- Tuyết Vực quốc… Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, giẫm chân bước về phía trước, chỉ mấy bước đã đi ra đến thung lũng. Chỉ thấy ở bên ngoài có một thanh niên đứng đó. Hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh nước biển, tướng mạo tuy bình thương nhưng vẫn tản mát ra một cỗ băng lãnh.
Đôi mắt của người này sáng ngời, làn da trong suốt như băng. Hắn tuỳ ý đứng đó nhưng trong vòng trăm trượng xung quanh hắn lập tức giống như bị hàn phong thổi qua, đem không khí ấm áp toàn bộ cuốn đi.
Sau khi thấy Vương Lâm đi ra, trong mắt người này ánh lên một tia hàn mang, ôm quyền nói:
- Tằng Ngưu, Vũ phiến Dư bảo, lấy ra đi.
Vương Lâm quét mắt nhìn thanh niên này, tu vi của đối phương là Hoá Thần trung kỳ. Hắn vỗ túi trữ vật, hai cái lông chim xuất hiện trên tay, bị hắn vung ra, hoá thành hai đạo vòng cung. Ầm một tiếng, chúng đâm vào vách đá nơi thung lũng, chỉ còn lộ ra một chút, hơi rung rung.
Thân mình người thanh niên khẽ động, lập tức hướng về phía vách núi phóng tới.
Tay phải của Vương Lâm vỗ lên túi trữ vật một cái, trong tay hắn xuất hiện hai cái chuông. Hắn rung lên, lập tức vang lên những tiếng đinh đang. Thanh âm này cực kỳ trong trẻo, hoá thành sóng âm, khuếch tán ra bốn phía.
Liêu Phàm hừ nhẹ một tiếng, tay phải bấm quyết, điểm sang bên cạnh. Bạch quang loé ra, từng đạo băng đao sắc bén, vô thanh vô tức xuất hiện, bị hắn vung lên. Những lưỡi băng đao này lập tức phát ra tiếng xé gió, huy vũ chép về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cười lớn một tiếng, thân mình không lùi mà tiến lên, ném hai chiếc chuông trong tay ra, ở giữa không trung bỗng nhiên bành trướng, từng trận âm thanh bang bang từ bên trong trào ra.
Những lưỡi băng đao huy vũ lao đến, chưa kịp tới gần đã có dấu hiệu vỡ vụn, trong tiếng bang bang lập tức tiêu tán. Thậm chí vách đá của thung lũng cũng xuất hiện tầng tầng vết rạn nứt dưới sóng âm của tiếng chuông.
Thần sắc của Liêu Phàm vẫn như thường. Hắn sớm nghe nói rằng Tằng Ngưu rất lợi hại nên vâng mệnh tới đây. Vốn không phải vì Vũ bảo mà là nhằm dò xét.
Thân mình hắn rơi xuống đất, hàn mang trong mắt chợt loé lên, tay kết ấn, đẩy mạnh về phía trước. Từng trận bạch mang chớp động không ngừng trên thân thể hắn. Theo lực đẩy của hắn, những bạch mang này lập tức phát ra khỏi thân thể, lập tức hoá thành một cái hư ảnh thật lớn trước người. Hư ảnh này không phải là Tuyết liên ngọc băng tiên mà Vương Lâm đã quen thuộc mà là một lão già khoanh chân ngồi.
Một khắc sau khi biến ảo ra, hư ảnh lão già này mở mắt.
Ngay khi hắn mở mắt ra, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải bấm quyết, đánh ra một đạo linh quyết ấn lên trên cái chuông. Lập tức hai cái chuông nhanh chóng xoay tròn, không ngừng v·a c·hạm với nhau.
Đây đúng là một phương pháp sử dụng pháp bảo này mà Vương Lâm sau khi nghiên cứu nó khám phá ra.
Hai chiếc chuông xoay tròn v·a c·hạm với nhau, thanh âm lại càng mãnh liệt. Thân mình Liêu Phàm chủ động rời ra sau mấy trượng, thân mình mới đứng vững lại, nhìn chằm chằm vào hai cái chuông kia, trong miệng quát khẽ:
- Giết!
Hư ảnh của lão già được biến ảo ra lập tức nâng cánh tay lên, điểm về phía Vương Lâm. Toàn bộ hư ảnh co rút lại, hoá thành một đạo huyễn khí, bỗng nhiên đâm tới Vương Lâm.
