[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 13: Báo thù



Một đêm sau khi trốn thoát, Ninh Nhi lén vào phủ Tần Vương để tìm hiểu sự thật và trả thù cho gia đình. Bước vào một căn phòng tối, cô thấy hình ảnh Lý Hạo Cần từng dạy cô học hành hiện lên trong trí nhớ cô, nhưng giờ đây lại là kẻ thù đã giết cha cô. ngay lúc đó, Tần Vương quay về phòng.

Khi Tần Vương vừa ngồi xuống, Trác đại nhân bước vào và đặt ấn thái tử trên bàn, chúc mừng Tần Vương vì được bổ nhiệm làm thái tử. Nghe những lời này, Ninh Nhi thầm nghĩ rằng máu đổ ở Đông Cung và cái chết thảm của mẹ cô đều là do tham vọng quyền lực. Trong góc tối, cô nắm chặt đoản đao, quyết tâm trả thù.

Sau khi Trác đại nhân rời khỏi phòng, Tần Vương bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường. Ông nhìn quanh, rồi gọi ra tên Ninh Nhi. Bị phát hiện, cô bước ra với đôi mắt lạnh lùng và đoản đao trong tay.

"Ông biết tôi ở đây?" cô hỏi, giọng đầy căm phẫn.

"Con có thể giấu người khác, nhưng không giấu được ta," Tần Vương nói. "Ta đã ra lệnh ghi rằng quận chúa Vĩnh Ninh đã chết..."

Lời nói này chỉ làm Ninh Nhi thêm tức giận. "Ông giết cả Đông Cung, máu chảy thành sông, bây giờ lại muốn tha cho tôi? Là cuối cùng ông muốn làm gì, chuộc lại tội ác sao? Hay vì tôi chỉ là một nữ nhi không gây uy hiếp gì cho ông?"

Trước khi Tần Vương kịp nói thêm, Ninh Nhi lao tới với đoản đao. Tuy nhiên, Tần Vương nhanh chóng né tránh, cuối cùng ép cô vào tường. Ông không muốn làm hại cô, chỉ muốn cô hiểu. Nhưng Ninh Nhi không chấp nhận, cô quyết tâm trả thù dù phải hy sinh tính mạng.

Dù bị ông ép vào tường, Ninh Nhi tiếp tục tấn công, gãy thanh kiếm của ông. Tần Vương đẩy cô lùi lại, rồi nhắc lại: "Ninh Nhi, con hãy đi đi."

Nhưng A Giang và binh lính đã được gọi đến.Binh Lính còn muốn giật đoản đao từ trong tay cô nhưng cô nắm chặt Tần Vương thấy vậy liền ngăn cản:

- "Dừng tay!Thanh đao này vốn thuộc về cô ta"

Cô ngước lên:"Sớm muộn gì ta sẽ dùng thanh đao này phanh thây ngươi"

- " Hỗn Xược!!"- Trác đại nhân hét lớn "Người đâu giải nghịch tặc vào tử lao."

- "Khoan đã, đưa Vĩnh Ninh quận chúa vào sương phòng chăm sóc cho kĩ" - Tần Vương buộc phải bắt cô, không còn cách nào khác.Chỉ đành làm vậy bảo vệ cô Cô bị đưa vào sương phòng,dù Trác đại nhân ngăn cản.

...----------------...

Sau khi bố trí xong A Giang đi đến chỗ Trác đại nhân chắp tay nói:

- "Nghĩa phụ,đều đã an bài thoả đáng mọi ngóc ngách của Hoằng Nghĩa Cung đều bố trí canh gác xin nghĩa phụ yên tâm." - A Giang nói

- "phái gấp đôi binh lực âm thầm canh gác sương phòng và mọi ngóc ngách trong viện gỉ vờ như bị nới lỏng nếu cô ta muốn trốn xử tử tại chỗ" - Trác đại nhân dặn dò

- "dạ" - rồi A Giang chắp tay lui xuống.

...----------------...

Lạc Yên nghe tin Ninh Nhi bị bắt giam tại phủ Tần Vương và lo lắng cho an toàn của bạn mình. Cô muốn cứu Ninh Nhi, nhưng không biết phải làm thế nào. Đúng lúc đó, Phòng Tiên Sinh, một người thông thạo và đầy mưu mẹo, đến giúp Lạc Yên lập kế hoạch giải cứu Ninh Nhi. Ngay tối hôm đó, trời mưa tầm tã, Lạc Yên cùng An Nhu đến sương phòng nơi Ninh Nhi bị giam giữ.

Trên đường đi, Lạc Yên nói với An Nhu, "Ngay từ nhỏ, Ninh Nhi luôn bảo vệ ta. Bây giờ là lúc ta bảo vệ tỉ ấy." Cô khẳng định mình phải làm điều gì đó để đáp lại tình cảm và sự bảo vệ mà Ninh Nhi đã dành cho mình.

Khi vào sương phòng, Lạc Yên đã qua mặt thị vệ bằng cách giả làm người mang đồ ăn. Tuy nhiên, ngay khi vừa bước vào phòng, cô bị Ninh Nhi kề dao vào cổ. Đối với Ninh Nhi, Lạc Yên có thể là một kẻ địch, một người thuộc về phe đối lập với cô.

"Lạc Yên... Muội là Lạc Yên đây..." Lạc Yên nói với giọng sợ hãi nhưng đầy quyết tâm, mắt ngấn lệ.

"Sao muội lại đến đây? Ai bảo muội tới?" Ninh Nhi hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

",Đêm nay trời mưa, đột nhiên lạnh. Ta thấy thủ vệ ở hậu viện đã rời đi vì lạnh, nên ta đem canh nóng và điểm tâm cho tỉ... Tỉ ăn khi còn nóng đi" Lạc Yên cố gắng giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng.

Nghe vậy, Ninh Nhi dần dần hạ dao xuống, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Lạc Yên vội vàng bày đồ ăn ra, cố gắng trấn an Ninh Nhi.

" Muội vào đây bằng cách nào?"Ninh Nhi hỏi, vẻ mặt vẫn còn hoài nghi.

"Giờ muội là quận chúa. Bọn họ không dám cản muội," Lạc Yên đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Ninh Nhi lắc đầu: "Cha muội giết cha ta. Muội trở thành quận chúa, Vĩnh An quận chúa..."

Lạc Yên nắm tay Ninh Nhi, nước mắt rơi, "Không phải vậy đâu, Ninh Nhi. Muội không muốn làm quận chúa. Muội đến đây vì muốn giúp tỷ trốn thoát." Ninh Nhi đứng dậy quay người đi:"Ta đếm đến ba cô mau cút đi!!Nếu không đừng trách ta vô tình! 3 2 1"

Cô ôm chặt Ninh Nhi, cố gắng chứng tỏ tình cảm và ý định chân thành của mình.Lạc Yên khóc lớn:

"Ninh Nhi...Ta thật sự không tin có một ngày tỷ đuổi ta đi...hức...Nếu như tỷ muốn..giết ta...hức...có thể hoá giải mối thù hận của tỷ với cha...Lạc Yên không oán thán không hối hận...hức...Ninh Nhi..hức hức"

Dù cảm nhận được sự chân thành của Lạc Yên, Ninh Nhi vẫn có nhiệm vụ của riêng mình. Để đảm bảo Lạc Yên không bị liên lụy, cô đánh ngất nàng. Sau đó, Ninh Nhi trùm áo mưa và giả dạng Lạc Yên để rời khỏi sương phòng...