Tiến Công Sủng Phi

Chương 209: Thư từ



Edit: Chang Phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Vũ tự mình giúp hắn cởi áo lông cừu bên ngoài, nắm tay vào buồng trong. Đại Hoàng tử chắp tay sau lưng, hiện đang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế đẩu. Thằng bé nhìn thấy nam nhân tiến vào, khóe mắt hơi cong lên, mặt mày đều biến thành hình trăng non.

"Tham kiến phụ hoàng!" Đại Hoàng tử hơi nâng cao giọng, nỗ lực làm ra vẻ vô cùng đứng đắn, hiển nhiên là muốn khiến cho Tề Ngọc chú ý.

Tề Ngọc gật gật đầu, tâm tình của hắn không tồi, sắc mặt cũng không u lãnh (âm u + lạnh lẽo) như trước, vẻ mặt tương đối nhu hòa, chắc là sự tình trong cung không làm hắn phải phiền lòng giống như lúc trước nữa.

Thẩm Vũ và Tề Ngọc ngồi xuống, Đại Hoàng tử đã học được cách cầm đũa nhưng vì Hoàng thượng có ở đây, Thẩm Vũ tránh cho Đại Hoàng tử khỏi thất lễ, liền bảo bà vú giúp thằng bé đổi thành muỗng.

Tề Ngọc ăn uống không tồi, ba người cùng ngồi chung một bàn, ăn uống thật vui vẻ, hòa thuận.

"A Vũ, tiểu Sanh cũng đã đầy tháng, nàng định lúc nào mang theo hai đứa nhỏ hồi cung?" Tề Ngọc thấy ăn cũng gần xong, bèn mở miệng hỏi một câu.

Hắn đã cân nhắc vấn đề này, thừa dịp con đầy tháng mà trở về là thời cơ tốt nhất. Huống hồ việc nói dối chuyện Thẩm Uyển mang thai cũng không nói nổi nữa, sớm hay muộn cũng sẽ truyền ra chuyện Thẩm Uyển sinh non. Như vậy đến lúc đó người nhìn chằm chằm Thẩm Uyển sẽ nhàn rỗi, áp lực của Thẩm Vũ sẽ bị tăng lên rất nhiều.

Thẩm Vũ vô thức quay đầu nhìn về phía Nhị Hoàng tử đang ngủ ngon lành ở trên giường, trong lòng rối rắm. Nàng xuất cung đã hơn tám tháng, tình thế hậu cung thay đổi trong nháy mắt, chỉ sợ là nàng không có khả năng khống chế nổi. Thế lực hậu cung bị nàng khống chế trước lúc xuất cung, cũng rất có khả năng đã sụp đổ. Tuy để Lan Hủy lại Cẩm Nhan điện để xử lý mọi chuyện nhưng cũng rất khó bảo đảm thế lực của những người đó không trà trộn vào.

Vừa đi đã phải đối mặt với đủ loại vấn đề, mà nàng còn chưa chuẩn bị tốt để Nhị Hoàng tử với thân thể bé nhỏ thế này đã nghênh chiến với những gian nan nguy hiểm đó.

Cuối cùng nàng vẫn cười khẽ lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Tề Ngọc, đôi mắt long lanh mang theo sự chân thành, nhẹ nhàng nâng cao giọng nói: "Ngoại trừ không yên tâm về Hoàng thượng ra, thần thiếp cảm thấy không cần thiết phải hồi cung sớm như vậy. Vì vậy để thần thiếp và hai vị Hoàng tử an tâm, Hoàng thượng thỉnh thoảng đến thăm chúng thần thiếp là được rồi. Còn việc hồi cung để mấy tháng nữa hãy nói sau!"

Giọng nói của Thẩm Vũ rất nhu hòa, nàng cười xinh đẹp, khuôn mặt phúng phính, nhìn rất ngây ngô. Chuyện này rất hiếm gặp, ngày thường Thẩm Vũ cười phần lớn đều mang theo vài phần kiều mị, hiện giờ lại giống như bé gái, không khỏi làm Tề Ngọc hơi sửng sốt.

