Không khí trong điện có chút khẩn trương, Thái hậu bỗng nhiên bị "tát" vào mặt như vậy dẫn đến ánh mắt của nhiều người. Sắc mặt Thái hậu trắng bệch bì tức giận, ánh mắt âm lãnh nhìn Thẩm Vũ, giống như lúc nào cũng có thể chia năm xẻ bảy nàng ngay lập tức.
Thẩm Vũ vẫn ngồi trên ghế, nét mặt không hề thay đổi, thậm chí còn cầm chén trà uống một ngụm. Khóe miệng lộ ra nụ cười thích ý, không hề kinh hoảng vì Thái hậu tức giận.
"Thái hậu, người đừng nên tức giận, tránh vì chuyện bóng gió này mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu người không tin lời tần thiếp nói có thể phái người hoặc trực tiếp hỏi Hoàng thượng xem lời tần thiếp có đúng không. Đến lúc đó tất nhiên chân tướng sẽ sáng rõ!" Thẩm Vũ chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thái hậu, nét mặt không chút sợ hãi.
So với Thái hậu đang đứng bật dậy, vẻ mặt âm trầm thì Thẩm Vũ trấn định hơn nhiều.
Đôi môi Thái hậu run run nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người giao nhau, không hề che dấu lòng bất mãn và sự phẫn hận của mình.
Nhưng không ngờ Thái hậu lại thỏa hiệp, chậm rãi ngồi xuống ghế phượng. Thẩm Vũ đã nói đến mức này, bà chỉ có thể từ bỏ, bởi chắc chắn bà sẽ không tự đi hỏi Hoàng thượng.
Thỉnh an hôm nay đã định sẽ tan trong không khí không mấy vui vẻ, Thái hậu nhắm hai mắt, dựa lưng vào ghế. Bây giờ đầu bà vô cùng đau đớn, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt Thẩm Vũ thì trong lòng như có cây gai, vô cùng khó chịu.
Còn Thẩm Vũ lại duỗi eo, uyển chuyển đi ra cửa lớn của Thọ Khang cung. Các phi tần trước sau đều chăm chú vào vị Xu Tu nghi này, nhưng ai nấy đều cẩn thận tránh xa ba thước, không dám tùy ý trêu chọc.
Thẩm Vũ đi một mạch hết bậc thang, song lại đứng đó không lên kiệu, dáng vẻ như đang chờ ai đó.
Hứa Khâm đứng cách đó không xa, thấy vậy liền ngẩn ra, không ngừng suy đoán trong lòng, tuy vậy bước chân vẫn không hề chậm lại.
"Viễn muội muội, bổn tần còn đang đứng chờ muội đây!" Thẩm Vũ quay đầu nhìn nàng ta, nét mặt tươi cười tự nhiên, giọng nói ấm áp, ngữ điệu ôn hòa, giống như cuộc nói chuyện giữa tỷ muội thân thiết.
Hứa Khâm thấy Thẩm Vũ hiếm khi có sắc mặt tốt như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Tựa như lời Phỉ An Như đã từng nói, Hứa Khâm là dạng người dùng ý cười giả dối, thái độ giả nhân giả nghĩa mà sinh tồn trong hậu cung. Thẩm Vũ lại hoàn toàn ngược lại, đường hoàng ương ngạnh muốn gì làm nấy. Nhưng tại giờ phút này, trên mặt Thẩm Vũ cũng đang đeo một tấm mặt nạ thiện ý, làm Hứa Khâm cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như Thẩm Vũ đã quang minh chính đại thiết kế một cái bẫy, hơn nữa còn hào phóng nói cho nàng biết, nhưng nàng lại không thể phản kháng, chỉ có thể tự mình nhảy xuống, chờ đợi kết quả.
