Tiến Công Sủng Phi

Chương 231: Thái tử ăn bánh



Edit: Cảnh Phi.

Beta: Rine Hiền phi.

Nhị Hoàng tử dùng trí tuệ bây giờ của nó, nói ra những lời này. Vẻ mặt thằng bé hơi hoang mang, hiển nhiên nhiều đồ vật trên thảm lông như vậy, cứ mỗi một cái có thể ăn thì nó đều cảm thấy hoang mang. Từ đầu tiên mà nó học nói ra được, không phải phụ hoàng cũng không phải mẫu hậu, mà đơn giản là “bánh bánh”, đương nhiên sau đó lại học được "ăn".

Các đại thần cũng không nghe hiểu nó đang nói cái gì, có chút xấu hổ đứng tại chỗ. Dù sao cũng là lần đầu tiên Nhị Hoàng tử nói chuyện ở trước mặt mọi người, hơn nữa khẩu âm của trẻ con vẫn còn chút mơ hồ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt rõ được.

Tề Ngọc và Nhị Hoàng tử trừng mắt nhìn nhau một lát, hắn mới nhẹ nhàng phất phất tay, tiểu cung nữ ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đưa mâm điểm tâm trên bàn tới. Tề Ngọc nhận lấy, bên trên mâm được đưa lên chính là món điểm tâm “Thập toàn thập mỹ”, sở trường số một của Ngự Thiện phòng. Đương nhiên bởi vì có nhiều vị nên rất được Nhị Hoàng tử yêu thích.

“Bánh bánh! Bánh bánh!” Nhị Hoàng tử nhìn thấy số điểm tâm kia, lập tức trở nên kích động lạ thường, giơ một bàn tay lên dường như muốn bắt lấy, nhưng chỗ Hoàng thượng đứng cách nó một khoảng khá xa.

Huống hồ Tề Ngọc mang vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là sẽ không chủ động đưa điểm tâm tới. Nhị Hoàng tử lập tức dùng tứ chi bò về phía của Hoàng thượng, tốc độ của cục thịt lập tức được nâng cao, bò nhanh hơn so với ngày thường.

Lúc bình thường nó tập bò tới bò lui, Thẩm Vũ cũng sẽ lấy đồ ăn dụ nó, nhưng mà lại không dám cho ăn quá nhiều, mỗi lần chỉ lấy nửa khối điểm tâm. Hiện tại Tề Ngọc cầm cả một mâm đầy ắp, đủ để thấy được hiệu quả không giống nhau rồi.

Cuối cùng nó cũng bò tới bên chân Tề Ngọc, đôi tay nho nhỏ ôm lấy cẳng chân rắn chắc của nam nhân, Nhị Hoàng tử bắt đầu cố hết sức vịn vào cẳng chân Tề Ngọc để đứng lên.

Tề Ngọc cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi đứa nhỏ đang bám ở trên đùi, hắn hơi khom lưng, đưa mâm trong tay về phía Nhị Hoàng tử. Trên người thằng nhóc mặc hơi nhiều quần áo, hiện tại đang quỳ trên mặt đất, cố hết sức muốn đứng lên. Nhìn thấy cái mâm trong tay Tề Ngọc cách đỉnh đầu của mình không xa, trong mắt nó ánh lên vô số tia hưng phấn.

“A!” Đột nhiên nó đứng vụt dậy, trong miệng còn phát ra một tiếng thanh thúy. Hai tay Nhị Hoàng tử níu chặt lấy quần áo của Tề Ngọc nên mới đứng vững một chút, nó thở hổn hển hai hơi, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng. Thịt trên người quá nhiều, hơn nữa lại mặc đồ quá dày, để đứng lên một lần thế này rất tốn sức lực, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc đi tìm điểm tâm.

Đang lúc thằng nhóc vừa ngẩng đầu lên, vốn dĩ cho rằng điểm tâm gần ngay trước mắt, vậy mà cái mâm lại nâng lên, vẫn cách không xa đỉnh đầu của nó. Ngay lúc nó xiêu xiêu vẹo vẹo muốn giơ một cánh tay lên với lấy, kết quả vẫn còn thấp một chút, không lấy được.

Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột này của thằng bé, khóe miệng từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, cảm thấy thằng nhóc này thú vị. Đám đại thần và các cung nhân ở bên cạnh đều thấy được cảnh này, trên trán dần dần rịn ra một ít mồ hôi, hiếm khi có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười thật lòng của Hoàng thượng, hiển nhiên Thái tử được Hoàng thượng sủng ái vô cùng.

Đôi tay của Nhị Hoàng tử nắm chặt xiêm y của Hoàng thượng, dường như muốn bò lên người hắn. Hiện giờ thằng nhóc không biết đi cũng chẳng biết nhảy, chỉ có thể bò. Nhưng mà sao nó có thể bò lên từ đùi của Hoàng thượng được chứ, cuối cùng bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu nó va vào chân Tề Ngọc, khiến bản thân bị ngã.

