Tề Ngọc xoa xoa vật cứng rắn đang ngẩng cao, tuy rằng cảm giác kì lạ vẫn chưa biến mất, nhưng khoái cảm từ thân thể ập đến mãnh liệt, hết lượt này đến lượt khác. Chút cảm giác không thích hợp lúc trước đã sớm bị ném ra sau đầu, chỉ một lòng cố gắng ma sát thật nhanh, âm thanh rên rỉ trong miệng không ngừng truyền ra.
Thẩm Vũ từ từ chui đầu ra chăn gấm lẳng lặng nhìn hắn. Nam nhân đưa lưng lại với nàng, cánh tay không ngừng đưa lên đưa xuống. Chui ra khỏi chăn, âm thanh bên ngoài càng thêm rõ ràng, tiếng nam nhân thở dốc cũng bị nàng nghe không sót chút nào.
"Mỏi tay quá!" Có lẽ đã sắp kết thúc, tay Tề Ngọc như bị động kinh, không ngừng cử động, cả cánh tay hắn vô cùng tê mỏi, khẽ oán giận một câu.
Mãi đến cuối cùng, sống lưng nam nhân bỗng cứng lại, sau đó mới dần thả lỏng. Tề Ngọc lấy tay ra, cảm giác dinh dính càng thêm rõ ràng, hắn vội tìm khăn tay lau một lát, sau đó mới nhanh nhẹn ném xuống giường.
Giải tỏa xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Vũ. Hỏa khí vừa xua đi, bây giờ lại bắt đầu có xu hướng ngẩng lên.
Thẩm Vũ nghiêm túc nhìn nam nhân trước mắt, trên người hắn đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Da mặt cũng đỏ ửng, hốc mắt phiếm hồng, có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh nước bên trong. Thật đúng là dáng vẻ nam nhân động tình!
Tề Ngọc bị nàng nhìn đến dựng tóc gáy, thẹn thùng đến phát giận. Lại dùng ánh mắt như đang xem tinh tinh mà nhìn hắn! Hắn chật vật như vậy không phải đều do nữ nhân này sao! Thật muốn điên mà!
Hắn khom người lẻn đến bên người Thẩm Vũ, tấn công như báo vồ mồi, lấy chăn gấm trên người Thẩm Vũ ra, sau đó lại đột ngột che kín mặt nàng lại.
Thẩm Vũ bị động tác đột kích ngẫu nhiên của hắn dọa sợ, giãy giụa theo bản năng. Nhưng không đợi nàng có phản ứng khác, nam nhân đã bò lên người nàng, trực tiếp ngồi lên eo. Hai người cứ vậy chỉ cách nhau một tấm chăn mỏng, Hoàng thượng lại nặng, đè eo Thẩm Vũ đến sắp gãy.
“Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, người sắp làm tần thiếp chết ngạt rồi!” Thẩm Vũ không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp đầu hàng.
Nào ngờ nàng còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại. Qua lớp chăn gấm, tay nam chân tìm chính xác vị trí miệng nàng, lập tức che lại, lời Thẩm Vũ muốn nói chỉ có thể nuốt vào bụng.
Miệng bị che kín, hô hấp trở nên khó khăn hơn, Thẩm Vũ vặn mạnh eo, Tề Ngọc ngồi trên eo nàng, hai chân kẹp chặt muốn nàng an tĩnh lại. Kết quả, hai người không khác gì đứa trẻ ba tuổi, chơi đùa hồi lâu mới chịu tách ra. Lúc này Tề Ngọc đã thấm mệt, lăn lộn một hồi mới xuống khỏi người nàng, nằm thẳng trên long sàng, vẻ mặt mệt mỏi.
Thẩm Vũ bị che kín người, sau khi hết bị kiềm chế mới vội chui từ chăn gấm ra. Hít được không khí tươi mát bên ngoài, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải nàng nói rất mệt sao? Sao lúc nãy nhìn trộm trẫm lại có tinh thần vô cùng!" Lúc này Tề Ngọc mới nhớ tới tìm nàng tính sổ, quay đầu sang, vẻ mặt đứng đắn nhìn sườn mặt của nàng, vô cùng không vui.
“Tần thiếp nhìn quang minh chính đại, không hề xem trộm!" Thẩm Vũ lập tức sửa lại chỗ sai, quay mặt nhìn hắn.
Tề Ngọc đã cực kỳ mệt, không muốn dây dưa miệng lưỡi với nàng nữa, liền xoay lưng lại, hơi thở ổn định, rõ ràng là chuẩn bị ngủ.
Trên người nam nhân không có chăn, cứ trần trụi nằm bên cạnh nàng như vậy. Nhưng tinh thần Thẩm Vũ rất tốt, thay hắn đắp chăn gấm, sau đó cởi áo ngoài và trung y của mình, cuối cùng mới mở lớn đôi mắt nhìn lên đỉnh giường.
