Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 174



Lâm Hạo cất điện thoại và gật đầu với Thẩm Như Như, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cha mẹ của Tiểu Bối đã xoay người rời khỏi hiệu thuốc. Tư thế đi đường của anh ấy không khác gì người bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ có thể nhận ra anh ấy đi hơi khập khiễng, không biết cha mẹ của Tiểu Bối làm cách nào mà phát hiện ra.

Người bình thường có khi cả đời cũng chẳng gặp luật sư được mấy lần, trong tiềm thức đã có chút mâu thuẫn đối với nghề nghiệp này. Mẹ của Tiểu Bối bị dọa sợ, hơi sững sờ, theo bản năng biện hộ nói: “Vốn dĩ chính là người què, sao lại nói là xúc phạm?”

Nhưng mà không có ai đáp lại bà ta, bởi vì xe cảnh sát đã dừng trước cửa, đám đông vây xem tự động nhường ra một lối đi, ba người nhà Tiểu Bối đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Thẩm Như Như đưa các ông lão đến khách sạn rồi lại chạy đến đồn cảnh sát, chỉ thấy cha mẹ của Tiểu Bối đang cúi đầu xin lỗi Lâm Hạo, luật sư do Lâm Hạo mang đến vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng liệt kê ra các điều khoản pháp lý và số tiền phải bồi thường, cuối cùng nói rằng bọn họ cần phải bồi thường ba trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ, xem xét thái độ của bọn họ, có thể giảm xuống ba trăm ngàn tệ. Mặt của cha mẹ của Tiểu Bối lập tức tái mét, cúi người liên tục xin lỗi, còn Tiểu Bối thì thờ ơ đứng ở bên cạnh, vô cùng lạnh nhạt.

Cô đi đến bên cạnh Tiểu Bối: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cha mẹ của cậu lại biết cậu đang ở đây?” Tiểu Bối lắc đầu, trên mặt tràn đầy mệt mỏi và khó chịu, còn có một chút sợ hãi: “Tớ nghĩ là người đó nói cho bọn họ, nhất định là hắn ta đã điều tra tớ, tớ trốn xa như vậy mà hắn ta còn không chịu tha cho tớ, Như Như, tớ phải làm gì bây giờ?”

Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối nay cậu chuyển đến Huyền Thiên Quan ở đi, mẹ của cậu là ầm ĩ ở hiệu thuốc như vậy, có lẽ cũng không thể đến đó nữa, cậu cứ yên tâm ở trong quan, chúng ta lấy tĩnh chế động” Lấy tĩnh chế động: lấy cái bất biến (không thay đổi) để ứng phó với cái vạn biến (luôn thay đổi).

Tiểu Bối suy sụp nói: “Tớ cũng không thể ở trong quan cả đời, nếu hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào tớ thì phải làm như thế nào? Chẳng lẽ tớ thực sự phải xuất gia…”

Thẩm Như Như: “Cậu yên tâm, hắn ta vội vàng như vậy, rất có thể là không còn nhiều thời gian” Trong lúc hai người nói chuyện, luật sư và cha mẹ của Tiểu Bối đã đàm phán thất bại, bọn họ không thể chấp nhận khoản tiền bồi thường ba trăm ngàn tệ, luật sư cũng không nhượng bộ, cuối cùng hai bên đều quyết định lên tòa án giải quyết.

Mặt của cha mẹ Tiểu Bối đen như đáy nồi, kéo Tiểu Bối rời đi: “Con về với mẹ! Nếu con không làm loạn thì hôm nay sao có thể xảy ra chuyện này?” Nghĩ đến chuyện phải bồi thường nhiều tiền như vậy, trái tim của bà ta đang rỉ máu.

Tiểu Bối hất tay bà ta ra: “Con không về, khoa trưởng Trần không phải là người tốt, hai người muốn con về chính là muốn giết, chết con.

Cô ấy nói với bọn họ về chuyện sinh thần bát tự, bọn họ nửa tin nửa ngờ, một mặt họ nghi ngờ rằng đó là một cái cớ mà cô ấy cố tình bịa ra, một mặt lại cảm thấy với điều kiện của con gái, hành vi của khoa trưởng Trần đúng là có chút kỳ quái, lúc đầu còn cảm thấy là vừa ý nên không nén nổi tình cảm, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.

Mẹ của Tiểu Bối do dự: “Hay là con thử ở bên cạnh cậu ta xem? Lỡ như con hiểu lầm người ta thì sao?” Cha của Tiểu Bối nói: “Vớ vẩn, bát tự linh tinh gì chứ, con từng là học sinh của đại học Y, vậy mà lại tin thứ này? Đừng kiếm cớ, người đàn ông tốt như khoa trưởng Trần, bỏ lỡ là hết.

