Tiên Nghịch

Chương 136: Sương mù thành biển



Trong khoảng thời gian ngắn, cả khách sạn trở nên yên lặng. Tất cả mọi người cùng nhìn về phía lão nhân mặc thanh bào. Bàn tay của lão b·óp c·ổ thanh niên, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh.

"Ánh mắt như điện" suy nghĩ đó nhất thời xuất hiện trong đầu đám tu sĩ. Toàn thân bọn họ có cảm giác ớn lạnh.

Một vị kết đan kỳ tu sĩ đang cầm chén rượu trong tay, vội vàng cúi đầu, ánh mắt hoảng sợ, trong lòng thầm kêu khổ, nghĩ:"Cái cảm giác này chắc chắn là Nguyên Anh kỳ..."

Lão thu hồi ánh mắt, buông tay ra. Trên cổ gã thanh niên xuất hiện một vết hằn màu đen.

- Nói đi! Nói tất cả những chuyện đã xảy ra. - Lão bưng lấy chén rượu của mình. Sau khi uống xong, mới mở miệng ra nói.

Gã thanh niên không dám thở mạnh. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn, thật khó có thể nhìn thấu được đối phương. Nhưng bằng vào kinh nghiệm của bản thân, hắn đoán tu vi của đối phương ít nhất cũng phải là Kết Đan trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.

- Trước đây nửa tháng, người đó đột nhiên xuất hiện, g·iết c·hết mười vị tu sĩ Kết Đan kỳ của Đấu Tà phái. Sau đó không biết vì sao, trên người hắn lại có Bách Nhật Tru Sát lệnh. - Gã thành niên nhanh chóng kể lại tất cả những gì mà mình đã biết một cách chi tiết.

Cặp mắt của lão già khẽ nhíu lại, tay phải phất nhẹ một cái. Hai mắt của gã thanh niên lập tức lồi ra ngoài. Thân thể hắn hóa thành một làn sương máu, thoáng cái đã bị gió thổi bay đi mất.

Đám tu sĩ trong khách sạn cảm thấy rùng mình, trong đầu rất muốn bỏ đi, nhưng không người nào dám cất bước đầu tiên.

Lão nhân mặc thanh bào hơi trầm ngâm một chút rồi liếc mắt nhìn quanh. Sau đó, lão nhìn về phía một tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nói:

- Ngươi! Lại đây.

Thân thể của tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ run lẩy bẩy, đứng dậy, vội vàng đi tới trước mặt lão nhân. Hắn vô cùng cung kính, run run nói:

- Vãn bối Hứa Mộc! Tham kiến tiền bối. Tiền bối có chuyện gì xin cứ hỏi. Vãn bối xin lấy kim đan trong người ra thề không hề dám nói dối lấy nửa lời. Chỉ mong tiền bối khai ân.

Lão nhân mặc thanh bào nâng chén rượu uống cạn rồi chậm rãi nói:

- Từ khi đi vào khách sạn, khi nghe thấy những người đó đàm luận, linh lực trong cơ thể ngươi rất hỗn loạn. Điều đó chứng tỏ, ngươi đã tận mắt nhìn thấy đúng không?



Hứa Mộc hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấp giọng nói:

- Vãn bối đúng là đã nhìn thấy sát tinh đó.

- Tu vi của hắn? - Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia quang mang, mở miệng hỏi ngay vấn đề mà mình quan tâm nhất. Đó cũng là việc khiến cho lão cảm thấy tức giận bởi tên thanh niên vừa rồi đã không nhắc tới.

- Kết Đan sơ kỳ! - Hứa Mộc cũng không dám khẳng định. Sau đó lại vội vàng nói:

- Tiền bối! Người đó thoạt nhìn có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng hắn lại có hai thứ pháp bảo.

Nghe thấy hai chữ pháp bảo, nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Trong đó có một thanh phi kiếm có thể thuấn di.

Lão nhân có vẻ thất vọng, cầm lấy chén rượu mà uống.

- Ngoài ra còn có một thứ.nhưng vãn bối không nhìn rõ. Chỉ thấy nó là một đạo hồng quang, bên trong có một vật gì đó. Bất cứ người nào bị dính phải nó liền lập tức hóa thành một cái xác khô mà c·hết.

Lão trầm ngâm một chút rồi đứng dậy. Sau khi ném một viên hạ phẩm linh thạch lên mặt bàn, lão liền duỗi tay, nắm lấy thân thể Hứa Mộc. Hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã ra ngoài ngàn dặm.

Lão vừa đi khỏi, đám tu sĩ trong khách sạn đều có cùng một suy nghĩ:

- Nguyên Anh kỳ.

