Cấm chế trong tay Vương Lâm vẫn không ngừng được đánh ra. Cuối cùng hắn đánh ra chín mươi chín cái cấm chế. Sau khi chúng bay ra khắp bốn phía, hắn lấy Cấm Phiên ra ném về phía trước. Cấm Phiên lập tức hóa thành một tấm màn màu đen bao phủ khắp bốn phía.
- Tuyệt diệu!
Hai mắt Hồ lão sáng ngời. Lão vỗ vào túi trữ vật, năm cái lưỡi hái màu đen lập tức hiện ra trước mặt, trên lưỡi hái nồng nặc mùi máu tanh. Trong nháy mắt khi chúng xuất hiện, có rất nhiều linh hồn phát ra tiếng kêu thảm thiết, muốn từ trong lưỡi hái bay ra.
Hồ lão vung tay phải, năm cây lưỡi hái lập tức hóa cuộn tròn bay đi, chìm vào bên trong tấm màn đen.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vùng trở nên yên lặng đến đáng sợ. Trên người Hứa La và Vận Manh phát ra từng luồng khí trắng, từ trên đỉnh đầu hai người bay vào Luân Hồi Thụ.
Sắc mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, lâu lâu lại lộ ra vẻ thống khổ. Theo thời gian, khí trắng trên đầu hai người càng ngày càng đậm.
Nhưng Luân Hồi Thụ vẫn y nguyên như cũ không có chút thay đổi. Những luồng khí trắng bay vào bên trong không thấy tung tích. Mặc dù dùng thần thức để tra xét cũng không thấy được những luồng khí đó bay đến đâu. Dần dần dung mạo của Hứa La không còn là thanh niên nữa. Trên đầu hắn đã có thêm vài nếp nhăn. Mái tóc màu đen của hắn đã biến thành màu xám.
Vận Manh cũng giống như vậy. Dung nhan đẹp đẽ của nàng dần mất đi, trở thành một vị phu nhân. Tuy nói như vậy nhưng vẻ đẹp của nàng không những không giảm bớt mà lại có thêm nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dung mạo của Hứa La và Vận Manh dần trở nên già lão, da dẻ mất đi ánh sáng. Hình như tất cả tuổi thọ của bọn họ đều bay theo những luồng khí màu trắng.
Trên ngọn cây Luân Hồi Thụ dần lộ ra ba điểm nhỏ màu vàng.
Ba điểm vàng này càng ngày càng sáng, hình như ở bên trong có chứa một lực lượng vô cùng thần bí.
Hai mắt Hồ lão chớp động, trầm giọng nói:
- Ba trái Luân Hồi Quả!
Đúng lúc này đột nhiên có một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt lấp lánh trên Luân Hồi Thụ. Từng chùm tia sáng màu vàng từ trên Luân Hồi Thụ lóe lên rồi bay thẳng lên trời cao, hóa thành từng tầng sóng từ trên nền đất đen của tầng thứ ba khuếch tán ra khắp bốn phía.
Sóng phát ra từ chùm sáng càng ngày càng lớn.
Con sóng hình tròn dài cả trăm trượng, như vậy ở bất kì vị trí nào ở tầng thứ ba đều có thể nhìn thấy rõ ràng dị tượng ở nơi đây.
Vòng tròn này sau khi khuếch tán đến một mức độ nhất định thì không hề lan rộng ra nữa mà sóng ánh sáng tràn trề lại hóa thành từng đám lá cây. Từ trên lá lại kéo ra rất nhiều cành nối liền với chùm sáng màu vàng, nối liền lại giống như cành cây và thân cây, tạo thành một cây cổ thụ khổng lồ.
Chùm ánh sáng làm thân cây, những đợt sóng là cành, những đường vân là lá. Hầu như chỉ trong nháy mắt một cây Luân Hồi Thụ khổng lồ giống như chống đỡ cả thiên địa của tầng thứ ba xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây cũng không phải là cây thật mà chỉ là hư ảnh. Nhưng khi hư ảnh này xuất hiện lại làm cho tất cả Tiên Di tộc ở tầng thứ ba phải kinh hoàng. Mặc kệ bọn họ đang làm chuyện gì đều lập tức ngừng tay, điên cuồng phóng thẳng về phía cây Luân Hồi Thụ.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng trầm xuống. Cây đại thụ sáng rực thế này chắc chắn sẽ gây chú ý đến tất cả Dã Nhân. Sau đó chắc chắn sẽ là một trận đại chiến.