Tiểu Bối tức giận xoay người bỏ đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Động tác của Tiểu Bối rất nhanh, nhanh chóng dọn hành lý từ hiệu thuốc đến sống ở Huyền Thiên Quan, cha mẹ của cô ấy không biết làm thế nào với cô ấy, đành phải vào ở khách sạn gần đó, sau đó tìm cơ hội cố gắng thuyết phục cô ấy.

Khi màn đêm buông xuống, Từ Dẫn Châu vội vàng từ sân bay trở về. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, bên ngoài khoác một chiếc áo gió kaki dài, trước mặt rất nhiều người trong quan, tiến lên hôn lên mặt Thẩm Như Như, nhẹ nhàng nói: “Anh đã về.”

Mọi người đồng loạt than thở, bày tỏ rằng bọn họ bị ê răng.

Mặt Thẩm Như Như nóng lên, may mắn là ánh đèn trong sân không sáng lắm nên không có ai nhận ra, cô nắm tay anh, cảm giác lòng bàn tay lành lạnh: “Cuộc triển lãm trang sức diễn ra thuận lợi chứ ạ?”

“Ừm, cũng không tệ lắm? Từ Dẫn Châu cởi áo gió treo phía sau ghế, ngồi xuống nới lỏng cà vạt: “Vừa rồi khi ra khỏi sân bay, anh gặp một người rất kỳ lạ, rõ ràng trên người có tử khí nhưng mà dương khí cũng rất vượng, giữ được nửa cái mạng”

Từ Dẫn Châu vô tình nhắc tới, nhưng lại cung cấp cho Thẩm Như Như một tin tức quan trọng. Cô lập tức nghĩ đến vị khoa trưởng Trần đó, Tiểu Bối cũng có cùng suy nghĩ với cô, cô ấy có chút sợ hãi, vội vàng nhích lại gần Thẩm Như Như, sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Chắc chắn là hắn ta tới tìm tớ

Cảm giác bị ai đó bám riết không buông thực sự rất tệ, nhất là người đó còn có ý định lấy mạng của cô ấy.

Thẩm Như Như rất bình tĩnh, vỗ vai cô ấy trấn an: “Không sao, hắn ta cũng không thể cưỡng đoạt, hiện giờ là xã hội pháp trị. Chỉ cần hai người chưa hoàn thành nghi lễ thành hôn, hắn ta sẽ không thể mượn hỏa của cậu” Trái tim sắp nhảy ra ngoài của Tiểu Bối lập tức bình tĩnh lại, cô ấy cắn răng, đập bàn nói: “Tớ tuyệt đối không kết hôn với hắn ta, không có ai có thể ép tớ.

Nhóm người ngồi trong sân đến hơn tám giờ mới trở về phòng nghỉ ngơi, Từ Dẫn Châu thản nhiên xách vali đi theo Thẩm Như Như trở về phòng của cô, sau đó mở vali lấy đồ vệ sinh cá nhân và một bộ quần áo vào phòng tắm, anh bắt đầu cởi nút áo, dáng vẻ quen thuộc giống như đang ở nhà của mình.

Khi anh đang chuẩn bị đóng cửa, động tác cởi nút áo đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Em có muốn tắ,m chung không?”

Thẩm Như Như sửng sốt, do dự không đến hai giây, cơ thể đã lựa chọn nhanh hơn não bộ— cô cởi dép lê, dùng chân trần đẩy cửa đi vào: “… Được”

Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, cửa kính ngăn cách khô ướt bị hơi nước làm mờ, hai bóng người mơ hồ

đang đứng dưới vòi hoa sen, gắt gao ôm lấy nhau, tiếng nước chảy tí tách, vừa vặn che giấu những tiếng thở dốc và rê,n rỉ đầy ái muội khiến người ta đỏ mặt tim đập…

Hai người ầm ĩ từ phòng tắm đến trên giường, không biết mệt mỏi, mỗi lần hòa quyện với nhau đều mang lại kho,ái cảm đánh sâu vào tận linh hồn, khiến người ta chấn động.

Bất giác trời đã khuya, bầu không khí ái muội trong phòng ngủ dần dần tiêu tán. Thẩm Như Như buồn ngủ không mở nổi mắt, cô cố gắng đứng dậy đi tắm, cơ thể nhớp nháp khi ngủ sẽ rất khó chịu.

“Em mệt thì ngủ đi, để anh làm. Từ Dẫn Châu đẩy cô nằm xuống giường, đi lấy một chậu nước đến lau người giúp cô, sau đó chính mình đi tắm rồi mới nằm xuống giường. Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Như Như, cô thích cuộn tròn người khi ngủ, giống như một con tôm vậy. Có lẽ là cảm nhận được anh đang ở bên cạnh, chỉ một lát sau cô đã dựa vào bờ vai của anh và chìm vào giấc ngủ.

Anh im lặng nhìn một lúc, trong lòng mềm nhũn, sau đó từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi bên cạnh cô. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như tinh thần phấn chấn xuất hiện ở nhà ăn để ăn sáng.