Tiên Nghịch

Chương 300: Đột phá



Kiếm tiên không có kiếm hồn thì không tồn tại cái gì bất lợi, chỉ không có phép thần thông bên trong, cần phải tế luyện thêm lần nữa.

Cô gái áo trắng trong mắt lộ vẻ bi ai sâu đậm, tay phải lại điểm ở trên một con kim long, con kim long kia rít gào một tiếng hóa thành một thanh kiếm lớn, bay lơ lửng ở giữa không trung.

Lão già áo xanh hừ nhẹ một cái, thân mình vừa động, tay trái hướng về thanh kiếm này chộp lấy.

Cô gái áo trắng than nhẹ, tay phải điểm vào mi tâm, tức thì các tiên lực còn lưu giữ lại theo mi tâm này phát tiết ra ngoài. Ở bốn phía xung quanh nàng xuất hiện một màn sương ước chừng mười trượng, thân hình lão già áo xanh bị bức bách ra bắn ra ngoài.

Hắn quát một tiếng, tay phải vung kiếm tiên lên hung hăng v·a c·hạm vào màn sương, màn sương này lập tức lay động nhưng vẫn chưa tan vỡ.

Lão già áo xanh không thể nào cam tâm vội nhanh chóng huy động kiếm tiên, thậm chí sử dụng pháp thuật thần thông tiến hành công kích lên màn sương này.

Sau khi phóng thích tiên lực còn lại này, hai mắt của cô gái áo trắng chậm rãi nhắm lại, cả người nàng lập tức bị tử khí dày đặc bao phủ.

- Chu Dật. Th·iếp không phải là tiên quân thực sự. Tiên quân thực sự là phải không có chút tình cảm gì. Th·iếp không biết vì sao lại sinh ra từ một tàn hồn. Hơn hai nghìn năm thủ hộ, th·iếp vẫn luôn thấy ở trong lòng khoảnh khắc nguyên thần chàng b·ốc c·háy. Th·iếp đã hiểu được, th·iếp được sinh ra bởi sự si tình của chàng.

. Cám ơn. Nếu có kiếp sau, th·iếp hy vọng th·iếp không còn là tàn hồn để chàng còn có thể ở bên cạnh th·iếp.

Trong mi tâm một con kim long cuối cùng, từ làn tử vụ kia truyền ra một tiếng rít gào đầy bi ai.

- Đình nhi!

Thân mình cô gái áo trắng chậm rãi ngã xuống, nàng gắng gượng nâng cánh tay phải lên nhằm thanh kiếm lớn phía trên điểm một cái, một luồng sáng lấp lánh từ trong thân kiếm bay ra, chậm rãi bay về phía mi tâm trên con kim long cuối cùng rồi dung nhập vào.

Làm xong hết thảy việc này, trên miệng nàng, lần đầu tiên lộ ra một cái cười mỉm vui vẻ, rất đẹp.

Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ vận mệnh khiến chúng ta gặp nhau.

Pháp thuật tiên ý, ngươi không thể che đậy được người ngàn năm si tình.

Mấy ngàn năm thủ hộ chỉ vì sinh mạng ta mang lại kỳ tích.



Sự si tình của chàng kinh động trời, tình cảm của chàng xúc đ·ộng đ·ất. Vì th·iếp chàng đã bỏ đi sinh mạng, vì chàng th·iếp cũng có thể bỏ qua cuộc đời này.

Tam sinh hữu hạnh, th·iếp và chàng ước hẹn kiếp sau, nhớ đừng quên . Kiếp này .

- Không!

Từ trong tử vụ của mi tâm con kim long cuối cùng truyền ra một tiếng rống thảm thương, ngay sau đó một luồng ánh sáng lăng lệ từ trong làn tử vụ kia lao ra hóa thành hình dáng của Chu Dật.

Trên đỉnh đầu Chu Dật, bốn luồng kim quang không ngừng dung hợp, cuối cùng hình thanh một hư kiếm màu vàng trầm nhập vào trong cơ thể Chu Dật. Cả người hắn lập tức phát ra kim quang vạn trượng.

Chỉ có điều kim quang này không làm cho người ta có cảm giác dịu dàng, mà là một cảm giác thật đau thương.

Con kim long kia, sau khi Chu Dật lao ra liền lập tức sụp đổ, trong các điểm sáng lấp lánh một thanh đoản kiếm mà cô gái vừa dùng bay ở bên cạnh thanh kiếm lớn kia.