"Nhất định trẫm sẽ tới!" Tề Ngọc giơ tay sờ sờ gương mặt nàng, xúc cảm vẫn mịn màng như trước, ý cười trên mặt hắn càng tươi hơn.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của nam nữ, Minh Tâm dẫn theo mấy tiểu cung nữ vào đứng bên cạnh hầu hạ. Minh Âm, Lý Hoài Ân và các cung nhân khác lần lượt làm xong công việc thì canh giữ ở gian ngoài. Nghe tiếng cười duyên của Thẩm Vũ, trong lòng Lý Hoài Ân có chút chua xót. Đã quen nhìn vận mệnh bấp bênh của phi tần hậu cung, được sủng ái hay thất sủng cũng chỉ trong nháy mắt. Chỉ là bây giờ đối mặt với Hoàng Quý phi được Hoàng thượng sủng ái lâu nhất này, trong lòng Lý Hoài Ân lại có chút cảm giác không đành lòng.

"Ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Lý Hoài Ân đưa tay kéo ống tay áo Minh Âm một chút, sắc mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Trong lòng Minh Âm còn đang đắc ý. Nhìn xem, cho dù Hoàng Quý phi hơn tám tháng không hồi cung, nhưng mỗi lần Hoàng thượng đến đây vẫn rất nhiệt tình với Hoàng Quý phi. Nghe Lý Hoài Ân bảo nàng đi ra ngoài, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Lý Đại Tổng quản ngày thường quậy phá các nàng, hiện giờ đang mặt ủ mày chau, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng. Nàng nhỏ giọng dặn dò Minh Ngữ vài câu rồi theo sau Lý Hoài Ân đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi đến chỗ ngoặt hành lang gấp khúc. Ở đây không có ai canh giữ, sẽ không có người nghe thấy bọn họ nói chuyện, hơn nữa vị trí cũng khá kín đáo. Lý Hoài Ân trầm tư một lát mới nói: "Nếu có cơ hội, khuyên Hoàng Quý phi sớm ngày hồi cung đi!"

Lý Hoài Ân vừa nói xong, ý cười trên mặt Minh Âm liền biến mất. Thời gian nàng hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng không ngắn, hơn nữa còn được điều tới đây hầu hạ Thẩm Vũ, chính là bởi vì đầu óc linh hoạt. Lúc này Lý Hoài Ân nói những lời kia, đáy lòng nàng đã có mấy phần suy đoán.

"Sao thế, hậu cung có phi tần chủ tử muốn lật trời ư? Hay là có người có thể đủ uy hiếp đến địa vị của Hoàng Quý phi?" Bởi vì hai người rất quen thuộc, cho nên lúc nói chuyện Minh Âm không che giấu gì, trực tiếp hỏi thẳng, khóe miệng mang treo nụ cười lạnh, vẻ mặt vô cùng trào phúng.

Phi tần hậu cung, giống như là cắt rau hẹ, cắt xong một lượt rồi lại mọc ra một lượt mới. Người có tâm tư cũng vĩnh viễn không ngăn chặn được. Trừ phi có một ngày Hoàng thượng bị quỷ mê tâm hồn, giải tán hết hậu cung, nếu không tranh đấu này mãi mãi không có ngày ngừng nghỉ!

"Tóm lại trong lòng ngươi biết là được rồi, Hoàng Quý phi mới vừa ở cữ xong, ngươi cũng đừng nói rõ, tránh làm cho ngài ấy bực bội. Lựa lời một chút là được, nếu như Hoàng Quý phi thật sự không muốn hồi cung, cũng đành vậy. Dù sao có hai vị Hoàng tử bên người, những người đó dù có bản lĩnh lên trời thì cũng không gây ra được chuyện gì!" Lý Hoài Ân thấy nàng có vẻ kích động bèn vội vàng thấp giọng lên tiếng an ủi.

