Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 52: Chương 52





Cậu chuẩn bị xong rồi

Khi nhìn Lâm Quốc Hưng, Tông Cửu nhíu mày, bước lên ngồi xổm xuống, giả bộ như đang kiểm tra.

Trông tên này hơi thê thảm.

Máu me khắp mặt, thịt trên cổ tróc từng mảng sâu đến mức lộ rõ cả xương, giờ phút này hắn đang nhắm mắt, vẻ mặt đau đớn.

Nếu không phải giữa mũi vẫn còn hơi thở yếu ớt, khéo người ta tưởng hắn về trời thật rồi.

Chàng trai tóc trắng nhìn cảnh tượng ấy, lẳng lặng dời bàn chân đang giẫm trên tay Lâm Quốc Hưng.

Hiển nhiên mức độ Ác ma khống chế Lâm Quốc Hưng nặng hơn Anthony.

Nếu không lúc trước, Tông Cửu cũng sẽ không sờ thấy nhiều tơ trên đầu như vậy.

Nói cho cùng, dù cắm cả năm sợi tơ thì Lâm Quốc Hưng cũng chỉ là con rối của Ác ma.

Hắn còn sống, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Ác ma; hắn chết, Ác ma vẫn có thể tìm con rối tiếp theo.

Quay lại chủ đề chính, Lâm Quốc Hưng sống hay chết, đều chẳng hề gì với Ác ma.

Nhưng Tông Cửu thấy tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn, mà nhiều khả năng là dấu hiệu của một âm mưu.

Có người lo lắng hỏi: “Anh Lâm ổn không?”
Tông Cửu phất tay, vừa lơ đãng chạm vào đỉnh đầu hắn, vừa cười dịu dàng, “Bị thương hơi nặng thôi, không có gì đáng ngại.”
Cả bọn: “…”
Đám người dòm Lâm Quốc Hưng ngã trong vũng máu, muốn nói lại thôi.

Đây mà là không có gì đáng ngại á???
Nhưng trong mắt mấy người cấp A, chuyện này đúng là không có gì phải lo.

Thực tập sinh chỉ cần còn thở, lết xác về vòng lặp vô hạn, tốn năm trăm điểm sinh tồn là có thể khôi phục lại như ban đầu, vui vẻ thoải mái.

Kết quả Tông Cửu chỉ cười được một nửa, ngón tay đột ngột dừng lại.

Vì trên đầu Lâm Quốc Hưng không có gì.

Không có tơ rối, không có dây sắt lạnh lẽo.

Ở đó chỉ có mỗi đất cứng.

Tông Cửu nhận ra điều gì đó, cậu duy trì biểu cảm trên mặt, bình tĩnh đứng dậy nhường chỗ cho những người cũ khác lên cứu chữa.


Trong bóng tối cách đó không xa, ai kia nhếch môi đầy khiêu khích.

Khuôn mặt gã mờ ảo dưới ánh nến chiếu rọi, hình xăm Garuda thoáng ẩn hiện khiến người ta rùng mình.

Mặc dù cách rất xa, thậm chí nụ cười cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Chẳng qua trong lòng Tông Cửu biết rõ, đó là hắn.

Dự cảm xấu nhất trở thành sự thật, đúng là sợ gì gặp nấy.

Chiêu khổ nhục kế này cao tay thật.

Lúc Gia Cát Ám nhìn cậu, thanh niên tóc trắng không nói gì, lặng lẽ giơ một con số.

Quả nhiên, người đàn ông tóc đen cũng nhíu mày, chìm vào suy tư.

Nếu Ác ma khống chế Lâm Quốc Hưng thì mọi chuyện còn dễ xử lý.

Còn nếu Ác ma khống chế A Tán áo đen No.4, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.

Tông Cửu lùi lại góc tường tối, đầu óc điên cuồng chuyển động.