Một lớn một nhỏ này có thể coi như là một đôi vợ chồng.

Cô gái áo trắng nhắm hai mắt lại, cả người nằm xuống, theo c·ái c·hết của nàng màn sương ở bốn phía tan biến.

- Vì sao! Vì sao nàng phải làm như vậy! Chu Dật ta đ·ã c·hết, sao nàng vì ta làm như vậy. Nàng c·hết, ta sống. Ta sống, nàng c·hết. Chẳng lẽ vận mệnh của chúng ta là phải như thế này sao! Không!

Chu Dật muốn ôm chầm vào t·hi t·hể của cô gái, nhưng vào thời khắc hắn đụng vào t·hi t·hể cô gái thì t·hi t·hể ấy trở nên trong suốt, hắn liền ôm phải khoảng không.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ đau đớn có thể kinh động đến trời! Có thể rung đ·ộng đ·ất!

Thi thể cô gái xuyên qua thân thể hắn rơi xuống phía dưới, màn sương biến mất cùng liên quan đến là hai thanh kiếm tiên một lớn một nhỏ kia cũng đang hạ xuống dường như bên trong có sự dìu dắt. Hai thanh kiếm tiên này vờn quanh người t·hi t·hể của cô gái, hạ xuống.

Nhìn t·hi t·hể cô gái không ngừng rớt xuống, hai mắt Chu Dật lộ vẻ đau đớn đến cùng cực.

- Đình nhi.

Ta không phải tên là Đình nhi. .



Tuy nhiên cái tên Đình nhi này . Ta rất thích. .

Ta là một cái tàn hồn vì sự si tình của chàng mà sống lại. .

Lão già áo xanh giận dữ quát một tiếng, thân mình hướng về hai thanh kiếm tiên bên cạnh t·hi t·hể cô gái chộp tới. Cùng lúc đó, hai mắt hắn có chút kiêng kị quét mắt liếc nhìn Chu Dật một cái.

Vương Lâm từ xa thấy một cảnh như vậy, trong lòng hắn trào dâng xuất hiện một tia bi ai. .

Sinh, tử… Nàng sống, hắn c·hết… Sinh tử này chính là một loại khác của vận ý. Trong giây phút này Vương Lâm trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.

Đạo gia có mây, coi nó là núi thì nó là núi, coi nó là sông thì nó là sông. Ở nơi này Vương Lâm tự mình lại có thể ngộ ra được.

Xem sinh là sinh, xem tử là tử, cái này chẳng qua chỉ là hàm nghĩa của tầng thứ nhất ý cảnh.

Năm đó lúc ở tại liên minh bốn phái, khi Vương Lâm nhìn thấy bốn phái bị Tuyết Vực quốc tiêu diệt, nhìn thấy sự việc kia đã đưa hắn trở thành tu sĩ Hóa thần. Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, khi cảnh tượng máu đã hòa lẫn vào tuyết, lúc đó trong tâm linh hắn mơ hồ đã có dấu hiệu đột phá.

Sống hay c·hết thường thường chỉ sự cách biệt, có đôi khi rõ ràng đ·ã c·hết nhưng lại còn sống trong lòng mọi người, có đôi khi rõ ràng là sống nhưng không có gì khác biệt thì có khác gì đ·ã c·hết.

Vương Lâm trong mắt càng lúc càng tỏa sáng.

Chu Dật c·hết khiến cho Đình nhi sống lại. Đình nhi c·hết lại khiến Chu Dật sống. Trong sinh tử này cũng là tạo hóa trêu người.

Nhưng c·ái c·hết của hai người đều không phải là sự chấm dứt mà là lấy một loại khác sinh tồn ở trong tâm, lưu giữ trong lòng.

Xem sinh không phải là sinh, xem tử không phải là tử.

Trong mắt Vương Lâm bừng lên một màu sáng lạng. Hắn hiểu rõ.



Trên người hắn dũng mãnh hiện ra cỗ khí tức dường như đã khám phá được ý cảnh của sự sinh tử. Trong giờ phút này ý cảnh sinh tử của hắn tự nhiên lớn mạnh vượt bậc. Vương Lâm hít sâu, hắn hiểu được tu vi của chính mình đã có đột phá.

Hóa Thần trung kỳ, không còn xa nữa nữa.