Phí nhiều sức lực như vậy mà còn không lấy được điểm tâm, rõ ràng Nhị Hoàng tử rất không vui, nó ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc đứng lù lù bất động, lại nhìn mâm điểm tâm kia, cuối cùng mếu miệng rồi nhỏ giọng nức nở.

“Bánh bánh, bánh bánh! Bánh bánh!” Nó lại quỳ gối bên chân Tề Ngọc, giơ cánh tay lên, toàn bộ thân thể đều đang biểu đạt khao khát muốn ăn bánh của nó.

Thanh âm nức nở của trẻ con, hỗn loạn, mềm mại lại còn có vẻ uất ức như vậy, làm người khác cảm thấy đau lòng. Tề Ngọc vô cùng thảnh thơi thưởng thức xong dáng vẻ kêu khóc của nó, khóe miệng hơi giương lên mang theo mấy phần ý cười. Nhị Hoàng tử vốn không thích khóc, từ sau khi được nửa tuổi thì đã không còn khóc gào khàn cả giọng thế này nữa rồi. Ví như hiện tại, tiếng khóc của nó không cao, nhưng dáng vẻ như vậy thật sự khiến người ta không đành lòng làm khó dễ nó.

“Tiểu Sanh, con đứng lên, phụ hoàng sẽ cho con điểm tâm.” Cuối cùng Tề Ngọc cũng ác độc thưởng thức xong, thấp giọng mở miệng, ngữ điệu vô cùng mềm mỏng.

Trong đại điện vẫn còn nhiều người đang nhìn hắn, vẻ mặt cứ như vừa nhìn thấy quỷ vậy. Loại dáng vẻ ôn nhu này của Hoàng thượng, dường như trước nay chưa từng thấy qua. Thái độ của vị cửu ngũ này đối với nhi tử ruột thịt thật sự quá tốt, tốt hơn ngàn vạn lần so với những nữ nhân trong hậu cung và chư vị triều thần, quả thật là khác biệt một trời một vực.

Dường như Nhị Hoàng tử nghe hiểu lời hắn nói, cắn răng bắt đầu dùng sức hướng lên trên, cọ tới cọ lui một lát, cuối cùng đứng lên lần nữa. Đối với biểu hiện của Nhị Hoàng tử, Tề Ngọc giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu nó, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

Lông mi uốn cong của Nhị Hoàng tử còn vương nước mắt trong veo, hiện giờ hai tay nó đều nắm xiêm y của Tề Ngọc, ngẩng đầu lên vẻ mặt khao khát nhìn cái mâm kia. Quá trình đạt được điểm tâm lần này hẳn là gian nan nhất, thế nhưng có một mâm điểm tâm dụ dỗ, tâm tình của thằng nhóc này hiển nhiên vô cùng tốt.

Tề Ngọc cúi đầu, cong cong khóe miệng nhìn nó, ý cười trong mắt như tắm mình trong gió xuân. Nam nhân lấy một khối điểm tâm từ trong mâm ra, đưa lên miệng mình cắn một cái. Vốn dĩ điểm tâm không lớn, sau khi bị Hoàng thượng cắn một cái, chỉ còn dư lại một nửa.

“Bánh bánh, bánh bánh!” Nhị Hoàng tử thấy Tề Ngọc ăn điểm tâm, cả người có vẻ càng thêm phấn khởi, nó đã sớm muốn ăn, vậy mà Hoàng thượng còn trêu chọc nó.

Tề Ngọc cúi đầu nhìn Nhị Hoàng tử một cái, đưa nửa khối điểm tâm còn lại đến trước mặt thằng bé. Nhị Hoàng tử hơi sửng sốt nhưng không cần điểm tâm trước mắt, vươn tay múa may về phía cái mâm mà Tề Ngọc cầm, rõ ràng là nó ghét nửa khối điểm tâm này quá ít.

Tề Ngọc nhìn thấy bộ dạng của nó có tinh thần như thế, ý cười trên mặt có mấy phần bỡn cợt. Trực tiếp đưa cái mâm trong tay cho một cung nữ bên cạnh, ngồi xổm xuống nhét nửa khối điểm tâm bị mình cắn bớt vào trong tay Nhị Hoàng tử, sau đó đột nhiên nhấc thằng nhóc lên, thả nó lại vào trên thảm lông, nhanh chóng lui về phía sau vài bước cách xa nó ra.

Nhị Hoàng tử cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng đi xa mình, trong miệng rầm rì vài tiếng, thấy xung quanh cũng không có ai để ý tới mình, lập tức cắn một miếng ở trên nửa khối điểm tâm kia. Nhận được hồi báo thật sự không xứng đáng với những gì nó trả giá, nửa khối bánh Tề Ngọc cho này, nó ăn không đủ!

“Được rồi, ôm Thái tử đến chỗ Hoàng hậu đi!” Hoàng thượng không cho nó thời gian buồn bực, trực tiếp phất phất tay, phân phó cung nữ ở bên tiến lên.

Bà vú chờ ở thiên điện, lúc này nhìn thấy Nhị Hoàng tử ra, lập tức tiến lên đón lấy. Trên người của cục thịt nhỏ này bọc áo choàng thật dày, cả đầu cũngbị vành nón che kín, toàn thân trên dưới không có một khe hở nào. Nó dựa vào trong lồng ngực bà vú, tự mình liếm ngón tay, trên tay còn sót lại hương vị của điểm tâm vừa rồi.