Ác ma không thể tham gia phó bản với thân phận thực tập sinh, nếu không sẽ chẳng đến mức tới giờ họ vẫn chưa thấy bóng hắn.

Nghĩ theo hướng đó, chắc hẳn hắn đã tham gia vào kịch bản với tư cách NPC, ngấm ngầm khống chế thực tập sinh rồi vào phó bản.

Tông Cửu không thể sờ đầu tất cả NPC hay thực tập sinh, điều này rất thiếu thực tế.

Vậy rốt cuộc là ai?
Cậu đút tay vào túi, thực ra là đang thò vào ba lô hệ thống lấy bài tarot ra.

Một ngày trước, Tông Cửu đã rút bài hai lần để xác minh thân phận thật của Anthony và Ác ma, cũng dùng hết hai lần cooldown dành dụm được.

Phải đợi tối nay, thời gian cooldown tiếp theo mới khôi phục.

Tông Cửu thầm thở dài.

Trong miếu thờ vẫn nhốn nháo.

Ai chữa thương thì vội chữa thường, những người khác không giúp được gì bèn tiếp tục chuẩn bị việc đi m giúp Âm Bà.

Ngoài cửa lớn, gỗ vụn bay lả tả.


Các thực tập sinh cố gắng tìm thứ gì đó trong miếu để gia cố cánh cửa, tránh bị thôn dân bên ngoài chặt nát.

Qua chiếc quan tài, Tông Cửu lạnh lùng nhìn đám thực tập sinh băng bó giúp A Tán áo đen và chăm sóc Lâm Quốc Hưng, đáy mắt nổi sóng.

Cảm giác quen thuộc vọt thẳng từ lòng bàn chân lên đầu theo mạch máu, nhấn chìm cậu trong sự nóng bỏng.

Rất nhiều lúc cậu không đếm xỉa đến, như một ảo thuật gia thực thụ đặt mình trên sân khấu lớn, trên mặt là nụ cười có khả năng chi phối bầu không khí nhất, điều khiển cảm xúc khán giả.

Như Tông Cửu đã nói từ đầu, cảm xúc của cậu rất ít dao động, giống như bẩm sinh đã khiếm khuyết, cho nên cậu rất hiểu cảm xúc con người.

Lần này là đàn sói bao vây, địch trong tối cậu ngoài sáng, sơ sẩy là rơi vào kết cục mất cả xương.

Rất hiếm khi Tông Cửu hứng thú dạt dào như vậy, bao năm trong thế giới ban đầu của cậu, ngay cả khi đối mặt với thử thách ảo thuật cực lớn, cảm giác thích thú khi đẩy mình lên ranh giới sống chết rồi đột phá cũng không đủ so với cảm giác hiện tại.

Thậm chí cậu có thể đoán được, chắc hẳn tâm trạng No.1 cũng giống cậu.

Dưới ánh đèn ấm áp của Las Vegas, Tông Cửu thấy ngọn lửa đen tối bùng cháy trong đôi mắt vàng sẫm của hắn, như muốn kéo cậu vào nhà tù thăm thẳm không đáy đó.

Mặc dù cậu đíu muốn thừa nhận, nhưng đúng là họ đã đạt được sự nhất trí cao từ một mức độ nào đó.

Tông Cửu có dự cảm.

Khi kết thúc phó bản này, giữa tay sai khắp nơi của Ác ma và ảo thuật gia, nhất định chỉ một người có thể sống sót.

Mày chết tao sống chứ gì? Cậu chuẩn bị xong rồi.

—-
Thời gian chậm chạp trôi trong sự lo lắng, nhưng chậm mấy thì đêm vẫn đến như đã hẹn.

Khi trời bên ngoài sắp tối, cuối cùng Âm Bà cũng đứng dậy trước mặt Bồ Tát bùn.

Bà đã ngồi cả ngày trước Bồ Tát.

