Với vị khách không mời nào đó, Tông Cửu chọn cách ngó lơ.
Thậm chí cậu còn chẳng thèm ngước mắt, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa những ngón tay, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn đen sẫm tản thành làn khói xám đen.
Phía sau làn khói, đôi mắt dẹp dài của chàng trai mơ màng lấp lánh không thể nhìn rõ. Ánh đèn vàng trên cao của quầy bar khoác lên người cậu một lớp ánh sáng lành lạnh khiến đường nét trên gương mặt càng thêm sâu sắc, trông càng vô tình.
Hiển nhiên tâm trạng Tông Cửu không tốt lắm.
Chẳng hiểu sao điều này khiến Ác ma khó chịu, hiếm khi hắn thấy tâm trạng Ảo thuật gia thay đổi rõ ràng đến vậy,
… Trừ những lúc hai người đối đầu căng thẳng. Khi ấy dù Ác ma hay Tông Cửu, tinh thần chiến đấu hừng hực của cả hai đều thuộc về người còn lại. Những cảm xúc chân thật nhất, hiếm hoi nhất của bọn họ chỉ nảy sinh vì nhau.
Ác ma càng nghĩ càng không vui, thế là lập tức hành động.
Bartender đang pha rượu trong quầy bar phút chốc bị đuổi đi, người đàn ông tóc đen chiếm chỗ người ta, ngón tay khẽ di chuyển.
Tơ rối ẩn trong bóng tối bay ra quấn quanh bình rượu và dụng cụ pha rượu, bên kia, cái kẹp lơ lửng trên không đã chuẩn bị sẵn đá viên và chanh muối để sử dụng bất cứ lúc nào.
Hắn cố tình đặt tay lên bàn tay đang cầm điếu thuốc của Ảo thuật gia, găng tay trắng và những ngón tay thon dài trắng trẻo đan vào nhau, rõ ràng mới chỉ hứng tàn thuốc rơi xuống mà đã toát lên vẻ mập mờ khó tả.
“Ngài Ảo thuật gia, có cần phục vụ thêm rượu không?”
Người đàn ông nhìn chăm chú vào đôi mắt hồng nhạt của chàng trai, con ngươi vàng sẫm mang vẻ trêu chọc không che giấu: “Em là khách hàng duy nhất của anh, ly này không cần tính tiền.”
“Đương nhiên…” Hắn kéo dài giọng, nắm lấy đầu ngón tay của người kia, bóp nhẹ một cái đầy ám chỉ.
“Nếu muốn uống ly thứ hai thì phải trả mức giá khác.”
Tâm trạng và mạch suy nghĩ của cậu thoắt cái bị đứt đoạn.
Việc pha chế đều do tơ rối và bóng đen giải quyết, Ác ma chỉ cần điều khiển từng đường vòng cung màu bạc chói lọi giữa không trung như nhạc trưởng trong buổi hòa nhạc, đưa chúng đến những nơi cần đến.
Màn pha rượu này vừa dâm vừa màu mè này giống y con người Ác ma, từ sáng đến tối cứ tỏa ra hormone như con công suốt ngày khoe thân khiến người ta bất lực.
“Cạch…”
Lượn một đường parabol trên không trung, ly rượu Whisky vừa pha chế xong được đẩy qua.
Bartender đứng trước quầy bar, nhìn cậu cười híp mắt.
Tông Cửu lạnh lùng lườm hắn, không nhúc nhích.
Ác ma chẳng để bụng, ngược lại còn nâng một lọn tóc trắng của chàng trai, quấn quanh đầu ngón tay thưởng thức khá là thản nhiên.
“Sắp tới trận chiến cuối cùng rồi, để anh đoán xem team em đang toan tính gì nhỉ? Chẳng hạn như, để em một mình tham chiến?”
“Vậy thì em yên tâm, người cuối cùng em phải đối mặt chỉ có anh thôi.”
Giọng hắn dịu dàng lạ thường, “Cục vàng ơi, anh sẽ không để bất cứ ai quấy rầy chiến trường của đôi ta đâu.”
“Cơ mà… Chắc chắn có vài con kiến muốn chen vào.”
Ảo thuật gia nhướng mày, không ngắt lời người kia.
“Muốn nói gì thì nói, đừng mồi chuyện.”
Một thông tin cho không như này, ngu gì mà không nghe.
Thấy người kia rốt cuộc cũng dồn hết sự chú ý vào mình, Ác ma nở nụ cười hài lòng. Hắn nới lỏng sợi tơ rối trong tay, viên đá lập tức rơi vào ly rượu từ giữa không trung, phát ra âm thanh va chạm giòn giã.