Bây giờ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, không đợi Luân Hồi Quả.
Hay là đợi Luân Hồi Quả, nghênh đón trận chiến này.
Vương Lâm trầm mặc một lúc, ánh mắt hắn lóe lên.
Đúng lúc này từ xa có tám đạo hắc mang bay đến như tên bắn trong những t·iếng n·ổ đùng đùng, hóa thành tám lão già. Sau khi tám người này xuất hiện, trực tiếp sử dụng sức mạnh của ký hiệu, phóng thẳng về phía mọi người ở bên dưới cây Luân Hồi Thụ.
Cấm chế Vương Lâm bố trí ở bên ngoài lập tức sinh ra tác dụng. Từng tầng kín đáo giống như mai rùa che phủ tất cả vào bên trong.
Chỉ thấy từng luồng ánh sáng của pháp bảo nhanh chóng lấp lóe. Lực ký hiệu của tám lão già bắn vào trên cấm chế.
"Ầm!" "Ầm!" Cấm chế bị t·ấn c·ông liên tục, nhiều tầng b·ị đ·ánh sập, số lượng nhanh chóng giảm xuống.
Hai tay Hồ lão bấm pháp quyết đánh ra vài đạo ánh sáng. Mười sáu lá cờ nhỏ cắm ở bốn phía trên mặt đất lập tức không gió mà bay. Lúc này mười sáu sinh linh với bộ mặt giống như ác quỷ từ trên những lá cờ này bay ra.
Mười sáu ác quỷ ở xoay chuyển khắp bốn phía tạo thành một cơn lốc màu đen, một sức mạnh khổng lồ từ bên trong phát ra. Tám người đang đánh vào cấm chế lập tức bị sinh linh đẩy văng ra mấy trượng.
Hồ lão hít một hơi thật sâu. Hai mắt nhắm nghiền lại, pháp quyết trong tay nhanh chóng đánh ra.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên rồi khẽ điểm tay về phía trước. Những cấm chế tàn ảnh còn sót lại lập tức ngưng tụ tạo thành một bàn tay khổng lồ rồi chụp mạnh về phía trước.
Một người trong số đó lập tức bị bàn tay chụp được, ánh mắt Vương Lâm chớp động nói:
- Nổ!
- Ầm!
Bàn tay bỗng vỡ vụn ra, người bên trong lập tức hóa thành máu thịt rơi ra khắp bốn phía.
Tay phải Vương Lâm điểm ra, lại xuất hiện một bàn tay chộp về phía những tên còn lại. Tu vi của những người này chưa đạt đến tiêu chuẩn ngũ diệp, đều là tứ diệp tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đúng lúc này đột nhiên từ xa bay tới một đạo hắc mang, trong đó có thể nhìn thấy một khuôn mặt lớn, bên ngoài dày đặc những ký hiệu và dấu ấn.
- Vương huynh! Huynh thay ta hộ pháp. Lão phu ra ngoài đánh một trận!
Hồ lão đứng thẳng người lên, bước ra khỏi từng tầng trận pháp cấm chế. Lão vừa phóng ra ngoài đã đấu pháp với những tên Dã Nhân kia.
Sau nửa nén hương, Hồ lão phóng trở vào. Sắc mặt lão trở nên khó coi, trên người lại có thêm hai v·ết t·hương. Lão khoanh chân ngồi xuống, nói:
- Giết xong! Nhưng lại đến hai người, lão phu đánh không lại!
Vương Lâm đứng thẳng lên, đi ra ngoài.
Hắn vừa mới bước ra khỏi cấm chế đã nhìn thấy hai lão già Dã Nhân đang điên cuồng vung vẫy sợi xích ký hiệu trong tay. Họ đánh thẳng về phía mười sáu lá cờ đang tạo nên cơn lốc. Mỗi lần đánh vào, từ bên trong cơn lốc lại phát ra những tiếng "Keng! Keng!" Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, ánh mắt của một lão già Dã Nhân lập tức lóe lên. Dây xích ký hiệu trong tay khẽ rung rồi nhào về phía Vương Lâm giống như một con rắn.
