Vương Lâm nhìn thấy lối ra biến mất liền nhanh chóng xoay người phóng xuống mặt đất. Nơi đây đã có rất nhiều tầng không gian bị vỡ vụn trùng trùng điệp điệp. Nếu không thể bay lên, vậy thì chỉ có thể hạ xuống.
Trước khi Chu Dật và lão đầu chiến đấu thì thần thức của hắn đã lặng lẽ sục sọi một hồi trong lòng đất. Lúc này trong lòng hắn đã có mục tiêu. Vì vậy mà gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã chạy đến một hố sâu chưa bị biến mất trên mặt đất. Hắn không chút do dự vọt thẳng vào bên trong.
Lúc này lão đầu Thi Âm Tông cũng lập tức xoay người, thần thức đảo qua rồi phóng thẳng về chỗ Vương Lâm vừa mới hạ xuống. Sất Hổ sờ vào túi trữ vật. Tinh La Bàn vẫn còn ở bên trong, đáng tiếc là bị hư hại quá nghiêm trọng, không thể sử dụng lại được. Hơn nữa hắn cũng chẳng có thời gian sửa chữa. Rơi vào đường cùng, vội vàng bám theo phía sau lão đầu. Lúc này, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tính mạng trước.
-Đình Nhi! Nàng xem, tên muốn c·ướp nàng, đang phải chạy trốn kìa. Ta đã nói rồi, người nào muốn c·ướp nàng đi, đều phải c·hết. Chờ sau khi ta dùng chút sinh mệnh cuối cùng g·iết c·hết hắn, sẽ cùng nàng tiêu tan trong hư không có được không.Kỳ quái thật! Vì sao trong lòng ta lại cảm thấy một chút xa lạ với nàng.Ta hình như nhớ đến một cái gì đó.Đình Nhi.
Chu Dật ôm t·hi t·hể người con gái, trong ánh mắt có một sự ngơ ngác, nhưng lập tức lạị thất thần, thì thào nói. Hắn hôn nhẹ lên môi của t·hi t·hể, rồi cau mày, trong mắt hiện lên sát khí. Hắn ôm t·hi t·hể, đuổi theo lão đầu Thi Âm Tông.
Vương Lâm tiến vào trong động, rồi nhanh chóng hạ xuống. Dần dần, âm thanh sụp đổ của tầng thứ ba đã ở rất xa. Tuy vẫn liên tục, và cũng có sự ảnh hưởng, nhưng lúc này ở tầng thứ tư, là chỗ an toàn nhất.
-Phương pháp duy nhất rời khỏi nơi đây, là Tinh La Bàn của Sất Hổ! - Trong lúc Vương Lâm trầm người xuống, trong lòng thầm nghĩ.
Sau khi hạ xuống một lúc lâu, Vương Lâm nhìn thấy phía trước sáng lên. Một tia sáng trong ánh mắt chợt lóe lên nhưng hắn vẫn chưa lao ra, mà chỉ dán người lên vách đá ở bên cạnh. Sau vài lần hít thở, một bóng người nhanh chóng lướt qua. Khi đi ngang qua bên cạnh Vương Lâm, người này dừng lại hừ nhẹ một tiếng, rồi lập tức bay về phía ánh sáng.
Sất Hổ hạ xuống ngay sau đó. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm thì hơi ngẩn người. Lúc này Vương Lâm cũng lập tức bay ra, truyền âm nói:
-Sất Hổ huynh! Ở chỗ này tu vi của ta và huynh thấp nhất, cẩn thận lão già Thi Âm Tông kia! - Sất Hổ gật đầu, đồng thời cũng từ bên trong bay ra.
Trong nháy mắt khi bay ra, hai người đều ngẩn người.
Lúc này, hiện ra trước mặt hai người là một loạt cung điện to lớn hoành tráng nhìn không thấy giới hạn. Tất cả cung điện đều được chế tạo từ linh thạch, đặc biệt là tòa cung điện ở giữa. Từ xa nhìn lại, đều có thể thấy được tiên khí tỏa ra từ những tòa cung điện đạt tới mức độ kinh người.
-Cung điện ở giữa có phải được dùng tiên ngọc tạo ra không? - Sất Hổ hít một hơi thật sâu.
Thần thức Vương Lâm còn mạnh mẽ hơn so với hắn. Mới đảo qua một cái vẻ mặt đã trở nên kinh hãi. Hắn thấy cung điện ở trung tâm cũng không phải hoàn toàn do tiên ngọc chế tạo ra, mà có một nửa là linh thạch. Nhưng chỉ cần như vậy, cũng có thể thấy được năm đó chủ nhân của cung điện đã tiêu tốn đến mức độ như thế nào.
-Tẩm cung Tiên Vương! - Từ xa truyền đến một âm thanh vui mừng, lão đầu Thi Âm Tông với vẻ mặt kinh ngạc cười lên ha hả.
