Tiên Nghịch

Chương 652: Năm tháng



Chương 652: Năm tháng

Thiên Hành phái phát triển như một quả cầu tuyết, không ngừng lớn mạnh, thậm chí ngay cả Kỳ Thủy thành này bên trong cũng có giáo chúng. Mùa thu năm nay, gió thu thổi tới, Vương Lâm đi ra khỏi nhà, giống như bao ngày bình thường khác, vào một tửu quán yên lặng uống rượu. Ánh mắt hắn đục ngầu, dường như không thấy rõ thế gian này nữa, chỉ có điều vẫn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chờ đợi cái gì đó.

Tiểu nhị nhà trọ, đã sớm quen lão nhân này, bưng rượu và thức ăn lên sau đó rời đi đón tiếp khách nhân khác.

Buổi trưa tới, trong tửu quán dần dần đông khách lên, từng tiếng huyên náo quanh quẩn, có chút náo nhiệt.

-Nghe nói, Thiên Hành phái thế lực đã chiếm hơn phân nửa Nhiễm Vân tin này rồi, trở thành giáo phái đệ nhất trong tam đại đế quốc.

-Ha ha ngay cả Kỳ Thủy Thành của chúng ta cũng có phân đàn Thiên Hành giáo, mấy hôm trước ta còn đi xem qua.

-Trương Nhị nhà hàng xóm ta, chính là giáo chúng của Thiên Hành phái, nghe nói từng tháng còn được phát lương thực nữa cơ.

-Ba đại đế quốc, Đại Tần, Đế Sơn, Trần Vân, nghe nói bắc bộ đế quốc Đế Sơn, gần như toàn bộ dân chúng là giáo chúng của Thiên Hành phái đó.

-Thiên Hành phái phát triển đáng sợ như thế, chỉ sợ không bao lâu nữa Tam đại đế quốc sẽ tiêu diệt mất.

-Chưa chắc, hiện giờ Thiên Hành phái phát triển đã được mười năm, muốn tiêu diệt, sợ đã sớm ra tay rồi.

-Kệ nó đi, ta cảm thấy hứng thú nhất chính là người con gái thủy chung vẫn đi bên cạnh thủ lĩnh Thiên Hành phái có quan hệ… Vương Lâm bình tĩnh uống rượu, hết thảy mọi chuyện bên tai, coi như không có nửa điểm quan hệ với mình, ánh mắt hắn dừng lại nơi xa xa, dường như có thể nhìn thấu được khoảng cách, thấy Vương Bình hăng hái… Bắc bộ Nhiễm Tinh Vân, đô thành Đế Sơn quốc. Trong một điện phủ cực kỳ xa hoa, có một người ngồi ngay ngắn. Người này năm nay gần bốn mươi, trên đầu có vài sợi tóc bạc, mi kiếm, hai mắt sáng như sao.

Người này tướng mạo cực kỳ anh tuấn, toàn thân mặc áo bào xanh, tràn đầy vẻ đẹp quý phái, trên người hắn còn toát ra vẻ uy nghiêm.

ở trên bàn trước mặt hắn, bày ra một tấm bản đồ, ánh mắt hắn lộ vẻ trầm tư nhìn tấm bản đồ, hồi lâu mới thu hồi lại ánh mắt.

Giờ phút này đã là giữa đêm rồi, ánh trăng lạc ở bên ngoài. Người này trầm mặc đứng lên, đi ra ngoài đại điện, nhìn trời đất xa xa trong ánh trăng bao phủ, nhẹ nhàng thở dài.

"Không biết phụ thân, lúc này cũng đang nhìn trời không …" Một tấm áo choàng bằng vải nhung từ đằng sau phủ lên người nam nhân, nam nhân nâng tay đặt lên vai, mỉm cười nói:

-Còn chưa đi ngủ sao.



Phía sau nam nhân, một nữ nhân xuất hiện, nữ nhân này tướng mạo xinh đẹp vô cùng, tuy nói đã lớn tuổi, nhưng không nhìn thấy một chút già cả nào, ngược lại còn có một khí tức thành thục vô cùng.

Ánh mắt nữ nhân lộ ra vẻ nhu tình, hạ giọng nhìn nam nhân nói:

-Đêm phong hàn, sớm đi nghỉ ngơi đi.

Nam nhân cầm tay nữ nhân, nhìn lên ánh trăng sáng trên cao, chậm rãi nói:

-Thanh Nghi, nàng nói xem, cha đang làm gì bây giờ… Thanh Nghi trên mặt ửng đỏ, mặc dù đã làm bạn với nam nhân này từ nhiều năm nay rồi, hơn nữa lời đã ước định năm đó với phụ thân nàng cũng đã nói ra chi tiết. Vậy mà hai người khi nói chuyện tình cảm với nhau, nàng vẫn như một tiểu nữ hài vậy, mặt đỏ như mây chiều.

