn thử thăm dò điều gì chứ? “Trả lời câu hỏi của ta, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Mỗi một chữ đều giống như đập vào tim hắn, khiến cho nó run lên từng trận.
Liên Trầm hít một hơi, ép tâm trạng hơi bực bội xuống, “Điện hạ, vi thần vượt quá khuôn khổ rồi.”
Thời Sênh đưa tay vê lọn tóc đen trước ngực hắn, giọng nói lạnh nhạt, “Lần sau nghĩ kỹ rồi nói.”
Liên Trầm cúi mặt, vừa hay dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn của Thời Sênh, có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới da, hắn nhắm nhắm mắt, giọng nói từ tốn, “Vi thần hiểu.”
Thời Sênh thả lọn tóc đen đó ra, lại quay đầu nhìn về phía mặt hồ lần nữa.
Cuộc chiến trên hồ đã gần kết thúc, Nhan Cẩm Tú ướt sũng đứng trên thuyền hoa đã lật, Đoan Mộc Khởi giải quyết người cuối cùng, ngón chân nhẹ đạp trên mặt hồ, lướt qua nước hồ, ôm lấy Nhan Cẩm Tú, đưa nàng ta từ mặt hồ lên bờ. Hai người vừa hay rơi ở chỗ Thời Sênh đứng.
Đoan Mộc Khởi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của Thời Sênh. Hắn giật mình, sao lại gặp nàng ta rồi!
Hắn chuyển mắt, dừng lại trên người mặc áo màu đỏ đào đó, tim càng đập mạnh.
Liên Trầm!
Vì sao hắn lại ở cùng nữ nhân này?
Nhan Cẩm Tú tái nhợt mặt, ánh mắt quan sát cực nhanh qua người Liên Trầm, muốn hành lễ với Thời Sênh, lại bị Đoan Mộc Khởi đỡ lấy, không cho hành lễ.
“Quận Vương Gia thật có hứng thú.” Thời Sênh mở miệng trước, “Đưa giai nhân lên hồ chơi trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.”
Ngữ khí đó không nói ra được là chế nhạo hay là pha trò, dù sao không dễ nghe chút nào.
“Công chúa cần gì phải nói mát.” Sắc mặt Đoan Mộc Khởi không tốt, nhiều hơn là nghi ngờ, vì sao lần nào nàng ta cũng trùng hợp vậy? Đột nhiên Đoan Mộc Khởi hơi tin lời quản gia nói.
Nữ nhân vì yêu sinh hận, không có gì không làm ra được.
“Ta đã nói rồi, ngươi có thể làm gì ta đây?” Thời Sênh nháy mắt huênh hoang, bộ dạng đó chỉ khiến người ta muốn dùng hai nắm đấm đánh chết cô.
Đây chắc chắn là đang khiêu khích.
Đoan Mộc Khởi quét mắt qua người Liên Trầm cúi đầu, cười lạnh, “Công chúa đừng chơi lửa bỏng tay.”
Bất luận là vì cái gì, đứng cùng với Liên Trầm, cuối cùng đều sẽ không có kết cục gì tốt.
Thời Sênh sao không nghe ra ý hắn nói, không chút khách sáo đáp lại, “Quận Vương Gia cũng đừng tự chuốc lấy khổ.”
“Ai yaa.” Thời Sênh đột nhiên kêu lên một tiếng quái đản, người cũng né về phía bên cạnh.
Vèo vèo vèo…
Mấy ám tiễn nhỏ từ trong bụi hoa bên cạnh bắn ra, khi Đoan Mộc Khởi phát hiện đã hết rồi, lưng trúng ngay một tên. Người Đoan Mộc Khởi lảo đảo, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tợn, quay người lại nhảy tới bụi hoa đó, tay cầm kiếm chém, máu tươi bay lên mẫu đơn đỏ rực, càng thêm đẹp.
“Phụt…” Đoan Mộc Khởi gϊếŧ người tập kích, đầy miệng máu phun ra, đầu gối mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất.
“Quận Vương Gia?” Nhan Cẩm Tú kêu lên kinh ngạc, nhanh chóng đỡ lấy hắn.
“Quận Vương Gia, xem ra vừa nãy ngài không gϊếŧ hết đám người đó.” Thời Sênh tiếp tục châm chọc.
Nhân vật chính gϊếŧ người mãi mãi sẽ có vài con cá lọt lưới.
Phản diện gϊếŧ người, nhân vật chính sẽ luôn là con cá lọt lưới.
Mà kiểu gì cũng có độc!
“Khụ khụ…” Ám tiễn có lẽ có độc, sắc mặt Đoan Mộc Khởi đã tái mét, không thể trả lời Thời Sênh.
Lúc này người của Đoan Mộc Khởi cũng vừa hay chạy tới, nhanh chóng đón Đoan Mộc Khởi đi, trước khi Nhan Cẩm Tú đi, ánh mắt khó hiểu lướt qua người Liên Trầm và Thời Sênh. Mẹ kiếp nữ chính thiểu năng lại muốn gây sự.
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, từ bên cạnh bước tới gần Liên Trầm, “Quạt của Liên Thừa tướng chắc chắn thật.”
Liên Trầm trước sau đều đứng tại chỗ, quạt gấp trong tay hắn đã mở ra, mặt quạt màu đen lộ trong không khí, một mũi tên yên lặng nằm bên chân hắn.
Bị ám tiễn phóng vào, lại không có chút dấu vết nào.
Liên Trầm ‘roạt’ một cái gập quạt lại, “Điện hạ quá khen, chẳng qua là dùng để bảo toàn mạng sống thôi.”
Thời Sênh cười híp mắt nhìn Liên Trầm, “Liên Thừa tướng tặng cho ta được không?”