Dây xích ký hiệu này phóng đến mang theo những tiếng xé gió kịch liệt. Thậm chí Vương Lâm còn nhìn thấy ở trên đó có linh hồn của một con giao long màu đen đang gào thét.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn vung một trảo lên hư không. Từ bốn phía trong tấm màn đen có một thanh trường thương bay ra như tia chớp. Vương Lâm chộp vào tay, đâm thẳng về sợi xích ký hiệu.
- Ầm!
Trường thương vỡ nát, dây xích ký hiệu cũng xuất hiện những vết nứt, trong nháy mắt hóa thành một đám ký hiệu rồi tản ra khắp bốn phía.
Sắc mặt lão già Dã Nhân trở nên ngưng trọng. Lão hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện nhiều tấm da thú màu hồng. Sau khi được ném ra những tấm da thú lập tức b·ốc c·háy hóa thành một tấm sắt cực lớn.
Tấm sắt này xuất hiện thì những ký hiệu khắp bốn phía lập tức bị kéo về ngưng tụ ở xung quanh nó.
Vương Lâm nâng tay phải lên khẽ nắm chặt tay lại. Trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh trường thương. Hắn phóng về phía trước một bước, cơ thể vụt bay ra giống như tia chớp.
Trong ánh mắt lão già lộ ra một tia sợ hãi. Cơ thể lão lập tức chuyển động đứng ở trên tấm sắt. Trong miệng lão truyền ra những chú ngữ phức tạp, tấm sắt kia lập tức trở nên to lớn, trong nháy mắt đã trở thành một ngọn núi nhỏ. Lão già Dã Nhân ở bên trên hét lớn một tiếng, bay theo tấm sắt đâm thẳng về phía Vương Lâm.
Một tiếng gào thét từ trên trời giáng xuống, tấm sắt kia đập xuống. Mặt đất dưới chân Vương Lâm lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Cơ thể hắn bị một lực lượng vô hình trói buộc, những hành động trở nên cực kỳ chậm chạp.
Đồng thời người Dã Nhân còn lại đang đánh vào cơn lốc đã mạnh mẽ quay đầu lại. Trong khóe miệng lão lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Lão vung tay phải lên, những ký hiệu lập tức theo cánh tay lộ hết ra ngoài. Cả đám ký hiệu liên tiếp xếp chồng lên nhau rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn duỗi hai tay, trong miệng khẽ hô:
- Cấm Khí Chi Thương! Hiện!
Cấm khí ở trong tấm màn đen lập tức hóa thành một thanh trường thương rồi điên cuồng bay ra. Vương Lâm khẽ điểm xuống, nó liền đánh thẳng về lão Dã Nhân đang tung ra những ký hiệu ở cách đó không xa.
Trong lòng Vương Lâm bình tĩnh, hắn vuốt tay phải lên túi trữ vật, tiên kiếm xuất hiện trong tay. Hắn dùng hai tay nắm chặt kiếm rồi chém thẳng lên trời.
Kiếm quang bay ra như tên bắn, đập thẳng vào tấm sắt đang lao xuống.
Tấm sắt rung lên, trên bề mặt nó xuất hiện nhiều vết nứt. Lão già đang đứng ở phía trên phun ra một ngụm máu, trong mắt lão lộ ra vẻ kh·iếp sợ. Nhưng lão lập tức rống lên một tiếng dữ tợn, ngoài mi tâm xuất hiện năm cái lá cây. Lá cây xuất hiện lập tức được kéo dãn ra, trong nháy mắt đã phân bố khắp toàn thân, đồng thời còn từ hai chân đi vào mâm sắt rồi chui vào những vết nứt. Mâm sắt lập tức lấp lánh ánh hào quang rồi đập xuống một lần nữa.
Lúc này khoảng cách của nó đến Vương Lâm chưa đến hai mươi trượng.
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên cái nhìn lạnh lẽo. Hắn không do dự cầm lấy tiên kiếm ném thẳng về phía trước.
