Cùng lúc đó, Thất Tinh Kiếm Trận vờn quanh Vương Lâm nhanh chóng xoay tròn, tốc độ xoay tròn này cực nhanh, hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy cực mạnh. Bên trong cơn lốc, một luồng lực đẩy bỗng nhiên xuất hiện, nó theo Kiếm Trận xoay tròn, càng lúc càng lớn.
Vương Lâm ở trong Kiếm Trận, từng bước một đi tới tảng đá lớn kia. Giờ phút này hắn hết sức chăm chú, không dám có một chút lơ là, nếu không chỉ sợ sẽ bị hút vào bên trong hố sâu.
Khí âm hàn bốn phía cực kỳ nồng đậm, lực hút cũng vô cùng kinh người, cứ như có vô số những bàn tay to phía trên hung hăng đẩy xuống, lại có những bàn tay to bên dưới túm lấy thân mình ra sức kéo xuống, thanh âm gào thét bên tai kia là của chủ nhân những bàn tay này.
Tốc độ của Thất Tinh Kiếm Trận đã đạt tới cực hạn, nhưng lực đẩy mạnh mẽ được sinh ra lại không thể chống cự lại lực hút. Thân mình Vương Lâm cũng như Kiếm Trận lốc xoáy lập tức xiêu vẹo bị hút xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong khi hắn đạp vào hư không, một bóng đen lập tức xuất hiện. Bóng đen này dường như liên kết chặt chẽ với thân mình Vương Lâm, lúc này sau khi xuất hiện bỗng nhiên khẽ chuyển, từng tiếng nói thầm cùng với thủ quyết kỳ dị từ trong miệng và trên tay bóng đen kia xuất hiện.
Lập tức toàn bộ thân mình bóng đen hóa thành một cơn lốc màu đen, lực xung kích cường mạnh không ngờ khiến cho lực hút cũng đột nhiên dừng lại. Cơn lốc này bao bọc lấy Kiếm Trận, mang theo Vương Lâm bên trong cuốn về hướng tảng đá cách đó không xa đi đến.
Ngay khi bước lên tảng đá, Vương Lâm hít sâu thở ra một hơi. Kiếm Trận phối hợp với thần thông của con rối Tiên Vệ, trong thời gian ngắn có thể chống lại lực hút xé, nhưng không thể chống cự lâu dài.
Đứng trên bãi đá, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống. Hắn không có thời gian nghiên cứu trận pháp phía trên mà lập tức tận dụng thời gian, đem những sợi tơ đỏ bên ngoài thân thể bức ra.
Hắn ánh mắt lóe lên, vung tay phải. Lập tức con rối hóa thành một cơn lốc giống như một cái phễu, toàn bộ bị hút vào bên trong hư ảnh phía sau Vương Lâm, biến mất hoàn toàn.
Bảy thanh bảo kiếm, ngay khi cơn lốc biến mất, cấp tốc xoay quanh thân thể Vương Lâm. Không còn cơn lốc, Vương Lâm lại cảm nhận được lực hút hùng mạnh không thể tưởng tượng kia. Bên trong lực hút, hắn cắn chặt khớp hàm, trên mặt nổi đầy gân xanh, trông có chút dữ tợn.
Tơ đỏ trên làn da hắn lập tức một số bị hút ra hơn phân nửa, giống như là có linh tính, bắt đầu giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng không chống cự lại được lực hút, thoát ra khỏi thân thể Vương Lâm, trong tiếng bang bang, hóa thành khí đỏ tiêu tan.
Bên ngoài thân thể Vương Lâm lúc này giống như có vô số những sợi lông tơ dài màu đỏ, phần lớn tơ đỏ bị hút ra ngoài hơn phân nửa, không ngừng giãy giụa. Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.
Theo một sợi tơ đỏ bị hút ra hóa thành khí đỏ tiêu tan, sự xuất hiện những đám khí đỏ bên ngoài thân thể Vương Lâm gần như không hề dừng lại, cứ một đám khí đỏ tiêu tan lại lập tức có một đám khí đỏ mới xuất hiện.
Lặp đi lặp lại không biết đã trải qua bao nhiêu lâu. Làn da Vương Lâm dần dần không còn là màu đỏ toàn bộ, mà đã lộ da một ít màu da. Vương Lâm hít sâu, bỗng nhiên mở hai mắt, hư ảnh phía sau lập tức xuất hiện, hóa thành một cơn lốc ầm ầm bao phủ. Vương Lâm bước một bước, đi thẳng đến cái khe.
