Oán anh bên trong màn sương đen hiển nhiên là nghe được câu nói của Vương Lâm. Nhưng ánh mắt âm hàn của hắn cũng vẫn lộ ra oán khí, kiên trì cắn đầu ngón tay của Vương Lâm, dường như muốn đem oán khí mấy trăm năm qua nháy mắt buộc Vương Lâm phải cảm thụ.
Vương Lâm nhìn đứa nhỏ hồi lâu, than nhẹ một tiếng. Oán khí chui vào trong cơ thể hắn cũng không có ảnh hưởng gì, Nguyên thần lôi uy đảo qua sẽ hoàn toàn thanh trừ.
Trầm ngâm một lát, tay trái Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm khí loé ra, dừng lại xung quanh màn sương mù, lập tức thu nhỏ lại khi Tiên vệ lui ra.
Đoàn sương mù không ngừng thu nhỏ lại, dần dần bị cấm chế phong ấn hoàn toàn.
Cuối cùng, tay phải Vương Lâm nhẹ nhàng cầm lấy đứa nhỏ đã bị cấm chế phong ấn này, đặt lên mi tâm, đặt vào trong Thiên nghịch không gian. Nguyên thần cũng phân ra một cỗ dung nhập vào trong Thiên nghịch, không ngừng xua đi oán khí.