"Không biết Xu Tu nghi tìm tần thiếp có chuyện gì?" Hứa Khâm khôi phục tinh thần, trên mặt miễn cưỡng lộ ý cười, giọng nói có chút trầm thấp. Sau đó từ từ cúi xuống hành lễ với Thẩm Vũ, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Thẩm Vũ nhìn bộ dáng cúi đầu hành lễ của nàng ta, trong lòng vô cùng thoải mái, ý cười trên mặt càng thêm đậm nét. Bỗng nhiên, nàng rút khăn gấm từ ống tay áo ra, che môi đỏ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười như chuông bạc truyền vào tai Hứa Khâm lại không khác gì vô số những cây châm cắm thật sâu vào thân thể nàng ta, vô cùng khó chịu.
"Viễn muội muội không hổ là đích cô nương do đệ nhất thế gia giáo dưỡng ra, hành lễ rất ra dáng, trong lòng bổn tần vô cùng vui vẻ! Mau mau, thân thể Thái hậu đang lúc không khoẻ, lại không thấy ngươi, trong lòng rất nhớ, theo bổn tần đến Cẩm Nhan điện ngồi một chút!" Thẩm Vũ cố ý nâng ngữ điệu lên, vừa nói vừa để sát vào tai Hứa Khâm, sau đó trực tiếp kéo tay đưa nàng ta lên kiệu.
Kiệu của phi tần tòng nhị phẩm hiển nhiên vô cùng rộng rãi thoải mái, vừa hay đủ hai người ngồi. Thẩm Vũ kéo nàng ta cùng ngồi xuống, nhưng lại không phất tay nâng kiệu, sau đó như nhớ ra điều gì, ảo não giơ tay vỗ trán.
"Nhìn ta xem, hậu cung vốn quy định tất cả chi phí của những phi tần địa vị thấp không được phép vượt qua phi tần có địa vị cao hơn, muội muội vẫn nên ngồi vào kiệu của mình, tránh để lát nữa ai nhìn thấy lại muốn khua mua múa mép, trách muội muội không biết cách làm người!" Giọng nói Thẩm Vũ mang ý tự trách, nhưng nét mặt lại không hề áy náy. Ngược lại khoé miệng trước sau vẫn cong cong, rõ ràng là ý cười, bộ dáng này vào mắt Hứa Khâm, muốn có bao nhiêu khiêu khích thì có bấy nhiêu.
Không tồi, rõ ràng Thẩm Vũ cố ý!
Minh Âm đứng cạnh kiệu, nghe Thẩm Vũ nghiêm túc nói vậy không khỏi tấm tắc bảo lạ trong lòng. Xu Tu nghi thật đúng là quý nhân hay quên, lúc trước ngài ấy và Hoàng thượng chỉ mới gặp mặt mấy lần đã to gan ngồi trên long liễn, sau này liền dùng long liễn như chính kiệu của mình, chưa bao giờ khách khí. Bây giờ lại đối đãi với Hứa Khâm như vậy, tiết tháo [1] nát đầy đất, thật không nỡ nhìn!
Hứa Khâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thẩm Vũ, ý cười đắc ý trên mắt Thẩm Vũ càng không hề che dấu. Không ít phi tần vẫn chưa rời đi đều chú ý đến động tĩnh bên này, bây giờ đều yên tĩnh đứng đó, chờ xem Hứa Khâm ứng phó thế nào.
Hứa Khâm hít sâu một hơi, sau đó quay người xuống kiệu. Nàng không có lựa chọn nào khác.
Thẩm Vũ ngồi trên kiệu, bộ dáng cao cao tại thượng, nét mặt lại vô cùng lạnh lùng. Nàng nhìn bóng lưng cứng đờ của Hứa Khâm, trong lòng mới vui vẻ lên chút ít. Khóe miệng chậm rãi cong lên, đây mới là bắt đầu mà thôi. Xương cốt Thái hậu quá cứng, nếu muốn hầm canh uống, phải từ từ mới được.
Nhưng Hứa Khâm lại khác. Nếu Thái hậu là gà mái già, Hứa Khâm chính là gà con! Lúc này không khi dễ còn đợi lúc nào!