Dù là tiếng ồn do thôn dân gõ nông cụ lên cửa, hay nhóm người cũ bị thương lảo đảo quay về, tiếng nhốn nháo của những người khác trong miếu đều không ảnh hưởng đến việc tụng kinh của Âm Bà.

Tông Cửu thấy thời đại này rất thần kỳ.

Rõ ràng tin Bồ Tát, tụng kinh nhưng lại xuống Âm tào Địa phủ của Đạo gia, chứ không phải Mười tám tầng Địa ngục.

Mà cũng như nhau, trong mắt người dân thời đói kém, tín ngưỡng là hy vọng duy nhất.


Chỉ cần tin Thần minh có ích, không cần biết Đạo giáo Phật giáo hay Cơ đốc giáo, người dân đều sẵn lòng tin tưởng.

Nghe nói thời nạn đói Đinh Mậu, một tín đồ Cơ đốc giáo từ phương Tây tới thăm những nơi gặp nạn đói, thấy trăm họ lầm than, muôn dân cơ cực mới nghĩ đây là lúc thích hợp để Thượng Đế phái mình đến cứu dân.

Ông bèn dán một bức chân dung của Chúa Jessu Christ trước cửa nhà, công khai truyền giáo, khiến những người phụ nữ bó chân trong mười dặm quanh đó lũ lượt tới dập đầu cầu mưa.

Nhưng cuối cùng, họ mài nát chân cũng không cầu được cơn mưa cứu mạng nào.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, ông trời không cho sống, chỉ có muôn dân khổ.

Sau khi Âm Bà đứng dậy, tiếng nói chuyện trong điện chầu lập tức im bặt.

Đứa bé chơi trong miếu gần cả ngày cũng mệt, nó tìm chỗ vắng đánh một giấc say sưa.

Có thực tập sinh đi qua dán bế thanh quyết (cản âm thanh) cho nó, chắc nó sẽ ngủ tới sáng.

Nhắc cũng lạ, thôn dân bên ngoài ầm ĩ cả ngày, đến lúc sắp tối lại yên tĩnh.

Cả ngôi miếu chìm vào im lặng, kết hợp tấm rèm rũ xuống, một vòng nến trắng trong miếu thờ và cái bóng cao lớn của quan tài chính giữa, mọi thứ khiến người ta ớn lạnh, vô cùng quỷ dị.

Giọng nói chói tai dưới áo choàng đen vang lên.

“Đi Âm gồm ba bước, nếu muốn tìm người trong bài vị, chút nữa bà sẽ thắp đèn dầu đặt lên đầu quan tài, tuyệt đối không được chủ động tắt đèn.”
Chỉ khi âm khí nặng, xác suất xuống m thành công mới cao.

Nếu không đợi đêm trăng tròn được thì phải mượn ngoại vật để tăng âm khí, chẳng hạn như bày quan tài trong điện chầu.

“Không ai được đứng trong miếu, mọi người phải ngồi xuống, không được nói gì khác trừ niệm chú.

Chậm nhất là trước giờ Tý, hễ đèn tắt tức là bà đi lên.”
(*Giờ Tý từ 23h-1h)
Mọi người nghe vậy lập tức ngồi xuống đất, vây quanh quan tài chính giữa theo lời Âm Bà.

“Lúc bà bắt đầu niệm chú, các cậu phải nghe kỹ từng chữ, mọi người nhắm mắt đọc theo mười lần.

Nếu niệm sai, nhẹ thì choáng đầu, nặng thì hồn bay phách lạc, rước họa vào thân.”
Nghe câu rước họa vào thân, mọi người lên tinh thần, luôn miệng bảo sẽ đọc thuộc lòng thật kỹ.

Âm Bà thấy họ dễ bảo, hài lòng gật đầu đọc chú ngữ cho họ ba lần.

Nhóm thực tập sinh im lặng mở hệ thống chủ ghi lại, trích xuất thành văn bản, đến lúc đó chỉ cần đọc theo trong đầu là được.