Dưới sự dẫn đường của Hứa Mộc, thân thể của lão nhân lóe lên liên tục trong không trung. Sau khoảng nửa canh giờ, đã tới vị trí của Đấu Tà phái. Thần thức mạnh mẽ của lão thoáng lướt qua một cái đã tìm được Thượng Quan Mặc.

Dưới ánh mắt sững sờ của Thượng Quan Mặc, lão nhân mặc thanh bào thản nhiên bức ra một giọt bản mệnh tinh huyết từ mi tâm của hắn. Sau đó, lão ném Hứa Mộc sang một bên, căn cứ theo mối liên hệ của giọt bản mệnh tinh huyết, lão nhanh chóng bay về phía Tây Nam.



Nói tới Vương Lâm lúc này đang mang theo Lý Mộ Uyển bay đi rất nhanh. Do có phi kiếm bay trước mở đường nên khi hắn tới chỗ nào, sương mù dầy đặc của Tu Ma hải liền tách ra hai bên, để lộ một con đường.

Trong Tu Ma hải, cả năm luôn bị sương mù bao phủ, chỉ có thời gian trong khoảng một tháng, sương mù lại hóa thành nước biển. Ở trong Tu Ma hải mấy năm nhưng do Vương Lâm luôn bế quan nên vẫn chưa lần nào nhìn thấy quá trình sương mù ngưng tụ lại thành biển.

Một tháng sau khi hắn tiến vào trong sơn cốc thứ mười bốn, sương mù liền hóa thành nước biển. Từ đó về sau, trong ba năm tiếp theo, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi cho tới khi hắn đi ra. Cho đến hôm nay lại vừa đúng tới tháng sương mù hóa thánh nước biển.

Lý Mộ Uyển thì khác. Gần như năm nào nàng cũng trải qua cảnh tượng đó. Dưới sự bảo vệ của đại trận, nước biển không thể xâm nhập vào trong động phủ. Nhưng đứng từ bên trong nhìn ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy một làn nước biển xanh thẫm, có rất nhiều loại linh thú khó gặp bơi lội, qua lại.

Gần bốn năm, bốn lần biển thay đổi. Mỗi một lần, Lý Mộ Uyển đều hết sức lo lắng, tự mình chủ trì đại trận. Đợi sau khi nước biển trở lại thành sương mù, nàng mới cảm thấy yên tâm.

Lúc này, cảm giác ẩm ướt do sương mù mang tới, so với khi hai người đi vào năm đó, còn hơn rất nhiều. Thậm chí có chỗ, sương mà đã có dấu hiệu ngưng tụ thành nước.

Theo hướng hai người phi hành, độ ẩm của sương mù càng lúc càng cao. Cuối cùng, trong sương mù thậm chí có cả những giọt nước giao động.

- Sắp thành biển rồi. - Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng nói.

Vương Lâm vẫn im lặng không đáp. Bất chợt, hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Hắn ngưng thần quan sát sương mù xung quanh, chỉ thấy sương mù đang dao động một cách nhè nhẹ, chợt ùa về phía trước. Thậm chí có một số sinh vật sống trong sương mù cũng nhanh chóng bỏ chạy.

- Sư huynh! Có chuyện gì vậy? - Lý Mộ Uyển nhận thấy sắc của Vương Lâm liền hỏi.

- Không có việc gì. - Vương Lâm nói xong liền tăng tốc bay về phía trước. Trong lòng hắn không hề yên tâm. Căn cứ vào tốc độ dao động của sương mù, hiển nhiên phía sau đang có người nào đó bay tới vơi một tốc độ rất nhanh. Mà tu vi của kẻ đó cũng rất mạnh nếu không cũng không thể làm cho sương mù di chuyển được như thế.

Hơn nữa, sinh vật trong sương mù chỉ tản ra xung quanh mà không chạy về phía trước. Điều đó càng giúp cho Vương Lâm thêm khẳng định đang có người đuổi theo.

Thực ra, chuyện đó cũng hoàn toàn bình thường. Giống như trong một ao nhỏ có một đàn cá. Nếu lấy một thanh kiếm đâm thẳng vào trong nước thì ngay lập tức đàn cá sẽ tản ra xung quanh chứ không bơi về phía trước.

Khi còn niên thiếu, Vương Lâm thường xuyên cùng với đám trẻ trong thôn chơi đùa nên đối với những chuyện như thế hoàn toàn hiểu rõ. Vì thế mà lúc này, hắn mới căn cứ vào tình huống mà đoán ra được.



Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn lấy linh dịch ra uống một hớp lớn. Kim đan trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, cấp tốc hấp thu linh khí từ trong linh dịch, hồi phục lại linh lực đã bị tiêu hao. Tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh hơn trước một chút.