Một t·iếng n·ổ vang lên giống như sét đánh, tiên kiếm hóa thành hắc quang đột nhiên xông thẳng lên mâm sắt. Tiên kiếm đâm xuyên qua mâm sắt giống như đâm vào đậu hủ, chém thân thể lão già Dã Nhân ra làm hai phần trong ánh mắt không thể tin nổi của lão.
Máu tươi bắn ra khắp bốn phía.
Lực lượng vô hình trói buộc cơ thể Vương Lâm lập tức biến mất. Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, mở miệng phun ra một cái dấu ấn nhỏ màu đen. Dấu ấn lập tứ phình to ra rồi bắn thẳng về phía lão Dã Nhân đang chiến đấu với rất nhiều cấm thương kia.
Dã Nhân kia lập tức biến sắc, tay phải lão vỗ về phía trước, lập tức có rất nhiều mảnh da thú từ trong tay bay ra. Da thú được ném ra hóa thành một nắm đấm ký hiệu cực lớn đập thẳng vào dấu ấn màu đen.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng. Hắn nghiêng người về phía trước, tay phải vỗ lên túi trữ vật rút ra một cái chuông. Hắn ném cái chuông l·ên đ·ỉnh đầu lão Dã Nhân. Dã Nhân kia vừa đấu pháp với dấu ấn màu đen, lại phải coi chừng rất nhiều cấm thương ở khắp bốn phía đâm tới. Trong mắt lão lộ ra vẻ điên cuồng, đang muốn lấy ra một khối da thú thì cái chuông đã hạ xuống rồi chụp hắn vào bên trong.
Vương Lâm vung tay phải lên triệu hồi, cái chuông bay trở về trên tay. Hắn lập tức đánh ra vào đạo ấn quyết rơi lên thân chuông. Bên trong cái chuông lập tức kêu lên đinh đang, còn mơ hồ truyền đến tiếng gào thét.
Vương Lâm cầm lấy chuông, thu hồi tiên kiếm và hắc ấn. Hắn xoay người đi vào bên trong trận pháp.
Sau khi hắn biến mất bốn phía lại trở nên tĩnh lặng, chỉ để lại những t·hi t·hể tàn khuyết và máu xương rơi vãi trên mặt đất.
Bên trong trận pháp, Hồ lão ngồi dưới Luân Hồi Thụ nhìn thấy Vương Lâm đi vào trong mắt lộ ra một tia sợ hãi. Lão vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu của Vương Lâm, trong lòng lại càng kinh hoàng.
- Còn cần bao lâu nữa?
Vương Lâm nhìn về phía Luân Hồi Thụ. Ba điểm sáng màu vàng trên cây đã to như nắm tay rồi.
- Rất nhanh! Cùng lắm chỉ sau nửa canh giờ là tạo thành Luân Hồi Quả!
Hồ lão quả quyết nói.
- Không còn kịp nữa rồi! Lúc nãy chỉ là ngũ diệp Thuật Chú Sư. Một khi có Dã Nhân lục diệp tương đương với Hóa Thần hậu kỳ đến đây, nếu là một người thì ta còn có thể chắc chắn kìm chế được. Nhưng nếu có hai người tới thì ta không đủ sức. Hơn nữa nơi đây còn có thất diệp Thuật Chú Sư tương đương với Anh Biến kỳ!
Vương Lâm trầm giọng nói.
Vẻ mặt Hồ lão trở nên âm trầm. Lão đang muốn mở miệng thì đột nhiên biến sắc rồi nhìn ra bên ngoài trận pháp. Vương Lam than nhẹ một tiếng cũng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy từ xa có hai mươi đạo hắc mang bay đến như tên bắn. Trong đó có sáu đạo hắc mang bao phủ lấy những khuôn mặt khổng lồ. Đặc biệt là hai người dẫn đầu vừa tỏa ra hắc mang vừa mang theo ma diễm ngập trời. Trên khuôn mặt khổng lồ lâu lâu lại lóe lên sáu chiếc lá.
Sau khi đi đến gần, những luồng hắc mang này lập tức hóa thành Dã Nhân. Hai người lục diệp Thuật Chú Sư dẫn đầu chính là hai Dã Nhân lúc nãy đuổi g·iết bọn họ rồi chạy theo Thao Thú.