-Là phụ thân chàng mới đúng… Thanh Nghi nhỏ giọng nói.

Nam nhân cười ha hả, cầm lấy tay của Thanh Nghi cười nói:

-Phụ thân ta là phụ thân nàng.

Thanh Nghi trong lòng ngọt ngào, cùng nam nhân nhìn lên trên trời trăng cao, nhỏ giọng nói:

-Phụ thân hẳn là đã nghỉ ngơi rồi… Nam nhân ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ, lắc đầu nói:

-Ta có thể cảm giác được, phụ thân, hẳn là đang nhìn ta… Kỳ thủy thành, trong Vương Phủ, Vương Lâm thu hồi ánh ánh mắt dừng ở xa xa, ngồi dưới tàng cây trong đại viện, ngồi nghe gió thu, nghe lá cây gợn lên những thanh âm, khi thì một hai phiến lá cây rơi xuống, thổi qua trước mắt hắn.

Những lá cây rơi xuống, cuối cùng, đều trở lại bên cạnh tàng cây, giống như những đứa con ra ngoài, làm gì, thủy chung cũng sẽ trở lại bên người thân của mình thôi.

Năm tháng, dường như theo một quỹ tích của lá cây rơi xuống, thời gian vô thanh vô tức mà chảy qua, thời gian chuyển động, lại năm năm rồi.

Thế lực của Thiên Hành phái đã cực kỳ khổng lồ, bao phủ ba đại đế quốc, tràn ngập toàn bộ Nhiễm Vân Tinh. Nếu như vẫn để thế, cũng sẽ không xảy ra sóng gió gì cả. Nhưng, trong ba năm Đế Sơn đế quốc xảy ra biến cố lớn, tiến hành toàn lực chèn ép Thiên Hành phái trong cảnh nội quốc gia, lại phái ra số lượng lớn binh sĩ, triển khai tiêu diệt.

Biến cố bất thình lình, giống như hất một ly nước vào trong nồi chảo đang nóng bỏng, khiến cho toàn bộ nhân gian Nhiễm Vân tinh đại loạn, nổi lên một hồi chiến loạn liên miên.



Thiên Hành phái phản kích cực kỳ linh hoạt, sắc bén, chỉ có cần nửa tháng liền không đánh mà thắng, thu hoạch cả binh quyền của Đế Sơn quốc gia. Văn võ trong triều của Đế Sơn quốc gia, trong mười người thì có tới sáu bảy người dĩ nhiên trở thành giáo chúng của Thiên Hành phái.

Trận đánh thay đổi quốc gia trong vòng chưa đủ một tháng này, nhưng tiếng sấm nổ giữa mùa xuân, làm cho người ta trở tay không kịp, mọi người đối với Thiên Hành phái là rung động cả tâm linh.

Đại Tần, Trần Vân hai quốc qua, không có hành động thiếu suy nghĩ, mà phái ra sứ giả, đi tới Thiên Hành phái liên hệ, ký kết hiệp ước đồng minh với nhau, vĩnh viễn không x·âm p·hạm.

Đế Sơn quốc bị mất, thay vào đó là Thiên Hành đế quốc.

Thủ đô của Thiên Hành đế quốc, Vương Bình mặc long bào, đứng ở trên cao nhất, nhìn trời đất bên dưới, ở bên cạnh hắn, Thanh Nghi yên lặng làm bạn.

Thần tử của Thiên Hành đế quốc, nhìn lên quân chủ mới của đế quốc, đối với người này, bọn họ luôn luôn nhìn không thấu, coi như hết thảy chuyện tình thế gian này, người này đều chưa bao giờ coi trọng. Dường như hôm nay, mặc dù đúng ở vị trí đỉnh cao này, hắn cũng chỉ như muốn chứng minh một cái gì đó với một người nào đó.

Vương Bình ánh mắt lướt nhìn qua thiên địa dưới chân, nhìn ra phía xa xa.

Chuyện ở Đế Sơn quốc gia, dẫn tới các tu sĩ trên Nhiễm Vân tinh chú ý, dần dần có dấu hiệu nhúng tay vào.

Cuộc sống của Vương Lâm, vẫn bình tĩnh yên ả như trước, như một mặt nước không nổi một gợn sóng. Vẻ mặt của hắn, càng ngày càng già nua thêm, một năm này, chính là năm thứ năm Thiên Hành đế quốc thành lập.

Đại Tần, Trần Vân xé nát ước định liên minh, triển khai công kích đối với Thiên Hành đế quốc.