Thẩm Vũ ngồi ở phía trên, nhìn hai hàng cung phi và nhóm mệnh phụ ngồi phía dưới, trên mặt nàng hiện mấy phần ý cười. Lúc bà vú ôm Nhị Hoàng tử tiến vào, bên trong mọi người đã nói chuyện khí thế ngất trời, nhìn thấy thằng nhóc này tới, các nữ tử kiều diễm đều dừng câu chuyện lại, nhìn Nhị Hoàng tử bị áo choàng bao bọc.

Thẩm Vũ phất tay, lập tức có cung nữ tiến lên, dọn dẹp mặt bàn trước mặt Thẩm Vũ một hồi, điểm tâm bày biện phía trên lập tức biến mất. Đến khi thu dọn sạch sẽ, bà vú mới ôm Nhị Hoàng tử tới gần.

Nhị Hoàng tử ngồi ở bên người Thẩm Vũ, đôi mắt nhìn quét khắp nơi, trên bàn trước mặt đã trở nên sạch sẽ, chỉ đặt một ly trà. Hiển nhiên những người khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy có chút kinh ngạc khác thường. Nhất thời phản ứng không kịp, ai nấu ngây ngốc mà nhìn.

“Ăn, ăn bánh bánh! Bánh bánh!” Tất cả ức chế của Nhị Hoàng tử. cuối cùng bộc phát ngay tại chỗ. Đôi tay nó dùng sức đập vuốt mặt bàn, cao giọng nói.

Hôm nay nó chưa ăn no, bò lâu như vậy, lại đứng lên hai lần, thế mà Hoàng thượng chỉ cho nó nửa khối điểm tâm! Không giống phụ hoàng ruột thịt chút nào!

Thẩm Vũ cau mày, hiện giờ Nhị Hoàng tử càng ngày càng thích ăn, đối với bất cứ cái gì trong tầm tay, đều bắt lấy đưa vào trong miệng. Tuy nói Phượng Tảo cung luôn luôn canh giữ chặt chẽ, nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không có sơ sót, thói quen xấu này có thể tạo cơ hội để người khác lợi dụng.

Nhị Hoàng tử vừa nói ra, mọi người trong điện đều nín thở cẩn thận nghe, dù sao nơi này cũng có nhiều người đều đã làm mẫu thân, lập tức nghe ra ý Nhị Hoàng tử hô lên là cái gì, ý cười trên mặt càng thêm mãnh liệt. Nhìn dáng vẻ này của Thái tử Đại Tần, chính là một tiểu mập mạp thích ăn!

Đức Phi ngồi ở vị trí phía trên bên trái, vẫn thường ngẩng đầu lên nhìn Nhị Hoàng tử, lúc nghe được tiểu mập mạp kia muốn ăn, trên mặt hiện lên ý cười lạnh.

Tiệc rượu nữ quyến bên này, bởi vì Nhị Hoàng tử quậy như vậy, nên không tiến hành được nữa. Thẩm Vũ thân là chủ nhân mà trên bàn chỉ đặt một ly trà, vì vậy những người ngồi phía dưới không dám cầm đũa ăn, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ. Hơn nữa, ai nấy đều muốn cẩn thận quan sát động tĩnh của vị tiểu Thái tử này, cho nên tiếng nói chuyện đều được ép nhẹ hết mức.

Nhị Hoàng tử đập cái bàn một lúc lâu, Thẩm Vũ ở bên cạnh không thèm để ý tới nó. Cuối cùng Nhị Hoàng tử không đập nữa, chìa hai móng vuốt thịt thà ra tự nhìn nhìn, do lúc đập bàn dùng nhiều sức nên có hơi đau.

“A a, ô ô!” Nhị Hoàng tử vươn tay tới trước mặt Thẩm Vũ, hai bàn tay non mịn đã ửng đỏ, hiển nhiên là muốn cho Thẩm Vũ nhìn xem.

“Đại Hoàng tử đã hồi cung rồi, Kính Thần cũng theo bà vú trở về đi! Chờ lát nữa để bà vú ru con ngủ!” Thẩm Vũ nắm lấy tay nó nhẹ nhàng xoa vài cái, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không. Nàng vươn tay về phía sau vẫy vẫy, lập tức có người dâng áo choàng lên.

Thẩm Vũ tự mình bọc áo choàng kỹ lưỡng cho nó, bà vú đi tới muốn ôm lên, Nhị Hoàng tử bắt đầu vặn vẹo, đối với chuyện chỉ được ăn nửa khối điểm tâm, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Chẳng qua thái độ của Thẩm Vũ kiên quyết, bà vú cũng chỉ có cưỡng ép ôm nó rời đi.

Đêm lạnh như nước, mới vừa ra khỏi đại điện đã có một cơn gió Bắc lạnh lẽo thổi tới, lạnh đến mức khiến cho gò má cảm thấy đau nhức.