Hai người nghỉ ngơi, dần chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, lúc Thẩm Vũ đang rửa mặt chải đầu, người bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng, hiển nhiên Hoàng thượng đã thượng triều.
Minh Tâm chậm rãi đến bên người nàng, cẩn thận lấy túi thơm từ ống tay áo, nhưng chỉ để lộ một góc, sau đó nhanh chóng cất lại. Nàng sợ người khác nhìn thấy, nơi này là Long Càn cung, tất nhiên không thể cả gan làm loạn.
Thẩm Vũ lấy túi thơm từ tay áo Minh Tâm nhét vào ống tay áo của mình. Đợi Minh Âm và Minh Ngữ dẫn mấy tiểu cung nữ sửa soạn khác ra ngoài, nàng mới lên kiệu đi thẳng đến Thọ Khang cung.
Nàng vừa bước xuống kiệu, Thụy Phi đã tới, nét mặt vô cùng khó coi, giống như Thẩm Vũ đã nợ nàng ta thứ gì.
"Xu muội muội thật đúng là thủ đoạn! Nhìn Tu viện dịu dàng như vậy, không ngờ lại vô cùng tàn nhẫn, không tiếc dùng đứa bé trong bụng nàng ta hãm hại bổn cung!" Thụy Phi từ từ đến gần, đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai người đang đi gần nhau, vì vậy hai câu này cũng vừa đủ để Thẩm Vũ nghe thấy mà thôi. Nét mặt Thụy Phi vô cùng phẫn hận, đôi mắt cực kỳ sắc bén.
"Khăn gấm này ngươi thay bổn cung đưa cho Uyển Tu viện, bổn cung thật sự nhận không nổi!" Nàng ta bỗng nhiên lấy khăn gấm từ tay áo ra, không suy nghĩ gì ném vào ngực Thẩm Vũ, sự tức giận trên mặt càng thêm rõ ràng.
Đối với loại phản ứng này, Thẩm Vũ không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Nàng chỉ khẽ nheo mắt, trên mặt lộ nét cười trào phúng, thong thả gấp khăn gấm lại bỏ vào tay áo, sau đó mới thấp giọng hỏi một câu: "Trang tỷ tỷ tìm tỷ sao?"
Bởi nụ cười vô cùng tự tin trên mặt Thẩm Vũ, cộng thêm việc nàng chủ động nhắc đến Trang Phi, Thụy Phi vốn đang đùng đùng nổi giận bỗng trở nên do dự. Tuy rằng nàng nóng tính, hơn nữa một khi bắt được nhược điểm sẽ không chút lưu tình, nhưng không phải là dạng người không có đầu óc. Ở hậu cung lâu như vậy, có dạng thủ đoạn gì chưa từng thấy qua, mọi chuyện ngoài mặt là thế này, sau khi điều tra lại hoàn toàn có bộ mặt khác, không thể chỉ tin vào lời nói của một vài người.
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ Xu Tu nghi có lời muốn nói?" Thụy Phi bình tĩnh lại, khẩu khí cũng không dồn dập như trước.
Hôm qua Thụy Phi nghe được tin Thẩm Uyển ra máu, trong lòng còn đang suy nghĩ, không ngờ lát sau đã thấy Trang Phi đến.
"Trang tỷ tỷ nói cái gì với tỷ?" Thẩm Vũ không sốt ruột, ngẩng đầu trầm ngâm nhìn nàng ta.
Xung quanh không ít các phi tần đã bắt đầu chú ý đến bên này, muốn xem xem hai người có vấn đề gì. Hơn nữa hai người này đều thuộc dạng người có tính tình khó chịu trong hậu cung, lại nhìn thái độ của Thụy Phi, liền biết hai người có chuyện, bây giờ đang giằng co.
Thụy Phi nhăn mày lại, có chút không kiên nhẫn nói: "Chuyện nàng ta nói liên quan gì đến ngươi sao? Ngươi chỉ cần nói những chuyện ngươi biết cho bổn phi là được, tốt nhất đừng có ý nghĩ dơ bẩn gì trong lòng!"
Nhìn thấy sắp đến giờ thỉnh an, Thụy Phi không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Vũ, nàng phải nhanh ép hỏi ra đáp án, vậy mới tốt cho việc phòng bị, thậm chí là chủ động xuất kích.
Đối lập với sự nóng nảy của Thụy Phi, vẻ mặt Thẩm Vũ vô cùng thản nhiên. Nàng chậm rãi lấy một vật từ ống tay áo ra, nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt Thụy Phi.