"Minh Ngữ." Thẩm Vũ bỗng nhiên vẫy tay với Minh Ngữ, khom người thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó mới cho người nâng kiệu.
Minh Ngữ được Thẩm Vũ phân phó, vui vẻ chạy đến đuổi kịp bước chân Hứa Khâm, đợi Hứa Khâm bước lên kiệu liền cố ý cao giọng dặn dò hai tiểu thái giám nâng kiệu: "Xu Tu nghi nói các ngươi nhất định phải theo sát kiệu phía trước đi Cẩm Nhan điện, không được vượt lên hay chậm lại phía sau, nếu không sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi!"
Giọng Minh Ngữ giòn tan, những lời đe dọa này sau khi nàng nói ra lại chẳng còn bao nhiêu khí thế, chỉ làm người ta cảm thấy không thoải mái. Hoàn toàn là bộ dáng chó cậy mặt chủ! Nếu Minh Ngữ lớn hơn chút nữa, có thể sẽ trở thành lão ma ma hung thần ác sát.
Hai chiếc kiệu một trước một sau tới Cẩm Nhan điện, Lan Hủy đã sớm dẫn người ra chờ sẵn. Trang phục trên người Thẩm Vũ vô cùng rực rỡ, quy cách xiêm y của phi tần tòng nhị phẩm hiển nhiên vô cùng phiền phức tú lệ, xưa nay Thẩm Vũ lại thích kiều diễm, bây giờ nhìn như vậy, nhìn có vẻ như áo gấm vinh quy về làng.
Lan Hủy thấy dáng vẻ tinh thần Thẩm Vũ sáng láng, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bấm tay tính toán, đã hai tối nàng không thấy Xu Tu nghi, cả ngày hôm qua đều ở cạnh Hoàng thượng, thật không biết đã chịu khổ bao nhiêu.
Nàng vừa nghĩ vừa bước lên mấy bước, Minh Âm tự động lùi về phía sau để Lan Hủy dẫn Thẩm Vũ vào nội điện. Hứa Khâm và Thẩm Vũ đi phía sau, nhận hành lễ từ các cung nhân.
Chờ đến khi hai hàng cung nhân đều hành đại lễ với Thẩm Vũ, bước chân Hứa Khâm mới khựng lại, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Ở hậu cung, tuy nói quyền uy của chủ tử là chí cao vô thượng, nhưng phi tần như các nàng tiến không cung không lâu, căn cơ chưa vững, dùng ân uy đối đãi với cung nhân mới là thượng sách.
Nhưng trong cung Thẩm Vũ, giống như cung nhân đã phạm phải tội ác tày trời, ai nấy đều quỳ xuống đất như vẫy đuôi lấy lòng? Bởi vì Thẩm Vũ có quyền lực tuyệt đối trong Cẩm Nhan điện, nàng trong cảm nhận của Hứa Khâm lại trở nên khó đối phó hơn vài phần.
"Dâng trà." Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay để tiểu cung nữ châm trà, còn nàng ngồi xuống ghế chủ vị.
Hứa Khâm dẫn hai cung nữ theo vào, Thẩm Vũ thấy vậy, nét mặt không mấy vừa lòng.
"Viễn muội muội, bổn tần có chuyện muốn nói, không biết hai cung nữ của muội có thể lui xuống không?" Ngữ khí Thẩm Vũ khá hiền lành, dáng vẻ như đang thương lượng.
Hứa Khâm đứng giữa điện, nét mặt xấu hổ. Nàng ta vô cùng hối hận khi tới Cẩm Nhan điện, thật ra trong ấn tượng của nàng ta, Thẩm Vũ không khác gì chó điên cho lắm! Bắt được ai sẽ cắn người đó!
"Mong Tu nghi không trách phạt. Hai cung nữ này của tần thiếp tay chân vụng về, chỉ sợ ra ngoài sẽ làm ra tai họa gì. Huống hồ các nàng đều là tâm phúc của tần thiếp, Tu nghi muốn nói gì thì nói đó, không cần băn khoăn nhiều!" Hứa Khâm hạ người hành lễ, nét mặt dò xét, giọng điệu cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ chọc giận Thẩm Vũ, đến lúc đó nàng sẽ ăn không hết mà còn phải gói đem về.