“Ảo thuật gia thân yêu ơi! Em phải biết là mọi thỏa hiệp trên đời đều có mục đích cả.”
Người đàn ông đầy ý đồ, “Nhất là với những người có tí khôn vặt đã tưởng bịp được người khác, lừa dối thế gian.”
Người này là ai, trong lòng cả hai đều biết rõ.
Rõ ràng Ác ma rất ghét No.3.
Đây không phải lần đầu tiên hắn công khai đánh giá Gia Cát Ám ngay trước mặt Tông Cửu. Hồi trò chơi Quốc vương kết thúc, Tông Cửu vào phòng Ác ma trộm hoa hồng, lúc hắn đuổi theo tới phòng cậu thì đã xảy ra cuộc trò chuyện tương tự.
“Với em, tiên tri có ý nghĩa gì?”
Tông Cửu trầm ngâm một lúc: “Định mệnh không thể tránh khỏi.”
Tiên tri mang sắc thái thẩm mỹ bi tráng đặc thù chỉ có trong thần thoại Hy Lạp, được xem như một loại hiện thực hóa của quan hệ nhân quả.
Với những lời tiên tri có thật nổi tiếng đó, giây phút chúng được thốt ra thì đồng nghĩa chúng chắc chắn sẽ ứng nghiệm trong tương lai. Dù người trong cuộc có chạy trốn, ẩn náu thế nào thì cuối cùng vẫn rơi vào kết cục đã định trước. Trốn tránh, có khi còn phản tác dụng.
Quỷ Cốc tử đã chết hơn mười năm, nhóm thuộc hạ cũ năm xưa đều thương vong, ngay cả vết tích cũng phai mờ theo thời gian. Lời tiên tri cuối cùng của ông đã được những thuộc hạ may mắn tránh khỏi phó bản Phong thần diễn nghĩa, mang đến phó bản siêu cấp S Thế giới hoàn mỹ.
Cứ tưởng mình đưa vị cứu tinh về, ai ngờ lại là đại ma vương. Điều đó càng khẳng định ý nghĩa định mệnh của lời tiên tri.
Tiên tri không có nghĩa chống lại số phận, mà nó là ‘điềm báo trước’.
“Vậy thì đúng rồi.”
Ác ma nhún vai: “Em thấy chưa, trong tiên đoán của Quỷ Cốc tử, chúng ta là kẻ thù một mất một còn.”
Tông Cửu suy tư không nói.
Một mất một còn, đúng là đã từng như vậy.
Nhưng từ sau phó bản Ngày phán xét, dường như rất nhiều thứ đã thay đổi chẳng thể quay đầu. Tông Cửu có vô số cơ hội đập nhóc Ác ma không chút đề phòng một trận, thậm chí còn kéo theo Ác ma khiến hắn biến mất trong thế giới xinh đẹp này.
Song có lẽ xuất phát từ lòng thương hại hoặc lý do sâu xa nào đó, Tông Cửu đã không làm vậy.
Tương tự, Ác ma cũng có vô số cơ hội bóp chết Ảo thuật gia từ trong trứng nước khi mà cậu chưa đủ lông cánh, vậy thì hắn sẽ không cần bận tâm đến tiên tri của Quỷ Cốc tử nữa mà tiếp tục dạo chơi nhân gian.
Nhưng hắn lại giống cậu, cảm thấy buồn chán và chẳng còn hứng thú với cuộc thi này, cộng với không tìm được đồ chơi nên Ác ma cũng không làm vậy.
Điểm xuất phát khác nhau nhưng đến cuối bọn họ lại dung túng cùng nhau làm bậy, kết quả là chẳng ra tay được nữa.
Không bàn đến Tông Cửu, Ác ma còn thậm chí vội vàng xông lên cứu kẻ thù, mồm thì bảo cậu chỉ được chết trong tay mình nhưng vẫn không giấu nổi lòng.
Lời tiên đoán chưa từng đề cập, liệu bọn họ sẽ có quan hệ khác ngoài thân phận kẻ thù hay không.
“Anh tin tiên tri nhưng nếu có người lợi dụng xuyên tạc hoặc che giấu một cách ác ý, vậy thì chưa chắc.” Người đàn ông cười khinh khỉnh, “Nhất là… Nếu người đó là No.3, độ chính xác lại càng thấp.”
Ác ma chưa nói: ngoài những điều này thì theo một nghĩa nào đó, tiên đoán của Quỷ Cốc tử chính xác đến đáng sợ. Dù hắn thực sự bị đánh bại, cam lòng thua một người thì người đó chỉ có thể là Ảo thuật gia.
