Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 124



Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng ngời, từng khóm hoa đổ bóng trùng điệp, hương thơm thoang thoảng lan tỏa. Từ Dẫn Châu ngồi bên cạnh bàn, nghịch bếp lò nhỏ. Trên bếp lò đang đun một ấm nước, khi nước sôi, anh rót đầy nước vào chén trà bên cạnh, lá trà khô ở đáy chén lập tức nổi lên, hương trà lan tỏa khắp nơi.

“Trà này thơm quá” Thẩm Như Như đặt bó hoa nhài vừa mới làm xong xuống bàn, hương hoa nhài thơm ngát quyện vào mùi trà Tây Hồ Long Tỉnh, nhẹ nhàng chui vào mũi: “Anh mua được ở đâu đấy? Trà của anh tôi thua xa loại trà này”

Từ Dẫn Châu đặt chén trà được pha hai lần nước xuống trước mặt cô, tiện tay hái một bông hoa nhài bỏ vào trong chén: “Một người bạn của tôi tự trồng, lần sau tôi bảo cậu ta gửi nhiều hơn.

“Trà trắng ở sân sau cũng sắp thu hoạch được rồi? Thẩm Như Như ngẫm nghĩ chốc lát: “Mấy hôm nữa hái một giỏ sơ chế thành trà, nếm thử xem.

Lúc hai người hàn huyên, không biết bên ngoài trời đổ mưa từ khi nào, hạt mưa rơi xuống cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp.

Kim đồng hồ chậm chạp nhích đến mười một giờ, cửa Kính Hoa Duyên bị gõ hai tiếng, Thẩm Như Như lập tức đi mở cửa. Lật Tử mặc một bộ quần áo thuần trắng đứng dưới mái hiên, trong tay cầm một chiếc ô giấy trắng mộc mạc để che mưa, những giọt mưa đọng lại, men theo gọng ô nhỏ xuống.

Vật dụng lưu thông giữa Âm phủ và Dương gian cần có bên trung gian, tuy nhiên những thứ như ánh mặt trời, nước mưa và tia chớp không cần bên trung gian mà cùng hưởng chung. Bởi vậy quỷ hồn rất hiếm khi xuất hiện giữa ban ngày, hôm nào có sét đánh càng không dám chạy lung tung, ấy thế mà trời mưa còn kiên quyết che ô ra ngoài như này.

Thẩm Như Như nghiêng người tránh ra: “Mau vào đi, đặt ô ở cửa ấy”

Lật Tử rảo bước tiến vào cửa tiệm, nhìn thấy Từ Dẫn Châu ở bàn thì sửng sốt, cơ thể căng cứng lại theo bản năng: “Anh ấy là?”

Thẩm Như Như đóng cửa lại, trả lời một cách thoải mái: “Anh ấy là bạn trai của tôi, đừng lo lắng, đều là người một nhà cả”

Tuy rằng nói Từ Dẫn Châu là người một nhà nhưng Lật Tử vẫn khó lòng buông lỏng phòng bị. Âm khí trên người Từ Dẫn Châu quá nặng, với những người Dương gian, ngoại trừ thấy Từ Dẫn Châu hơi nhợt nhạt chút thì không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt đám quỷ bọn họ, anh chính là một luồng hắc khí di động, cực kỳ đáng sợ.

Lật Tử chọn vị trí xa nhất rồi ngồi xuống. Hôm nay anh ấy vẽ cho mình một gương mặt hết sức đơn giản, tổng cộng chỉ có ba nét gạch, hai nét làm đôi mắt, một nét làm miệng, đến cả mũi cũng bỏ qua. Lúc anh ấy im lặng, không có biểu cảm mang đến cảm giác hơi ngốc nghếch, buồn cười.

“Bà chủ Thẩm, cảm ơn cô đã báo thù giúp tôi. Lật Tử nói: “Tôi đọc được tin tức hiện trên Wechat.

Lúc xem video Hướng Ân Trừng bị bắt, anh ấy nhìn lướt qua cũng biết hiện trường là cổng Huyền Thiên Quan, nhận ra chuyện này chắc chắn là do bà chủ Thẩm làm.

“Không cần khách sáo đâu, đây là chuyện nên làm mà” Thẩm Như Như cười một cái, ngay sau đó nhíu mày: “Tiếc rằng lần này không thể tra ra người thuộc Huyền môn đứng sau lưng giật dây, chỉ biết tên sai vặt gọi hắn ta là Liên đại nhân, trong thời gian ngắn không thể giải quyết được vấn đề gương mặt của anh.

Không biết người kia đã dùng bùa gì, nếu không hóa giải được bùa thì nó sẽ bám theo Lật Tử vào vòng luân hồi, kiếp sau lại là người không có gương mặt.

Quỷ không có mặt thì không sao, nhưng người không có mặt thì chắc chắn sẽ bị coi là yêu quái.

Lật Tử quay mặt về phía Thẩm Như Như, có vẻ như là đang nhìn cô, đôi mắt hai gạch đen như mực thoáng hiện lên nét ưu tư, chán nản, suy sụp: “Tôi đã buông bỏ chuyện này rồi, không có mặt thì thôi. Tôi làm quỷ cũng không có gì không tốt, ít nhất tôi có thể toàn tâm toàn ý giải đề, không cần phải lo lắng không đủ thời gian.