Những lời này nếu để Thẩm Vũ biết được, thì ít nhất cũng không thể thông qua miệng của cung nhân bọn họ, nhất định phải là chủ tử nào đó nói cho Thẩm Vũ, tốt nhất là Hoàng thượng tự mình nói. Chẳng qua ngẫm lại Hoàng đế chó má không tim không phổi kia, cho rằng sủng hạnh một người cũng không phải là chuyện gì to tát, cho nên cũng sẽ không tự tìm mất mặt.

Minh Âm đương nhiên biết đạo lý này, nếu nàng cứ thế chạy đến trước mặt Thẩm Vũ nói hậu cung có động tĩnh lớn, nhưng hôm nay Hoàng thượng tới lại không hề nhắc câu nào với Thẩm Vũ, đây không phải đánh vào thể diện của Hoàng Quý phi sao!

"Nếu không có bản lĩnh lên trời, ngươi có thể khẩn trương nói với ta như thế sao? Chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, hai ta hầu hạ một chủ tử cũng phải năm năm, ta có thể không hiểu ngươi ư! Hoàng Quý phi xuất cung, chẳng lẽ hơn tám tháng này, Hoàng thượng sẽ sống một cuộc sống như tăng sư khổ hạnh, không chạm vào phi tần khác sao? Nhất định là sủng hạnh người khác, nhưng hôm nay ngươi mới nhắc đến việc này, chứng minh vị chủ tử này không giống như lúc trước! Đại Tổng quản của ta ơi, không bằng ngươi cho ta một lời chắc chắn đi, rốt cuộc là thứ không có mắt nào thừa dịp chủ tử không ở đấy mà bò lên trên vậy?" Minh Âm lập tức phát hỏa, những hiệp nghị của Thẩm Vũ và Hoàng thượng, nàng là cung nữ bên người nên cũng có thể đoán được chút ít.

Nếu Thẩm Vũ trở thành Hoàng hậu, những người bên cạnh cũng có thể nước lên thì thuyền lên. Minh Âm không cầu gì nhiều, nàng chỉ mong có thể dựa vào thân phận này, đợi đến tuổi xuất cung có thể gả vào nhà tốt. Cho dù không gả cho ai thì cũng sẽ có đầy đủ tiền bạc phòng thân. Mắt thấy chuyện này sắp nước chảy thành sông, nửa đường lại có người nhảy ra, cũng không biết có thể gây ảnh hưởng gì với dự định đó hay không, bảo sao nàng có thể không tức giận được chứ!

Còn nữa, Minh Âm đi theo bên người Thẩm Vũ gần ba năm, cho dù là chó thì cũng dưỡng ra cảm tình rồi! Tâm lý bảo vệ này làm cho lời nàng nói ra rất không có quy củ và thất thố.

"Ai da, tổ tông của ta ơi!" Lý Hoài Ân bị nàng đột nhiên làm khó dễ mà kinh hoảng, vội vàng đưa tay lên che miệng Minh Âm lại, cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn vô thức quay đầu nhìn khắp nơi, thấy không có người chú ý tới bên này mới hơi yên lòng một chút.

"Mới xuất cung có tám tháng, mà sao ngươi đã quên hết quy củ thế này! Cho dù có sai trái thế nào thì đây cũng là chủ tử, ngươi và ta sao có thể xen vào?" Lý Hoài Ân trợn mắt, tuy ngoài miệng nói là sợ hãi nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là sợ hãi cả.

Cuối cùng Lý Hoài Ân không chịu được mấy câu hỏi của Minh Âm, nên triệt để nói hết tình hình ở hậu cung một lượt cho nàng biết.

"Ngươi cũng biết, ta chỉ là Tổng quản nội giám bên cạnh Hoàng thượng, cũng không phải là nắm chắc hiểu rõ thế cục của hậu cung, nhưng mà cũng được tám chín phần mười, trong lòng ngươi biết là được. Vị Nhiên Mỹ nhân kia cũng vừa được sủng ái, tuy nói phân vị không cao nhưng cách Hoàng thượng chú ý tới nàng ta rất khác, tính tình của nàng ta cũng khác với những người ở hậu cung." Lý Hoài Ân tựa như muốn giải thích nhưng lại phát hiện mình càng nói càng bôi đen. Cuối cùng, sắc mặt Minh Âm đã đen như đáy nồi, hắn liền lập tức ngậm miệng lại.