“Nếu các cậu có duyên, có thể sẽ gặp hiện tượng hồn lìa khỏi xác sau khi niệm chú.

Chuyện này xảy ra cũng chớ lo lắng, đừng rời khỏi điện chầu.

Chờ đến lúc đèn tắt ắt các cậu sẽ về lại xác.”
Mọi người gật đầu lia lịa tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy, bắt đầu thôi.”

Ngay khi Âm Bà ngồi xuống đất, Tông Cửu cũng nhận được thông báo từ hệ thống chủ, lần bốc bài tarot tiếp theo đã sẵn sàng.

Cố tình cứ vào lúc này.

Tông Cửu rời khỏi tâm thức, niệm chú với mọi người trước.

Tiếng ngâm nga của hơn ba mươi người trong miếu vượt qua cây cao lương, vang ra bên ngoài.

[Nói thiệt tui thấy cảnh này hơi kinh khủng…]
[Hơi kinh khủng +1, cứ như tà giáo đang tập hợp làm phép, thêm background miếu thờ xám xịt, ai cũng mặc đồ rách nữa…]
[Stop, stop nha bà.

Hiếm khi không cần vào phó bản kinh dị vào nhiệm vụ, đừng phá bầu không khí zậy…]
Dân tình tám một hồi, mới nhận ra có gì đó sai sai.

[Á đệch mợ, mấy chế thấy không, sao tự nhiên rèm xung quanh lại chuyển động!]
Thực ra trong lần niệm chú thứ nhất, các thực tập sinh trong miếu cũng cảm giác gió lạnh nổi lên bốn phía.

Gió bắt đầu thổi, những tấm rèm trong trong không trung bay lên, đong đưa lên xuống theo gió như lục bình không rễ, nhìn rất có hiệu ứng đánh vào thị giác.

Tiếc là các thực tập sinh rất nghe lời Âm Bà, bà ta bảo không mở mắt thì không mở mắt.

Không ai muốn trải nghiệm cảm giác hồn bay phách lạc, ai cũng nhắm chặt mắt, hoàn toàn không thấy cảnh tượng trước mặt.

[Đâu chỉ mỗi rèm, mấy ngọn nến cũng sắp tắt mọe rồi!]
[Nến tắt thì livestream sẽ bật chế độ ban đêm @@]
[Tắt đâu má, ngọn đèn dầu trên quan tài vẫn đang sáng mà? Có ánh sáng là được, đừng đòi hỏi cao quá…]
Khi khán giả đang nháo nhác thảo luận, một trận âm phong nổi lên, lướt một vòng ngược chiều kim đồng hồ trong điện chầu.

Gió tới đâu nến tắt tới đó, biến thành một luồng khói trắng bay trong không khí.

Sau mười lần niệm chú, giọng nói sắc bén đột ngột dừng lại.

Sau khi niệm xong, những thực tập sinh khác nơm nớp mở mắt ra.

Cả điện chầu tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bài vị và đèn dầu trên nắp quan tài, khắp nơi yên tĩnh đến quái dị.

Trên vị trí đầu tiên, bóng người đội mũ trùm màu đen vẫn ngồi thẳng tắp, không ai thấy rõ khuôn mặt giấu trong bóng tối của bà.

Ngoài ánh sáng lay lắt, không khí cũng chợt giảm mấy độ khiến bọn họ sợ run lên.

‘Có ai lìa hồn không?’
‘Bà cụ xuống âm rồi à?’
‘Không biết, sao tôi chả thấy gì, cứu!’
Mọi người không dám nói câu nào, đành liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc, tầm mắt quét qua từng vòng, bọn họ phát hiện đúng là có một người không mở mắt.

Chàng trai tóc trắng ngồi khoanh chân nhíu chặt mày, hai mắt nhắm nghiền, trông sắc mặt cực kỳ không ổn..