Nó bay nhanh như tia chớp.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thân mình biến mất tại chỗ, hiện ra ở trên bầu trời. Nhưng hư ảnh hoá thành đạo huyễn khí này cũng như có được linh tính, đột ngột từ dưới mặt đất lao thẳng lên.
- Tằng Ngưu, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì hôm nay hãy chịu c·hết đi!
Liêu Phàm chăm chú nhìn Vương Lâm, cười lạnh nói. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái Đồng Chung.
Phía trên Đồng Chung này có mười hai con số, lần lượt đại biểu mười hai tháng trên Chu Tước tinh. Dưới từng tháng này còn có vô số ký hiệu rất nhỏ, đại biểu cho từng ngày trong mười hai tháng!
Tay trái hắn vỗ lên Đồng Chung, lập tức những con số này chậm rãi chuyển động. Con số đại biểu cho tháng tám loé lên ánh sáng màu xanh, ngay sau đó những ký hiệu tiếp theo cũng theo đó loé lên.
- Hôm nay là ngày chín, tháng tám. Tằng Ngưu, đây đúng là ngày c·hết của ngươi!
Liêu Phàm nói xong, ném ra Đồng Chung trong tay, lập tức biến ảo thành một cái quỷ trảo thật lớn. Bên trong quỷ trảo có hai đạo kim quang không ngừng loé ra.
Thần sắc của Vương Lâm thuỷ chung vẫn như thường, tay phải hắn bấm quyết, điểm cách không vào cái chuông. Lập tức hai cái chuông đang xoay tròn đụng vào nhau ầm ầm, vỡ nát ra.
Vô số mảnh nhỏ bỗng nhiên dựng lên giữa không trung, nhanh chóng chuyển động quanh người Vương Lâm. Trong miệng Vương Lâm thốt nhẹ:
- Giáp!
Lập tức, những mảnh nhỏ thu lại, bao lấy người Vương Lâm, hình thành một chiếc khải giáp lấp lánh màu xanh, trên cái khải giáp này còn có đồ án của hai chiếc chuông.
Đối mặt với đạo huyễn khí do hư ảnh lão già kia biến áo thành, Vương Lâm cũng không thèm né tránh, tuỳ ý nó đâm vào phía trên áo giáp.
Lập tức, trên mặt áo giáp xuất hiện vô số gợn sóng nước li ti chấn động làm suy yếu đi đạo khí hư ảo này.
Nó chấn động thêm cái nữa, đạo khí này tan biến.
- Âm ba Linh giáp này quả là hiệu quả!
Vương Lâm mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Liêu Phàm. Lúc này, quỷ trảo do Đồng Chung kia biến hoá thành đã chụp đến.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức trên tay xuất hiện một thanh kiếm tiên, chém xuống một cái. Quỷ trảo tức khắc tan nát, Đồng Chung cũng phát ra mấy tiếng rắc rắc, xuất hiện một vết nứt.
Ngay cả Liêu Phàm phía sau, trên ngực cũng xuất hiện tiên huyết, đạp chân lui ra sau mấy bước, tay phải vội ôm lấy ngực, trên mặt đã tái nhợt. Nhưng hai mắt hắn cũng hiện lên vẻ như đã đạt được mục đích, cười điên cuồng nói:
- Tằng Ngưu, chịu c·hết đi!
Vương Lâm nhướn mày. Đúng lúc này, chỗ vết nứt trên Đồng Chung bỗng truyền ra một tiếng gào rít. Ngay sau đó, càng có thêm nhiều vết nứt xuất hiện. Đột nhiên một cánh tay héo khô từ bên trong vươn mạnh ra, rung lên. Toàn bộ Đồng Chung hoá thành những mảnh sắt vụn, dần dần vỡ ra.
Chỉ còn lại một đoàn khí màu đen, giống như ngọn lửa chập chờn.
Tay phải Vương Lâm bấm quyết, vung lên phía trước, một cỗ quái phong lập tức quét ra, ngọn lửa hắc khí lập tức bị thổi bay ra ngoài ba thước, lộ ra một cánh tay cụt héo khô bên trong, lơ lửng giữa không trung.
Hắc khí chính là từ trên cánh tay cụt này tràn ra.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tiên kiếm trong tay lại chém xuống. Phịch một tiếng, hắc khí phía trên cánh tay lập tức bay lại che phía trước cánh tay cụt.