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua khoảng không âm u, cảm thán mà nói: "Ai, xem ông trời lặn kìa!"

"Phi, xem ông trời cái rắm! Hiện tại chủ tử huy hoàng, đều là người đi từng bước mà có được, chỉ có nam nhân các ngươi mới có thể có mắt như mù cho rằng bầu trời rơi xuống bánh có nhân! Ngu chết đi được!" Minh Âm hừ lạnh một tiếng, thở phì phì mà mắng vài câu xong phẩy tay đi mất.

Lý Hoài Ân đầu tiên là giật mình ngây ra một lúc, sau đó đưa tay phải lên ôm ngực, cười hề hề.

Rõ ràng là bị mắng, nhưng lại thật cao hứng! Trong hậu cung lần đầu có người nói hắn là nam nhân! Hơn nữa còn là nha đầu Minh Âm chuyên bắt bẻ nữa!

Lúc đi tới cửa, Minh Âm dừng bước, hít sâu một hơi, thu lại vẻ phẫn hận trên mặt xong mới chậm rãi đi vào.

"Đại Tổng quản lại nói với ngươi cái gì vậy?" Minh Ngữ lập tức thần bí đi tới, trên mặt còn mang theo mấy phần tò mò.

Minh Âm vung tay lên, cố gắng nặn ra nụ cười nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Còn có thể nói cái gì, đơn giản chính là hắn lại bị Hoàng thượng ngược như thế nào, ba cái chuyện cũ rích!"

Vừa lúc đó Lý Hoài Ân cũng tiến vào, không biết sao lại xui xẻo nghe được những lời kia, hắn lập tức trừng mắt nhìn về phía Minh Âm một cái. Hầm hừ nhìn cảnh tượng ở buồng trong, hắn cảm thấy có hối cũng không kịp với hành vi xen vào việc của người khác.

Sau một lúc lâu, Thẩm Vũ tiễn Hoàng thượng ra ngoài. Hai người vẫn mười ngón tay đan vào nhau, nhìn giống như là đôi phu thê ân ái vậy. Chẳng qua Minh Âm trừng mắt nhìn hai cái tay nắm chặt kia, trong mắt như có thể phun ra lửa tới nơi rồi.

Đợi tiễn Hoàng thượng đi khỏi, Thẩm Vũ mang theo ý cười trở về phòng, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn. Tất nhiên biểu hiện hôm nay của Hoàng thượng không làm cho Thẩm Vũ phát hiện ra được điều gì khác thường. Minh Âm nhìn dáng vẻ này của Thẩm Vũ, rất nhiều lần xúc động muốn tiến lên nhắc nhở nàng, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng thì đều nuốt trở về.

Thẩm Vũ là người có tính tình như thế nào, Minh Âm hiểu rất rõ. Vị chủ tử này cho dù thật sự gấp đến độ nhảy tường, cũng không có khả năng ôm hai vị Hoàng tử về bằng được trong lúc này. Nếu bây giờ không thể quay về, vậy thì vẫn nên để nàng thoải mái thêm mấy ngày nữa.

Ba ngày sau, Lãng Nguyệt am nhận được một phong thư từ hậu cung, cũng không phải nét chữ của Hoàng thượng, mà là Thẩm Uyển nhờ Lý Hoài Ân cho người đưa tới.

Trong lòng Thẩm Vũ có chút kinh ngạc, Thẩm Uyển vì tránh bị nghi ngờ nên rất ít khi liên hệ với Thẩm Vũ, không biết lần này vì chuyện gì. Nàng chậm rãi mở thư ra đọc cẩn thận. Nội dung thư không dài, chỉ là sau khi Thẩm Vũ xem xong, sắc mặt lại lạnh như băng sương.