“Vậy nên cục vàng ơi! Lời tiên tri kia có vấn đề.”
Người đàn ông đổi giọng ngọt như mía lùi: “Đứa nào đó núp lùm ôm mưu đồ chứ đâu như anh, anh cam lòng bị em lợi dụng, chẳng cần gì cả.”
Phong bạt là nghề của Ác ma, mượn lời người khác để nâng mình lên, không hề nhắc tới lúc trước hắn ước ao cơ thể của Ảo thuật gia ra sao, ngày nào cũng muốn ôm cậu lên giường xếp hình.
Nghe đến đây, Tông Cửu cũng đã đoán được ý hắn.
“Ý anh, là đã biết điều ước của tôi với tấm vé?”
“Cục vàng đừng vội nè, chúng ta từ từ nói chuyện này sau.”
Ác ma tóc đen vuốt nhẹ mái tóc dài màu trắng bạc của Ảo thuật gia, “Chưa biết ai thua ai thắng đâu nha.”
“Mà… Anh nhắc ngài Ảo thuật gia nè, em nợ anh nhiều lần lắm nha, em đã nghĩ ra cách trả nợ chưa?”
Chữ nợ xuất hiện lần đầu trong phó bản trung học Số một, Tông Cửu đã nhờ Ác ma đóng vai giáo viên giúp đỡ.
Tông Cửu có thể đoán được suy nghĩ và tính tình của No.1, miễn là hắn thấy chuyện đó thú vị, ai đến nhờ hắn giúp, hắn cũng không từ chối.
Đương nhiên, mặc dù lúc đó Ác ma đã nói vậy nhưng Tông Cửu đã quen ăn quỵt nên chẳng bận tâm chút nào.
Ngay từ đầu cậu đã không định trả nợ, nên khi No.1 đích thân chạy vào phó bản Rạp xiếc điên để giúp cậu, chạy vào phó bản trừng phạt để cứu cậu, trong mắt Tông Cửu tất cả đều chỉ là bữa ăn miễn phí, không cần trả tiền.
“Ôi, ngài Ảo thuật gia vẫn vô tình như ngày nào.”
Ác ma giả đò thở dài: “Thôi, ai bảo chúng ta bây giờ đã là quan hệ thân mật khăng khít như vậy.”
Tông Cửu nhướng mày: “Có lẽ ngày nào đó tâm trạng tốt, tôi sẽ cân nhắc vấn đề này. Nhưng muốn dùng cớ đó để tôi chắp tay nhường tấm vé điều ước vạn năng, vậy thì tôi khuyên ngài nên tắm rửa đi ngủ đi.”
Ngủ?
Ác ma nheo mắt: “Nếu với em, cũng không phải là không được.”
Vừa khéo bây giờ bầu trời đã hoàn toàn tối mịt, mọi thứ trong không gian chật hẹp và biệt lập này đều thuộc phạm vi kiểm soát của hệ thống chủ, làm bầu trời đêm đầy sao lộng lẫy lạ thường, các ngôi sao lấp lánh trên trời hội tụ thành một biển sao.
“Nếu trả theo cách này…”
Người đàn ông nhếch khóe miệng đầy xấu xa, hạ giọng, “Anh sẽ thích lắm đó cục vàng ơi!”
Tông Cửu: “…”
Câu trả lời của cậu đứng dậy khỏi quầy bar, quay người rời đi ngay và luôn.
Không hắt ly rượu đó lên đầu Ác ma là lòng nhân từ lớn nhất của Ảo thuật gia rồi.
…
Kết quả là Tông Cửu chưa đi bao xa thì nhận được một tin nhắn bất ngờ.
Người gửi tin là Từ Túc.
Tông Cửu suy nghĩ một lát, bước chân chuyển hướng rẽ về phía căn phòng mà bọn họ thường hay họp.
Đúng như trong tin nhắn đã viết, có một người đang ngồi trong phòng họp từ trước. Từ Túc ngồi trên sofa, tay cầm xấp giấy cói dày cộp tản ra mùi khô héo.
Cảm nhận được hơi thở khác thường, Tông Cửu không khỏi nhìn kỹ vài lần.
Xấp giấy cói đầy tính biểu tượng như vậy, đây chính là cuốn “Sách vong linh”, đạo cụ cấp S nổi tiếng.
“Anh Cửu!”
Thấy cậu tới, Từ Túc lau vệt nước mắt chưa khô trên mặt, lập tức đứng dậy khỏi sofa.
“Là Hứa Sâm bảo em gọi anh Cửu tới, anh ấy nói… Anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”