Nhưng kiếm quang cũng xuyên thấu qua hắc khí, chém xuống cánh tay. Lập tức, đoạn trên của cánh tay xuất hiện một đạo v·ết t·hương. Một trận gào rít từ bên trong truyền ra. Ngay sau đó, từ miệng v·ết t·hương lập tức tràn ra rất nhiều hắn khí. Đám hắc khí này quỷ dị dao động, không ngờ hoá thành hình một người.
Đây là một bóng người không có diện mạo, chỉ có thể nhìn từ vị trí hai con mắt có hai luồng u quang.
Vẻ mặt của Vương Lâm ngưng trọng. Tên Liêu Phàm này là một địch thủ hiếm gặp. Dù chỉ là Hoá Thần trung kỳ nhưng pháp bảo lại nhiều vô kể. Tu sĩ như thế khó đối phó cực kỳ.
Hình người do hắc khí hoá thành há ra một cái mồm to, rống lên một tiếng rít gào, thân hình khẽ động, hướng về Vương Lâm đánh lại. Tốc độ của hắn cực nhanh, thân mình chưa tới mà hàn khí đã lập tức tản đến.
Một cỗ cảm giác nguy cơ từ đáy lòng Vương Lâm dâng lên.
Đám cỏ trên mặt đất ngoài sơn cốc lập tức hoá thành băng tinh, bị làn gió thổi qua nháy mắt đã tan thành đám bụi phấn màu lam.
Thậm chí cả những vách đá bốn phía quanh thung lũng, dưới sự t·ấn c·ông của hàn khí cũng bị bao trùm bởi những mảnh băng nhỏ màu lam.
Loại hàn khí này còn lạnh hơn mấy lần so với cái lạnh của băng tuyết.
Khí tức điên cuồng này nổi lên, nháy mắt đã bao phủ lấy Vương Lâm. Hàn khí nhập thể khiến máu huyết hắn cũng gần bị đóng băng.
Nháy mắt khi nhận ra được khí tức này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Hai mắt hắn lập tức sáng ngời. Cỗ khí tức này hắn rất quen thuộc, rõ ràng chính là khí tức âm hàn độc nhất vô nhị do tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết mà có.
Chỉ có điều, âm hàn khí của đối phương so với tu luyện của chính mình thì cường đại hơn vô số lần. Chỉ có năm đó, khi Tư Đồ Nam lấy thân thể hắn thi triển thì mới có thể so sánh được với nó.
Thân mình Vương Lâm lập tức lui về sau, đồng thời tay phải bấm quyết, điểm về phía trước. Lập tức Băng Viêm, đạt được từ tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết lâu nay ít khi sử dụng, từ trong cơ thể chuyển động, theo đầu ngón tay hiện ra.
Đó là một ngọn lửa màu thâm lam, không phải phát ra sóng nhiệt mà là hàn khí.
Nháy mắt khi Băng Viêm xuất hiện, khí tức âm hàn trong cơ thể Vương Lâm lập tức tiêu tán, ngay cả âm hàn bốn phía cũng lập tức hoá thành từng đạo hắc khí, bị Băng Viêm hấp thu.
Bóng người do hắc khí hoá thành t·ấn c·ông đến lập tức dừng lại, u quang trong hai mắt nhanh chóng chớp lên, nhìn chằm chằm vào băng diễm, từ trong miệng truyền ra một thanh âm khàn khàn:
- Hoàng Tuyền Băng Viêm… Dù là sư phụ của lão phu năm đó lưu lại Hoàng Tuyền đạo cũng không thể luyện ra Băng Viêm tinh thuần như thế. Rốt cục ngươi từ đâu mà có được Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết?!
Thân mình Vương Lâm lập tức lui về phía sau. Chỉ vài bước đã đi vào phạm vi của Bảo tháp trong thung lũng mới dừng lại.
- Ngươi là ai?
Khi nghe được thanh âm phát ra từ hắc khí, lấy tâm thần của hắn đã tu luyện trên năm trăm năm vẫn không tự chủ được rơi vào chấn động. Loại rung động này gần như chưa bao giờ hắn từng trải qua.
Da đầu Vương Lâm có chút run lên, thanh âm này rất quen thuộc!