Những ký hiệu trên người lão bà so với trước kia thì nhiều hơn một chút, màu đỏ vẫn chưa biến mất rõ ràng mới được vẽ lên. Bà ta cười khục khặc vung bàn tay phải giống như cành cây khô về phía trước.
Cơn lốc lúc nãy bị công kích liên tục kia lập tức tan vỡ, mười sáu con ác quỷ ở bên trong tiêu tán vào khoảng không. Mười sáu lá cờ được cắm bốn phía trên mặt đất lập tức vỡ vụn.
Sau khi cơn lốc tiêu tán, hiện ra trước mặt mọi người chính là một tấm màn màu đen.
Bà lão bước thẳng về phía trước, đang muốn bước vào trong tấm màn thì đột nhiên biến sắc. Cơ thể bà ta xoay chuyển về phía sau với một góc độ không thể tin.
Chỉ thấy một cái lưỡi hái lóe lên rồi biến mất bên trong tấm màn.
Cơ thể khô héo của bà lão lập tức xuất hiện một v·ết m·áu. Bà ta rống lên một tiếng, vuốt lên những ký hiệu trên tay phải. Những ký hiệu lập tức xuất hiện, lấp lánh ở bốn phía bên ngoài cơ thể. Trong miệng bà lão vang lên vài câu thần chú, những ký hiệu lập tức chuyển động. Đám ký hiệu hóa thành những q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ. Bà lão gầm lên một tiếng, những q·uả c·ầu l·ửa lập tức bay thẳng vào tấm màn.
Trong tấm màn bay ra rất nhiều trường thương được cấm khí tạo thành, đánh thẳng lên những q·uả c·ầu l·ửa kia, phát ra những t·iếng n·ổ long trời lở đất.
Năm cây lưỡi hái cũng đồng thời bay từ bên trong ra rồi chụp xuống bà lão. Đúng lúc này, một đạo tử quang từ phương xa phóng tới, trong nháy mắt đã đáp xuống bên cạnh lão bà. Tử quang tiêu tán để lộ ra một người đàn ông trung niên.
Cơ thể người này cực kỳ cường tráng. Hắn duỗi tay tới trực tiếp nắm chặt một cái lưỡi hái. Hắn bóp mạnh, lưỡi hái vang lên một tiếng rắc rồi vỡ vụn. Hắn lại vung lên một trảo, lại có một lưỡi hái bị hắn chụp được rồi bóp nát.
Lúc này chỉ còn lại ba cái lưỡi hái, chúng lập tức bay vào bên trong tấm màn rồi biến mất.
Người đàn ông cường tráng kia mọi chỗ trên cơ thể đều dày đặc ký hiệu. Nhưng những ký hiệu này có chút không giống với những Dã Nhân khác. Nó không phải lơ lửng ở bên ngoài mà dung nhập thật sâu vào bên trong cơ thể, trở thành một bộ phận của làn da.
Sau khi người này xuất hiện, bà lão kia hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói gì.
Người đàn ông cường tráng nhìn vào trong hắc vụ, tay phải của hắn đột nhiên tung ra một quyền. Ký hiệu trên cơ thể hắn lập tức chuyển động một cách quỷ dị. Tất cả những ký hiệu lập tức ngưng tụ lại trên nắm đấm bàn tay phải. Hắn tung ra một quyền làm tấm màn đen rung chuyển, ba cây lưỡi hái ẩn bên trong lập tức vỡ vụn.
Sắc mặt Hồ lão âm trầm. Lão quay đầu nhìn về phía thân cây, cắn răng đảo mắt qua hai người Hứa La và Vận Manh. Cuối cùng ánh mắt lão tập trung lên người Hứa La. Tay phải lão bấm pháp quyết vỗ về phía trước, một chùm sáng lập tức chui vào trong cơ thể Hứa La.