Thẩm Vũ chống cằm, vẻ mặt khó xử nhìn nàng ta, lúc sau mới thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Thì ra là vậy, thật đúng là tiếc!"
Hứa Khâm nghe Thẩm Vũ thở dài, trong lòng không khỏi run lên, không khống chế được mà ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng nét mặt Thẩm Vũ đã thu lại, nàng ta không nhìn được bất kỳ manh mối nào.
"Được rồi, Viễn muội muội mau lại đây uống trà. Đây chính là trà Ngân Châm Quân Sơn xuất xứ từ Hồ Nam do chính Hoàng thượng ban thưởng, mau nếm thử." Thẩm Vũ vẫy tay với Hứa Khâm, nét mặt hòa hoãn đi không ít, tựa hồ như đã sớm bỏ qua chuyện Hứa Khâm ngỗ nghịch lúc nãy.
Hứa Khâm không dám chậm trễ, vội nhấc làn váy đến bên cạnh Thẩm Vũ, đợi đến khi Thẩm Vũ gật đầu, nàng ta mới ngồi xuống ghế.
Giữa hai người cách một chiếc bàn gỗ hoa lê, trên bàn đặt hai ly trà nóng, hương trà thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi. Thẩm Vũ nhìn nàng ta một chút, sau đó nâng chén trà uống một ngụm, khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú.
Hứa Khâm cũng mở nắp chung trà, tức khắc hương trà lan tỏa bốn phía. Trà Ngân Châm vốn có mỹ danh là vàng nạm ngọc, hương trà thanh khiết, vị đậm đà, nước trà trong suốt. Sau khi bọt tan đi, lá trà theo nước bắt đầu dâng lên, sau đó lại hạ xuống, lúc dâng lúc hạ, ba chìm ba nổi, xem rất vui mắt. Hứa Khâm cẩn thận nhìn lá trà lúc chìm lúc nổi trong chén, sau đó mới bưng lên uống một ngụm, hương trà lập tức lan tỏa trong miệng.
"Nghe nói Hứa gia dạy dỗ các cô nương, ai nấy đều là người tài giỏi, từ cầm kỳ thư họa đến cách phẩm định trà cũng vô cùng tinh thông. Trà này thế nào, không bằng muội muội nói cho ta nghe một chút?" Thẩm Vũ nâng ngón trỏ lên, chậm rãi nhìn sang chung trà bên cạnh, vẻ mặt chờ mong.
Nhắc đến trà đạo, quanh thân Hứa Khâm liền toát ra thần thái tự tin, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu kể ra. Từ lai lịch của trà Ngâm Châm Quân Sơn này đến nơi sản sinh, cách chế tác, thậm chí là những việc chú ý khi tiến cống đều giảng giải rõ ràng, vô cùng toàn diện.
Thẩm Vũ thấy nàng ta nói rành mạch như vậy, ý cười càng thêm xinh đẹp, kiên nhẫn nghe nàng ta nói xong, tự mình nâng ấm trà rót đầy chung cho nàng ta. Nhìn thấy Hứa Khâm vì khát mà uống hết một ly, lúc này Thẩm Vũ mới khẽ cười thành tiếng, sau đó phất tay để cung nữ đóng cửa lại.
"Viễn muội muội thật không hổ danh là người Thái hậu nhìn trúng, học thức thật rộng, chỉ sợ các lão phu tử đều cam bái hạ phong. Ngươi hiểu biết trà như vậy, lại từng uống qua vô số lần, không biết có nhận ra trong trà này có độc hay không?" Thẩm Vũ chậm rãi nhoài người về phía trước, gần đến mức khi nói chuyện, cả hơi thở đều phun lên mặt Hứa Khâm.