Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:
- Đằng Gia thành là trọng địa tu chân của một gia tộc phương bắc, nghe nói có cả Nguyên Anh kỳ cao thủ. Người tu chân nếu muốn vào trong thành đều phải nộp một khối hạ phẩm linh thạch. Nếu ở lại thì thì một tháng phải nộp một khối trung phẩm linh thạch. Mấy năm nay ta tích trữ linh thạch cũng được một ít, hẳn là đủ sống ở đó nửa năm.
Vương Lâm sờ sờ cằm nói:
- Trương Hổ, Đằng Gia thành này có hội giao dịch không?
Trương Hổ gật đầu nói:
- Có a. Mỗi mội tháng đều có hội giao dịch rất lớn, lúc đó các tu chân giả ở phụ cận đều đến. Ngươi muốn tới đó đổi đồ vật sao?
Vương Lâm gật đầu, cười nói:
- Sao? Không chào đón ta đi cùng ngươi à? Linh thạch của ta cũng không nhiều, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.
Đằng Gia thành mà một địa phương ở phía bắc Triệu Quốc, ở đó có gia tộc tu chân danh tiếng, gia tộc này mới chỉ được thành lập trong năm trăm năm gần đây, cho nên vẫn chưa được tham dự cuộc chiến vơi các tu chân ngoại quốc.
Đồng thời bọn họ còn là khách khanh của Vô Phong Cốc, địa vị vô cùng cao quý.
Đằng Gia thành bởi vì có một gia tộc như thế, cho nên mặc dù không phải đại môn phái tu chân nhưng không phải ai cũng nguyện ý trêu vào.
Hội giao dịch của Đằng Gia thành lại càng được các tu chân giả coi trọng, hàng tháng Đằng Gia thành đều vô cùng náo nhiệt vào các ngày trăng tròn.
Nhiều người tới đây hiển nhiên sẽ phát sinh ra một số xung đột, thậm chí những người có ân oán từ trước vừa mới gặp mà là lập tức động thủ. Vì chuyện này làm ảnh hưởng tới trận tự trong thành, cho nên Đằng gia lão tổ Đằng Hình Sâm mới đưa ra một lệnh cấm.
Phàm là những người ở trong thành, nghiêm cấm đánh nhau.
Lệnh cấm này vừa được đưa ra, Đằng Gia thành áp dụng rất nghiêm túc, hơn nữa Đằng Hình Sâm đã mấy lần ra tay tiêu diệt hai cao thủ kết đan kỳ.
Hễ là người của Đằng Gia thành thì ai cũng đều tuân thủ lệnh cấm này rất nghiêm khắc.
Một ngày nọ, trên bầu trời bên ngoài Đằng Gia thành bay tới hai đạo trường hồng, hai đạo trường hồng này hạ xuống trước Đằng Gia thành, một người trong đó nói:
- Vương Lâm, bên trong Đằng Gia thành nghiêm cấm phi hành cùng đánh nhau. Cho nên chúng ta từ đây đi bộ vào.
Hai người này chính là Vương Lâm và Trương Hổ.
Vương Lâm đảo mắt qua, đánh giá một lần Đằng Gia thành trước mặt. Đằng Gia thành này kỳ thật không phải là một tòa thành lớn, còn xa mới bằng được quy mô của một thành thị, nói nó là một cái thôn trấn cũng không có gì sai.
Ngoài cửa thành có hai người đệ tử của Đằng gia đang tươi cười đánh, bọn họ phụ trách tiếp đón, phát cho người ta thông hành lệnh bài.
Thần thức hơi đảo qua một chút, tu vi của hai người này trong mắt Vương Lâm không hề có chút gì bí mật, đều là Ngưng Khí kỳ tầng thứu ba, cùng Trương Hổ giống nhau.
Nhìn một đoàn thật dài đang xếp hàng đi vào trong thành, trong lòng Vương Lâm cũng không có chút nóng nảy, hai người cùng nhau xếp hàng đứng ở cuối hàng. Vương Lâm nhàn hạ dùng thàn thức đảo qua dò xét những người đnwgs trước, mọi người đều là Ngưng Khí kỳ, cao nhất cũng chỉ mới tầng thứ mười ba.
Đợi một hồi lâu, mắt thấy sắp đến phiên hai người Vương Lâm vào thành, đúng lúc này từ phía chân chời đằng xa có một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới. Từ trên nhân ảnh này tản mát ra hơi thở cường đại, thần thức Vương Lâm hơi đảo qua, lập tức trong lòng giật mình, người này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, vẻ mặt âm trầm ước chừng ba mươi tuổi, thế nhưng hắn đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Trong nháy mắt người này đã tới trước cửa thành, tay áo hơi phất lên, một luồng gió xuất hiện, đại bộ phận mọi người bị luồng gió thổi trúng đều không tự chủ được mà tản ra xung quanh. Những tu luyện giả có tu vi thấp lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Thân hình của Trương Hổ cũng như thế, nếu không phải do Vương Lâm đỡ lấy, thì hắn cũng đã bị đẩy bắn đi thật xa rồi.
Vương Lâm bị luồng gió thổi trúng cũng chỉ lui lại phía sau vài bước, thần sắc vẫn như thường, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đối phương.