Hết thảy mọi chuyện này, Vương Lâm không chút ý, hắn cả ngày chỉ ngồi trong tửu quán, nghe người chung quanh không ngừng nói chuyện về những tin đồn có liên quan tới ba quốc gia. Hắn yên lặng uống rượu, cũng không nói quá một câu.

Tiểu nhị của tửu quán năm đó, đã mượn được chút bạc của thân thích. Hắn mua lại tửu quán này, hiện giờ, đã trở thành chưởng quầy rồi. Tiểu nhị mới, cũng cực kỳ quen thuộc với Vương Lâm, nhìn hắn tiến vào, vội vàng bưng lên một mâm thức ăn cùng rượu như hàng năm.

-Tuổi tác của ngài càng ngày càng cao rồi, hay là uống ít đi một chút.

Tiểu nhị tâm địa rất thiện lương, đặt rượu và thức ăn xuống rồi nói chuyện thân thiết.

Vương Lâm khẽ mỉm cười, gật đầu nói:



-Hôm nay chỉ uống một bình.

Tiểu nhị cười cười, xoay người đi đón tiếp khách nhân khác. Đợi tới lúc nhàn hạ, hắn tựa vào cửa quầy, nhìn gương mặt già nua của Vương Lâm giận dữ nói:

-Ông cụ này cũng là một người số khổ, tuổi lớn như vậy mà cũng không có con cái làm bạn.

Chưởng quầy ở đằng sau, tay nâng lên bàn tính, lắc đầu nói:

-Ta nghe nha hoàn trong phủ của ông cụ nói qua, ông cụ cũng có con trai, chẳng qua đã rời nhà đi rất nhiều năm trước rồi, tới bây giờ cũng chưa có trở về.

Vương Lâm cần bầu rượu, uống một ngụm, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, chỉ ngồi như vậy, đã qua một ngày rồi.

Lúc hoàng hôn, lão bộc trong phủ tới, bọn họ xem ra ông cụ đã già rồi, không thể uống rượu rồi tự về nhà. Một khi uống rượu, cần có người đi theo bên ngoài, nếu không sợ là sẽ bị bệnh.

Ánh trăng dần dần lên cao, lão bộc trong phủ đi theo, Vương Lâm trở về căn nhà của mình, căn phòng lớn trống trơn, một mảnh tối tăm, cũng không có đốt đèn dầu.

Bảo lão bộc lui ra sau, Vương Lâm ngồi trên ghế đặt ở giữa sân, nhìn lên trời cao, lẩm bẩm nói:

-Thế gian này qua đi thật nhân, Bình nhi đã được bốn mươi bảy tuổi rồi…có lẽ, chính bản thân hắn cũng phát hiện ra một chút manh mối… Chiến tranh giữa ba quốc gia, chậm rãi khai triển, tu sĩ nhúng tay vào, khiến cho c·hiến t·ranh này không ngừng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Nhưng, sau khi quân chủ Thiên Hành đế quốc tự mình ngự giá thân chinh, thay đổi trong nháy mắt.

Bất kể tu sĩ có trình độ gì, ở trước mặt hắn đều bại lui, dần dần, tất cả các tu sĩ nhúng tay vào, chậm rãi rời khỏi thế giới phàm nhân.

Phương diện này, ngoại trừ nguyên nhân là Vương Bình ra, cùng có Triệu, Nhiễm, Tôn gia ba gia tộc lớn đồng thời phát lệnh, cũng có liên quan rất nhiều.

Bên trong đại quân, ở một tòa trướng bồng màu vàng, Vương Bình ngồi ở trên, giải tán vài thần tử ở bên dưới. Hắn đứng dậy đi ra khỏi trướng bồng, ánh mắt nhìn lướt qua một đôi binh lính ở cách đó không xa, nhìn ra dãy Kỳ Liên Sơn ở xa xa.

Bộ dạng của Vương Bình đã có chút già nua, mặt trời hoàn toàn tái nhợt. Sau khi trở thành chí tôn bên trong phàm nhân, hắn cũng không khoái hoạt lắm, nhiều sự tình rườm rà đặt lên trên người hắn, khiến cho hắn trong lòng có một cảm giác mệt mỏi.

Hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm thời kỳ thiêu niên mười chín tuổi, hết thảy những gì trải qua thời thơ ấu ở sơn thôn.

Trong trầm mặc, hắn nhìn Kỳ Liên sơn, Thanh Nghi từ trong liều trại đi ra, đứng bên cạnh Vương Bình, nhỏ giọng nói:

-Chàng từng nói qua, nơi đó là nơi ở thời thơ ấu của chàng, có muốn qua xem sao không?

Thanh Nghi dung nhan cũng lưu lại những dấu vết của năm tháng, dịu dàng nhìn Vương Bình.