Hứa La lập tức kêu thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể hắn lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất. Nhưng trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, có rất nhiều khí thể màu trắng bạch từ trên đỉnh đầu của hắn điên cuồng tuôn ra, tiến vào bên trong Luân Hồi Thụ.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn về phía Hồ lão. Lão này lòng lang dạ sói không tiếc hy sinh toàn bộ tuổi thọ của đệ tử để tăng tốc việc thôi hóa Luân Hồi Quả. Nhưng đây là chuyện của môn phái bọn họ, Vương Lâm không có quyền can thiệp.
Cơ thể Hứa La ngã xuống đất, ba điểm sáng màu vàng trên Luân Hồi Thụ lập tức phát ra thứ ánh sáng chói mắt rồi dần dần ngưng thực lại.
Trong lòng Hồ lão biết vẫn còn không đủ. Lão thầm than một tiếng rồi điểm tay về phía Vận Manh. Cô gái lập tức phun ra một ngụm máu tươi trong ánh mắt lộ ra vẻ đau xót nhìn về phía Hồ lão rồi nhắm chặt mắt lại.
Lập tức có rất nhiều khí thể màu trắng bạch từ trên đỉnh đầu nàng dung nhập vào trong Luân Hồi Thụ.
Ba trái Luân Hồi lập tức ngưng thực lại trong nháy mắt.
Vương Lâm và Hồ lão cất bước cùng một lúc, chụp thẳng về quả trên Luân Hồi Thụ. Khoảng cách quá ngắn nên chỉ trong nháy mắt hai người đã phóng lên ngọn cây. Vương Lâm vung tay chộp được một Luân Hồi Quả.
Còn Hồ lão lại giơ hai tay chụp được hai quả. Sau đó cơ thể lão lập tức lui về phía sau. Ánh mắt lão nhìn về phía Vương Lâm tràn đầy vẻ cảnh giác.
Vương Lâm không chút do dự vỗ một chưởng lên Luân Hồi Thụ. Cây này lập tức bị cắt đứt rễ được hắn đặt lên vai. Tay phải hắn vung lên triệu hồi, tấm màn đen lập tức biến mất, Cấm Phiên rơi lên tay. Cơ thể hắn không ngừng lại mà bay về phương xa như tên bắn.
Hồ lão cũng giống như vậy, hai người chọn hai phương hướng trái ngược nhau.
Còn Khâu Tứ Bình lúc này cũng mở hai mắt ra. Hắn cắn chặt răng chạy theo Vương Lâm.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt khi tấm màn đen biến mất. Ba bóng người từ bên trong bay ra, những Dã Nhân ở bên ngoài lập tức phóng lên ngăn cản.
Hai mắt của người đàn ông cường tráng kia nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Cơ thể hắn khẽ động đã bay đến ngăn cản trước mặt Vương Lâm.
Còn ánh mắt lão bà lại tập trung lên người Hồ lão, bay lên ngăn cản. Một người lục diệp Thuật Chú Sư khác, ánh mắt của hắn lại đặt lên thân thể Khâu Tứ Bình.
Khâu Tứ Bình chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, cơ thể hắn đột nhiên bị một sức mạnh kỳ lạ bao phủ, không thể cử động được. Hắn trơ mắt nhìn tên lục diệp Thuật Chú Sư kia nhếch mép cười. Ngay sau đó hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi mất đi tri giác.
Trên trán hắn xuất hiện một dấu ấn kỳ dị đang không ngừng sinh trưởng.
Đối mặt với sự ngăn cản của người đàn ông cường tráng, sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm. Hắn không do dự vỗ vào túi trữ vật, chém thẳng tiên kiếm trong tay về phía trước. Người đàn ông cường tráng kia cười lên ha hả, tay phải của hắn lập tức vung lên đấm vào kiếm quang.
- Ầm!
Tay phải của người đàn ông cường tráng lập tức tróc da bong thịt, lộ ra những khớp xương màu xám ở bên trong. Trên đầu những khớp xương lấp lánh những ký hiệu. Cơ thể hắn bắn ra hơn mười trượng mới dừng lại. Trong mắt hắn lộ ra tia sáng tràn ngập chiến ý. Hắn hét lớn một tiếng, lại vọt thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cảm thấy tiên kiếm trong tay chấn động. Hắn lập tức nương theo lực phản chấn mà lui về phía sau, hóa thành một đạo hắc mang, muốn bỏ chạy.