Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải điểm một cái vào hư không. Con sư tử đang rên rỉ kia toàn thân run rẩy, sau đó hóa thành một đạo hắc mang bay vào Hồn Phiên trong tay Thập Tam, biến mất hoàn toàn trong đó.
- Con thú này có thể làm chủ hồn cho thập Hồn Phiên của ngươi! Chẳng qua ngươi phải nhớ lấy, Luyện Hồn Thuật không thể nhờ vào thủ thuật được. Ngươi mặc dù phong ấn được nó nhưng nó có thể cắn trả ngươi bất cứ lúc này. Đây là một bài học cho ngươi!
Vương Lâm nói xong liền đi về phía sâu trong sơn cốc.
Vẻ mặt Thập Tam xấu hổ, nhìn Hồn Phiên trong tay trầm tư hẳn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại qua một tháng. Mười người đàn ông trong sơn cốc, nhân lúc đêm khuya tối đen như mực, không thấy rõ nổi năm ngón tay, võ trang hạng nặng vội vàng rời khỏi sơn cốc.