Sau khi vất vả bước vào cái khe, Vương Lâm đi tới nơi không có lực hút, cả người giống như vừa chiến đấu với một tu sĩ Vấn Đỉnh Hậu Kỳ mười ngày mười đêm, hoàn toàn suy yếu.
Mấy ngày trước, trong quá trình chống cự lại lực hút, Vương Lâm cùng lúc vừa phải vận công chống cự lực hút, vừa phải khống chế Thất Tinh Kiếm Trận, lại còn muốn bức tơ đỏ xuất ra, lại thêm phải luôn luôn vận chuyển tiên lực gia cố thân hình phòng ngừa bị hút ra khỏi bãi đá.
Làm tất cả những việc này cùng một lúc khiến cho Vương Lâm cực kỳ mệt nhọc. Hắn biết nếu lại tiếp tục kéo dài, chỉ cần hơi mắc một chút sai lầm, sẽ muôn kiếp không trở lại được. Nghỉ ngơi qua loa một chút, quay lại điều chỉnh nội tức, sau khi thu xếp hoàn chỉnh, lại đi tiếp cũng không muộn.
Điều chỉnh một chút, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khống chế Thất Tinh Kiếm Trận, thân mình bước tới, lại đi ra khỏi cái khe.
Cứ như vậy liên tục mấy tháng, vào một ngày, Vương Lâm bị nhốt ở nơi tuyệt địa này đã được bốn năm. Hắn khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn trong hố sâu kia, dưới làn da trên tay phải hắn có một sợi tơ đỏ run rẩy, giống như phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, theo đầu ngón tay thoát ra, hóa thành khí đỏ tiêu tan.
Đây là sợi tơ đỏ cuối cùng của hắn. Khi sợi tơ này bị bức ra, Vương Lâm mở hai mắt, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt, nhưng trong mắt hàn quang chớp động.
- Sát Lục Tiên Quyết!
Hắn trầm ngâm hồi lâu, hàn quang trong mắt dần dần được giấu kín. Vương Lâm cúi đầu, ánh mắt nhìn lên trên Truyền Tống Trận dưới thân người, liếc mắt xem qua một cái rồi nhắm mắt lại, không để ý tới nữa mà lẳng lặng ngồi ở chỗ này, cảm thụ lực hút bốn phía.
Cần phải dung nhập lực hút này vào bên trong mới có thể thật sự cảm nhận được sự biến hóa tinh tế của lực hút. Muốn lĩnh hội được, cần phải thả lỏng tâm thần của bản thân, không được chống cự lại lực hút, giống như bản thân hoàn toàn trong suốt, khiến cho lực hút xuyên thấu qua thân thể.
Ngày qua ngày, năm hết năm… Vương Lâm ngồi ở đó đã ba năm!
Thất Tinh Kiếm trận đã không còn xoay tròn, mà cắm vào mặt đất, dừng ở bốn phía. Vương Lâm giống như đã cũng với tảng đá kia hòa thành một thể. Khi lực hút mới bắt đầu còn có thể khiến cho toàn thân hắn khẽ run lên, nhưng dần dần cứ như Vương Lâm đã trở nên vô hình, lực hút tiến vào trong thân thể hắn, rồi xuyên thấu qua.
Thời gian trôi qua, lại thêm ba năm nhoáng lên một cái qua đi.
Lực hút xuyên qua thân thể Vương Lâm đã không còn dừng lại một chút nào, trực tiếp xuyên qua, mạnh mẽ hướng lên phía trên. Ngay cả quần áo đầu tóc cũng không hề động đậy một chút nào, không còn như ba năm trước bị lực hút hút xé.
Bất động, không chỉ có thân thể Vương Lâm mà còn có tâm thần của hắn, giống như đã loại bỏ hết mọi ham muốn. Cả người Vương Lâm trong sáu năm này, qua quá trình lực hút xuyên thấu qua từng chỗ trên cơ thể, hắn dần dần chìm đắm vào trong một trạng thái kỳ dị.
Hắn dường như có cảm giác, chính mình đã hoàn toàn biến mất, chính là do biến mất nên lực hút kia đối với hắn mới không có tác dụng gì.
Nhưng duy chỉ có nguyên thần là lực hút kia không thể xuyên thấu. Chính vì nguyên nhân như vậy, nên Vương Lâm mặc dù ở trong trạng thái kỳ dị kia, vẫn có một cảm giác không viên mãn.
Hắn có thể khiến cho lực hút xuyên qua cơ thể, có thể khiến cho thân thể dung nhập vào trong lực hút, nhưng lại không có cách nào khiến cho nguyên thần như vậy, khiến cho thể xác và tinh thần của mình thực sự hòa hợp với lực hút thành một thể.