Người nọ hừ nhẹ một tiếng, chân vừa đạp vào cửa thành liền đưa ra một cái lệnh bài, hai tên đệ tử Đằng Gia nhìn thấy lập túc tỏ vẻ cực kỳ cung kính. Một người trong đó lập tức cùng người này đi vào bên trong thành.
- Người này có tu vi như thế nào? Mà chỉ cần vung tay áo lên đã có uy lực như thế? - Trương Hổ lộ ánh mắt hâm mộ hỏi.
- Trúc Cơ kỳ. - Vương Lâm lạnh nhạt nói.
Lúc này tới phiên hai người bọn hắn tiến vào trong thành, Trương hổ đi lên trước nộp ra hai khối hạ phẩm linh thạch, cùng với Vương Lâm tiến vào trong thành.
Trương Hổ hiển nhiên đã tới nơi này nhiều lần, cho nên dẫn theo Vương Lâm tìm một khách điếm, nộp ra hai khối trung phẩm linh thạch, hai người lập tức được an bài hai gian phòng.
- Linh thạch cũng không có nhiều lắm, chỉ hy vọng vào căn nhân sâm năm trăm năm này, nếu có thể bán với giá tốt, đến lúc đó hai ta mỗi người một nửa. - Trương Hổ quay sang Vương Lâm cười nói.
Hai người hàn huyên với nhau vài câu rồi ai tự về phòng của người đó.
Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong phòng, lấy ra phi kiếm và vỏ kiếm của sư phụ Trương Hổ, nhìn một hồi lâu, ánh mắt hắn hợi động ném thanh phi kiếm ra ngoài, tay phải bắt quyết, một đạo kim quang từ trong phi kiếm lao ra tiêu tán không còn. Thanh phi kiếm lập tức như được khôi phục lại sức sống, lập tức phát ra âm thanh ong ong.
Phi kiếm vừa lao đi như đánh vào một vác tường vô hình, sau đó nhanh chóng lộn trở lại phương hướng khác. Liên tục mấy lần bị bức tường vô hình ngăn trở, phi kiếm lập tức phát ra tiếng kêu ong ong liên tục, mũi kiếm lập tức hướng về phía Vương Lâm lao tới.
Thần sắc Vương Lâm giống như không có chuyện gì xảy ra, không chút hoang mang từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc phù bảo vệ tính mạng tế xuất lên.
Hai tay hắn bắt quyết, ngọc phù nhất thời lóe lên quang mang, vừa gặp phải quang mang từ ngọc phù phát ra, phi kiếm giống như cực kỳ sợ luồng quang mang đó, nó nhanh chóng lui trở về phía sau.
Vương Lâm đưa tay phải lên vẫy, kim quang không tiếp tục truy kích phi kiếm nữa, nó quay trở lại lơ lửng xung quanh thân hình hắn. Lại đưa mắt nhìn thanh phi kiếm, nó không dám tiến lên mà quay về bốn phương tám hướng t·ấn c·ông, tần suất càng lúc càng nhanh.
Ánh mắt Vương Lâm không một chút lo sợ, hắn há miệng phun ra linh lực, nó nhanh chóng lao tới vây lấy thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm lóe lên lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ở cửa phòng đang muốn lao ra ngoài.
Màu sắc của nso nhanh chóng từ đen chuyển thành lam, quang mang ảm đạm hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả tiếng kêu ong ong cũng kém đi không ít.
Vương Lâm không nói hai lời chỉ tay về phía trước, kim quang ở bên người lập tức lao đi, trong nháy mắt đuổi tới chỗ thanh phi kiếm.
Phi kiếm kịch liệt dao động, bị kim quang áp bức nó chậm rãi lui lại phía sau nhưng rất nhanh lập tức lại lóe lên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên cửa sổ.
Màu sắc của nó lúc này cũng từ lam biến thành lục, giống như lúc trước khi Vương Lâm giao thủ với Bạch Triển khi chưa tiến vào trong vỏ kiếm.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hình như hơi hiểu một chút, mỗi lần phi kiếm tiến hành thuấn di, hiển nhiên có liên quan tới màu sắc của nó, nếu không có linh lực của chủ nhân điều khiển, mỗi lần thuấn di làm cho nó tiêu hao rất nhiều linh lực.
- Càng là pháp bảo có linh tính lại càng khó tế luyện, mặc dù ngươi đã
g·iết c·hết chủ nhân của nó, nhưng c phải hao phí rất lớn khí lực mới có thể tế luyện được món pháp bảo đó a. - Thanh âm Ti Đồ Nam vang lên đầy vẻ lo âu.
Vương Lâm híp hai mắt lại, phi kiếm có linh tính, hơn nữa còn có năng lực thuấn di, chỉ bằng những điều này càng làm cho hắn có quyết tâm muốn tế luyện nó.
Mắt thấy phi kiếm định bay ra khỏi cửa sổ, Vương Lâm không nói tiếng nào, đưa tảy phải l·ên đ·ỉnh đầu chỉ vào ngọc phù, lập tức một đạo kim quang từ trong đó bắn ra. Hai đạo kim quang một trước một sau nhanh chóng ngăn chặn phi kiếm. Mặc cho thanh phi kiếm có thể thuấn di một lần nữa thì cũng không thể thoát khỏi kim quang.