Từ Hóa Thần trở đi khi có lĩnh ngộ về ý cảnh là điểm trọng yếu để đột phá tu vi. Một khi ý cảnh đột phá như vậy trong vòng không quá mười năm tu vi sẽ đột phá theo.

Cái này giống như một cái bình chứa, nếu bình chứa chỉ bằng nắm tay thì chất lỏng trong nó tự nhiên cũng chỉ bằng vậy. Nhưng khi ý cảnh đột phá cũng giống như cái bình chứa này được mở rộng ra mấy lần. Tuy nói giai đoạn này chất lỏng bên trong mới chỉ bằng nắm tay nhưng bây giờ đã bỏ đi khống chế nên có thể tăng trưởng, khi tăng trưởng bằng thể tích của bình chứa thì lúc đó chính là lúc tu vi đột phá.

Lúc này Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu của Đại La Kiếm Tông bay với tốc độ rất nhanh, bàn tay hướng về cô gái áo trắng đang rơi xuống đất đánh tới, mục tiêu chính là hai thanh kiếm tiên một lớn một nhỏ.

Chu Dật ngơ ngác nhìn cô gái áo trắng. Thể xác và tinh thần hắn trống rỗng không có chút ý niệm nào trong đầu. Hành động của lão già áo xanh giống như thả viên đá vào trong nước, lập tức khiến Chu Dật trở nên phẫn nộ.

Thân mình hắn vừa động, cánh tay phất một cái lập tức kim quang từ trong cơ thể mạnh mẽ xuất hiện. Cả người hắn hóa thành một kiếm ảnh thật lớn, tốc độ nhanh như tia chớp rít gào kéo đến.

Trên không trung vào thời điểm kiếm ảnh xuất hiện, trời đất trở nên u ám, mặt đất xuất hiện từng đợt nứt vỡ.

Lão già áo xanh biến sắc không dám đoạt lấy kiếm nữa, hắn có thể cảm giác được bên trong cỗ kiếm quang này một cỗ ý chí có sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy.

Không chút do dự lão già áo xanh lập tức xoay người, hét lớn một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập lập tức xuất hiện một luồng kiếm quang ở trước người, đẩy mạnh một cái về phía Chu Dật, các kiếm ảnh lập tức phóng tới.

- Phanh.

Kiếm quang của lão già tan vỡ, hắn phun ra một ngụm tiên huyết. Dấu tay màu đen trước ngực hắn lập tức khuếch tán lớn lên thêm gấp bội.

- Tiên chỉ quá mức bá đạo. Lão phu hôm nay thụ thương không thể phát huy toàn bộ tu vi. Hiện đã lấy được một tiên kiếm. Thôi vậy.

Thân mình lão già áo xanh lùi lại về sau, không nói hai lời tay phải hướng sang bên cạnh xé một cái, lập tức trong hư không vỡ ra một lỗ hổng thật lớn, hướng đến của chỗ nứt kia đúng là vị trí của Đại La Kiếm Tông Thiên Vận tinh. Thân hình hắn chợt lóe đang muốn chui vào bên trong.

Lúc này kiếm ảnh do Chu Dật hóa thành tốc độ thêm nhanh, đi kèm với tiếng rít gào kinh người điên cuồng t·ấn c·ông đến.

Sắc mặt lão già đại biến, hắn không nói hai lời xoay người tiến vào cái khe. Cùng lúc đó tay phải của hắn nhất vẫy một cái. Kỳ Lân thú vẫn đang nằm trên mặt đầu liền lập tức hóa thành một đạo thanh quang, cùng với hắn biến mất trong khe hở. Cái khe đó nhanh chóng khép lại. nhưng kiếm ảnh do Chu Dật hóa thành trong nháy mắt khi cái khe khép lại đã vọt vào, kiên quyết đuổi theo.

Không g·iết được người này, thề không trở về!

Đại kiếp của Đại La kiếm tông cũng bắt đầu từ đây. Mọi chuyện phát sinh cực nhanh, cũng chỉ qua mấy lượt hô hấp mà thôi. Cái khe biến mất, bốn xung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Hơn một trăm tu sĩ còn lại đều nhìn về thi thế của nữ tử và hai thanh tiên kiếm bên cạnh nàng. Hô hấp của mọi người lập tức dồn dập hẳn lên.

Nhưng ngay khi thân thể nữ tử kia rơi xuống đất, hai thanh tiên kiếm liền hóa thành một đạo bạch quang, vọt về phía Vương Lâm đang đứng trong đám người kia.