Làm quỷ rồi mà vẫn mải mê giải đề, e rằng đây là con quỷ say mê học tập nhất. Thẩm Như Như nghĩ đến gương mặt của Hướng Ân Trừng, không khỏi tò mò gương mặt mà Lật Tử vốn có như nào, với khí chất của anh ấy, khi quay về với ngoại hình ban đầu, chắc chắn sẽ là một con quỷ có lực sát thương siêu mạnh.

Nghĩ đến đây, cô siết chặt tay, nghiêm túc nói: “Đừng từ bỏ, anh cứ tập trung giải đề, tôi sẽ nghĩ cách dụ người đó ra. Một tuần không tìm được thì một tháng, một tháng không tìm được thì một năm, một năm không tìm được thì mười năm, tôi không tin hắn ta có thể trốn cả đời”

Lật Tử im lặng một lúc thật lâu: “Bà chủ Thẩm, cô thật tốt. Anh ấy quay mặt về phía Từ Dẫn Châu: “Tuy rằng bề ngoài anh rất đáng sợ nhưng anh là bạn trai của bà chủ Thẩm, chắc chắn cũng là người tốt.

Từ Dẫn Châu nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu: “Anh nói nghe lọt tai đấy.

Thẩm Như Như: “”

Anh Từ à, hình như da mặt anh dày rồi.

Do không thu được manh mối nào nên chuyện tìm kiến Liên đại nhân đành phải tạm thời gác lại. Thẩm Như Như thấy ai có khả năng nghe ngóng được đều gửi tin cho họ, nhờ mọi người giúp đỡ, lưu ý đến một người như vậy, còn mình thì chỉ còn cách chờ đợi.

Chiều hôm nay, Thẩm Như Như đang định đóng gói chậu cây mọng nước. Chậu cây mà cô bé lần trước đặt đã đến, để trong tiệm chăm sóc một buổi thấy cũng khá ổn, hôm nay có thể đóng gói gửi cho cô bé.

Đang bận rộn thì Lý Mạnh Huy đến, anh ta vừa bước vào cửa đã cười nói: “Thẩm đại sư, công ty chúng tôi có một dự án muốn tìm cô hợp tác.

Thẩm Như Như ngẩng đầu, buột miệng hỏi: “Phong thủy nhà cửa à?”

Cô vẫn nhớ công ty nhà họ Lâm làm về bất động sản, chắc hẳn Lý Mạnh Huy làm việc cho công ty gia đình mình ha?

“Bây giờ chỗ cô còn nhận công việc về phong thủy á?” Lý Mạnh Huy hơi giật mình: “Nếu có cơ hội thì hẹn lần sau hợp tác với cô, có điều hôm nay tôi tìm cô là vì một chuyện khác. Cửa hàng của cô có thể cung cấp một số lượng lớn cây giống có tuổi thọ mười năm không? Chuyện là thị trấn đang phát triển ngành du lịch, muốn phủ xanh lại nơi này, bèn hợp tác với công ty chúng tôi, tôi nghĩ chất lượng cây giống ở chỗ cô cực kỳ tốt nên…

Anh ta nói huyên thiên một hồi, Thẩm Như Như mới hiểu ra: “Cây giống có tuổi thọ mười năm thì chỗ tôi có, nhưng phải cung cấp một số lượng lớn trong vòng thời gian ngắn thì hơi khó?

Cô phải ươm cây giống ở trước đạo quan một thời gian, dùng linh lực để chăm sóc cây giống, nếu không thì những cây giống của cửa hàng cô chẳng khác gì cây cối ở cửa hàng khác.

Lý Mạnh Huy trầm ngâm một lúc rồi vỗ đùi: “Không sao, chậm một chút cũng được, quan trọng nhất vẫn là chất lượng! Chúng tôi có thể trải thảm cỏ và trồng hoa trước, cây giống để sau cũng được.

Hai người thảo luận chi tiết về dự án têm một lúc, cuối cùng vui vẻ đồng ý hợp tác.

Tuy rằng thị trấn Mộ Nguyên không phải một nơi rộng lớn nhưng vành đai xanh lại chẳng hề nhỏ chút nào, đặc biệt là sau khi chính quyền thị trấn quyết định phát triển mạnh mẽ ngành du lịch, yêu cầu của họ về cảnh quan thoắt cái tăng lên gấp vài lần, mỗi góc phố đều phải được quy hoạch cực kỳ đẹp, cố gắng làm cho các du khách đến tham quan đều thư thái, lưu luyến khó quên.

Đây là một dự án lớn, giai đoạn chuẩn bị rất rắc rối, tốn kém. Có điều tất cả những điều đó không phải là chuyện Thẩm Như Như bận tâm, cô chỉ cần lo liệu cung cấp đủ cây xanh là được.

Hai ngày sau, Lý Mạnh Huy gửi một đơn đặt hàng chi tiết đến cửa hàng cô. Cô liệt kê lại từng mục hàng hóa rồi thống kê thành bảng biểu, gửi cho nhà cung cấp ở tỉnh Y, bắt đầu đặt hàng.