-Không biết là tẩm cung của vị Tiên Vương nào, mà có thể giữ hoàn chỉnh t·hi t·hể của tiên nhân được như vậy! - Lão đầu kia cười lên ha ha, vọt thẳng về phía trước. Lão định đi vào bên trong quần thể cung điện.
Đúng lúc này, Chu Dật ôm t·hi t·hể người con gái xuất hiện. Hắn vừa mới hiện thân, đã lập tức giẫm chân lên bậc thềm ở phía trước. Nhìn thì có vẻ chậm rãi, nhưng chỉ cần ba bước hắn đã đi đến trước người lão đầu Thi Âm Tông.
-Đình Nhi! Giết c·hết hắn chúng ta sẽ đi vào trong hư không. Được chứ! Ta có thể cảm giác được, bản thân đã bắt đầu yếu đi rồi.Nhưng hình như ta cũng hiểu rõ một số chuyện.Hình như ta đã nhớ lại một số chuyện năm đó.Ta hình như.Biết được nàng là ai. . - Chu Dật nhìn t·hi t·hể người con gái mà nói một cách âu yếm.
Lão đầu Thi Âm Tông biến sắc, lập tức lui về phía sau. Chu Dật ngẩng đầu, nhìn vào đối phương. Cơ thể đột nhiên chuyển động, đánh thẳng về phía lão đầu. Sức mạnh của Anh Biến hậu kỳ, đánh về phía người nào, cũng đều là một cơn ác mộng đáng sợ. Sắc mặt lão đầu biến đổi, vội vàng tránh qua.
- Chu! Ngươi điên rồi. Thi thể tiên nhân ta đã trả lại cho ngươi rồi, vì sao không chịu bỏ qua. Trong cung điện này nhất định còn có những t·hi t·hể khác. Nếu ngươi thích, thì cứ đi tìm. Sao cứ mãi bám theo ta? - Lão đầu Thi Âm Tông, tức giận rống lên.
Chu Dật nhìn thật kỹ t·hi t·hể người con gái, lại hôn nhẹ một cái lên trán nàng, sau đó nhắm mắt lại. Khi mở ra, trong ánh mắt lại không còn có sự si mê nữa mà trở nên trong sáng chưa từng có. Thứ ánh mắt đó, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên người hắn.
Đen trắng, rõ ràng!
Hắn đi về phía trước một bước, lập tức từ trên trời có một tia sét đánh xuống. Trong tia sét, cả người Chu Dật giống như một đạo lưu tinh b·ốc c·háy hừng hực, rồi đột nhiên hướng thẳng về phía lão đầu bay tới.
Không gian xung quanh, truyền đến rất nhiều t·iếng n·ổ ầm ầm, rồi lại bắt đầu sụp đổ. Nhưng lần này, hiện tượng ở trên không trung lại rất rõ ràng.
Âm thanh một thứ gì đó bị xé rách chợt vang lên. Nó giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang xé toạc ra một khe nứt thật lớn.
-Ý Cảnh của ta, là si.Đạo tâm của ta là Đình Nhi. Vì Đình Nhi mà c·hết, ta tình nguyện! - Giọng nói Chu Dật, từ trong đạo lưu tinh truyền ra ngoài. Đạo lưu tinh này xẹt qua bầu trời, mang theo những tiếng xé gió liên tiếp.
-Cuộc đời Chu Dật ta đã đến phút cuối cùng, nhưng ta không oán hận!
Sắc mặt lão đầu lại biến đổi, chửi ầm lên, lập tức lui ra phía sau. Hắn biết đối phương đã đi đến con đường cùng. Chỉ cần mình kiên trì thêm một chút, đối phương chắc chắn sẽ tiêu tan.
-Không ngờ, đến bước cuối của cuộc đời, ta lại phải nhờ vào đốt cháy Nguyên Thần mới có thể ngộ. - Giọng nói của Chu Dật mang theo một tia cảm thán, một chút hối hận, từ từ vang ra.
Lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một luồng uy áp khổng lồ, từ trên trời rơi xuống. Thân thể Vương Lâm, không có lực kháng cự, lập tức bị nén từ trên trời xuống đất.
Sất Hổ lại càng không chịu nổi. Cả người hắn bị áp lực đè lên mặt đất, không còn sức lực để giãy dụa.
Ngay cả dãy cung điện trên mặt đất, lúc này cũng ầm ầm sập xuống, hóa thành những mảnh vụn. Chỉ có cung điện ở giữa, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng cũng xuất hiện những vết nứt lớn.
Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy hoảng hốt. Hắn kinh hãi nhìn đạo lưu tinh đang b·ốc c·háy, trong đầu cảm thấy trống rỗng. Với ý chí của hắn, mà cứ thế run rẩy không làm sao có thể kiềm chế được.
-Thì ra, đây mới là đạo.Đáng tiếc.Lại là bước cuối cuộc đời của ta. Sư phụ từng nói con đường của người theo đạo, sáng sinh chiều tử. Thì ra nó có nghĩa là như vậy. .