Lý Mộ Uyển cũng cảm nhận được sự khẩn trương của Vương Lâm. Nàng liền lấy từ trong túi trữ vật ra một ít vật liều, bố trí thành một trận pháp đơn giản, ném về phía sau.

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ tán thưởng. Lý Mộ Uyển thấy vậy trong lòng càng thêm ấm áp. Đáng tiếc, lúc trước nàng đã hao phí tinh thần quá mức nên lúc này có cảm giác lực bất tòng tâm. Thấy Vương Lâm lấy ra linh dịch uống xong, tốc độ liền tăng lên không ít. Nàng do dự một chút rồi cũng lấy ra chiếc bình mà hắn đưa cho, uống vào vài giọt. Ngay lập tức, tinh thần của nàng hưng phấn trở lại. Kinh ngạc nhìn chất lỏng trong bình, nàng thầm khen hiệu quả của nó. Sau đó, nàng lại tiếp tục bố trí những trận pháp nho nhỏ.

Hai người bay lên càng cao, lực cản vô hình dần dần tăng lên. Đây là uy lực đặc biệt của Tu Ma hải. Bất cứ người nào cố gắng lao ra cũng đều phải chịu ảnh hưởng.

Lão nhân mặc thanh bào còn cách Vương Lâm khoảng bẩy ngàn dặm, đưa tay vỗ vào túi trữ vạt. Một chiếc hồ lô xanh biếc bay ra. Kích thước của nó tăng lên nhanh chóng, thoáng cái đã to hơn gấp trăm lần. Lão bình tĩnh ngồi lên, hồ lô tập tức bay về phía trước. Tốc độ so với vừa rồi, tăng lên gấp đôi.

Càng lúc Vương Lâm càng cảm giác được sương mù xung quanh dao động càng lúc càng mạnh. Một phần nguyên nhân là do tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, phần còn lại hiển nhiên là do tốc độ của người đang đuổi theo bất chợt cũng tăng lên nhanh chóng.

Lúc này, trong Tu Ma hải, sương mù từ từ mỏng dần. Trong không gian, chầm chậm xuất hiện nhưng làn hơi nước. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, sương mù trong Tu Ma hải đã loãng tới mức độ có thể nhìn xuyên qua.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt Tu Ma hải phản xạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Một làn nước từ từ xuất hiện. Từ từ, lớp nước càng lúc càng dầy, nhanh chóng lan ra xung quanh. Thoáng cái, trên mặt biển đã xuất hiện những con sóng. Tiếng sóng biển lan khắp không trung.

Lão nhân mặc thanh bào ngồi trên hồ lô chợt chau mày. Trước mặt lão chợt xuất hiện một cái trận pháp. Mặc dù, lão cũng chẳng quan tâm lắm đến nó, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Hừ nhẹ một tiếng, lão vung tay áo, vỗ lên hồ lô. Trong nháy mắt, từ miệng hồ lô phun ra một nguồn năng lượng. Chỉ thấy ngay tại miệng hồ lô xuất hiện một gợn sóng, nhanh chóng lan về phía trước. Nơi nó đi qua, trận pháp lập tức nát vụn. Thậm chí sương mù, nước biển cũng bị đẩy ra xung quanh, tọa ra một cái thông đạo. Lão nhân đang ngồi trên hồ lô chợt vọt vào trong thông đạo.

Toàn thân Vương Lâm hoàn toàn ướt sũng. Sau khi hắn uống xong một ngụm linh dịch, bất chợt lao ra, nhảy thẳng vào trong làn nước biển.

Hắn ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân thể giống như một con cá nhanh chóng lướt tới. Trong nháy mắt, hắn đã lọt vào giữa biển khơi. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Tay hắn điểm một cái về phía phi kiếm đang bay trước mặt. Nhất thời, phi kiếm biến mất tại chỗ.

Sau đó, Vương Lâm kéo tay Lý Mộ Uyển, giống như một thanh kiếm xuyên thẳng từ dưới biển lên trên trời. Trong nháy mắt, hai người đã từ dưới Tu Ma hải, bay lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất phía chân trời.

Lúc này, ở dưới làn nước, phi kiếm lặng lẽ ẩn mình trong những con sóng mà chờ đợi.

Sau nửa canh giờ, ngoài khơi chợt xuất hiện một dòng xoáy. Chu vi của dòng xoáy rộng tới trăm trượng, cuốn theo vô số con sóng lớn.

Tại trung tâm của vòng xoáy có một cái thông đạo nối thẳng với đáy của Tu Ma hải. Từ từ, một cái hồ lô xanh biếc, chậm rãi hiện lên.