Thụy Phi chăm chú nhìn, nhận ra đây chính là túi thơm nàng đổi với Thẩm Uyển hôm qua, sắc mặt lập tức thay đổi, mang theo vài phần kinh ngạc.
"Sao lại như vậy? Chẳng phải vì đề phòng ta phát hiện, ngươi đã sớm thiêu hủy rồi sao?" Thụy Phi vừa nói vừa giơ tay đoạt lại, nhìn túi thơm kia chằm chằm không hề chớp mắt.
Thẩm Vũ rụt tay lại, cất túi thơm vào tay áo, nhìn ánh mắt thất vọng của Thụy Phi, không khỏi cười khẽ: "Bây giờ Thụy tỷ tỷ còn lời nào để nói không? Cuối cùng hôm qua Trang tỷ tỷ nói với tỷ cái gì mà khiến tỷ tức giận như thế. Hơn nữa còn không nhịn được đến Thọ Khang cung chờ tần thiếp, không cẩn thận để không biết bao nhiêu tỷ muội nhìn vào."
Đôi mày thanh tú của Thụy Phi nhíu lại, nhìn xem, Thẩm Vũ vui vẻ đến chừng nào. Nếu muốn trỉ trích nàng làm loạn trước mặt mọi người thì nói thẳng ra, sao phải loanh quanh lòng vòng trào phúng nàng, làm nàng vô cùng khó chịu. Nhưng nếu túi thơm vẫn trong tay Thẩm Vũ, vậy khẳng định lời của Trang Phi hôm qua là nói dối, nàng cũng không cần phải giấu giếm gì nữa.
"Nàng ta đến xin lỗi bổn phi, nói rằng không nên lấy túi thơm giao cho Uyển Tu viện. Lại nói ngươi uyển chuyển khuyên Uyển Tu viện dùng túi thơm này hại ta. Hơn nữa nàng ta còn nói đã hỏi riêng Thái y bắt mạch, xác thực nguyên nhân Thẩm Uyển ra máu là vì xạ hương. Nếu đem nguyên liệu bên trong đổi thành xạ hương, ta đây cũng hết đường chối cãi. Sau lại vì chuyện Hoàng thượng tức giận, Uyển Tu viện lại được vận c*t ch* không mất đứa bé, hai người các ngươi mới từ bỏ kế hoạch, thiêu túi thơm kia đi!" Thụy Phi nói đại khái vài câu, nét mặt mất kiên nhẫn càng thêm rõ ràng.
Lúc ấy vì chuyện Thẩm Uyển ra máu, lại thêm dạng chuyện như túi thơm không phải chưa từng có, vậy nên vừa nghe lời Trang Phi, trong lòng Thụy Phi liền cảm thấy không ổn, trong đầu tự động nghĩ lại lời Trang Phi nói, càng nghĩ càng cảm thấy không sai. Bởi vậy mới nổi giận đùng đùng, bây giờ cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện chuyện chưa hẳn đã vậy, có rất nhiều lỗ hổng.
"Nếu Trang tỷ tỷ đã nói vậy, tần thiếp cũng không tiện phản bác gì, chỉ muốn nói với Thụy tỷ tỷ hai điểm. Thứ nhất, bắt mạch cho Uyển tỷ tỷ là Đỗ Viện phán. Thứ hai, nếu Thụy tỷ tỷ không cần khăn gấm này, vậy túi thơm hiển nhiên cũng phải dâng trả!" Thẩm Vũ lại lấy túi thơm từ ống tay áo ra, dúi vào tay Thụy Phi, sau đó xoay người bước đi.
Thụy Phi cầm túi thơm đứng lặng trong chốc lát, suy nghĩ lại xoay chuyển vô cùng nhanh. Nếu Đỗ Viện phán bắt mạch, vậy Trang Phi căn bản không có khả năng mua được tin tức từ tay lão tử quật cường kia. Vậy nên điểm này đã bị lật đổ, ngay cả kết quả chẩn trị là giả, vậy càng miễn bàn đến chuyện xạ hương, căn bản là vô nghĩa!
Nghĩ đến đây, Thụy Phi vội mở túi thơm ra, hương hoa lan lập tức quanh quẩn chóp mũi. Nàng lại nhìn một cái, thật cẩn thận lật đáy túi thơm lên, một chữ "Thụy" nhỏ nhỏ được thêu bằng chỉ vàng ánh vào mi mắt, nàng lập tức tin lời Thẩm Vũ nói.
Chữ này thêu vô cùng tỉ mỉ, vị trí lại chính xác, hơn nữa còn do chính nàng thêu. Kỹ thuật thêu cũng không quá tốt, nàng rất rõ đường may này, người khác căn bản không thể làm theo. Vậy nên, Trang Phi nói dối!