Nhưng Vương Lâm không vội, hắn bình tĩnh cảm thụ được lực hút, khi chìm vào trong trạng thái này, chậm rãi làm cho nguyên thần của mình dần dần tản ra.
Nhoáng lên một cái, lại qua một năm. Vương Lâm đã bị cầm chân ở dưới hố sâu mười lăm năm… cho dù là ngồi trên tảng đá lớn kia, cũng đã được mười một năm.
Nguyên thần của hắn thủy chung vẫn không thể toàn bộ tản ra, không thể hoàn toàn dung hợp lực hút kia với tinh thần.
Khi Vương Lâm bị cầm chân ở đây đến năm thứ mười bảy, hắn mở hai mắt. Trong mắt hắn lộ ra một vẻ t·ang t·hương, bình tĩnh nhìn về phía trước.
- Tâm thần dung hợp với lực hút… sẽ không thể xuất hiện một chút cảm giác bài xích. Nếu muốn lĩnh ngộ lực hút, cùng với nó thực sự dung hợp, thì chính mình phải trở thành một bộ phận của lực hút… … Chính mình là lực hút, đương nhiên sẽ phải dung hợp. … Vương Lâm trầm mặc. Điểm này, nhiều năm trước hắn đã nghĩ đến, nhưng nói thì dễ, thực sự làm mới là vô cùng khó khăn. Làm thế nào để bản thân có thể trở thành lực hút, chính mình trở thành một bộ phận của lực hút, hắn không hề có một chút manh mối nào.
Tiếng gào thét vang lên bên tai mười bảy năm, Vương Lâm đã quen với sự tồn tại của nó. Gào thét, đó chính là thanh âm của lực hút. Vương Lâm hít sâu thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại.
- Đi xuống… … Bên trong nguyên thần, thanh âm nữ tử kia lại vang lên.
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt tuôn ra điện quang. Hắn cúi đầu nhìn về chỗ tối đen phía dưới, hào quang trong mắt ngày càng sáng. Cuối cùng khi lên tới đỉnh điểm, ánh sáng tiêu tan, Vương Lâm chậm rãi đứng lên, mười ba năm không hề hoạt động, thân mình hắn bước tới phía trước một bước!
Một bước này hắn không hề thi triển thần thông gì, mà giống như phàm nhân, từ đỉnh vách núi bước vào hư không. Thân mình lập tức rơi xuống, hướng về hố sâu phía dưới, trong nháy mắt bị màn hắc ám nuốt lấy.
Thân mình Vương Lâm cấp tốc rơi xuống. Trong quá trình này, hắn nhắm hai mắt lại, lực hút điên cuồng dung nhập vào trong thân thể hắn, hóa thành một bàn tay lớn, túm lấy toàn bộ thân mình hắn, hung hăng kéo xuống.
Càng rơi xuống, khí âm hàn càng đậm, thậm chí một bên vách đá đã xuất hiện một màn sương băng.
Tất cả những thứ này Vương Lâm không hề để ý. Toàn bộ tâm thần hắn đều dung nhập vào trong trạng thái kỳ dị kia, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là tự bản thân hóa thành lực hút.
Dung nhập với lực hút… Hóa thành lực hút… Trở thành lực hút… … Nguyên thần Vương Lâm trong nháy mắt ầm một cái, bùng phát ra những tiếng sấm đánh nhất tề nổ vang, lực hút xuyên thấu thân thể kiên điên cuồng dung nhập vào trong nguyên thần, chạy tán loạn bên trong nguyên thần.
Trong khoảnh khắc này, Vương Lâm mở mắt, mặc dù thân mình hắn vẫn đang rơi xuống, nhưng khóe miệng của hắn vẫn lộ ra một tia mỉm cười. Hắn hít vào một hơi thật sâu, thân mình không ngờ đang rơi xuống, không thể tin nổi bỗng nhiên dừng lại.
Lực hút theo cơ thể chảy qua, không có một chút trở ngại. Nguyên thần hắn, thân thể hắn, hết thảy ở hắn trong khoảnh khắc này toàn bộ dung nhập vào bên trong lực hút. Hắn đã trở thành một bộ phận của lực hút!
Cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, chỗ sâu bên dưới chỉ có vực sâu vô tận, giống như là hoàng tuyền vô tận, một thế giới bí ẩn tồn tại có thể nuốt lấy hết thảy mọi thứ.
- Đến lúc rời khỏi rồi… Đệ Tam Thức trong thần thông đạo niệm của ta… Đó là Hoàng Tuyền Chi Lực… …