Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 56



Chương 28.1: Có muốn cưỡng ép anh lấy thân báo đáp hay không?

Editor: Yue

Một màn nói chuyện cởi mở bên bờ biển dưới những vì sao, làm Trì Vân Phàm nhận ra rằng ánh sáng trong trái tim cô vẫn chưa tắt, tuy nó mỏng manh, không chói lóa nhưng cũng đủ để quan tâm đến một chàng trai đã bị giam cầm trong bóng tối từ lâu.

Một tia sáng le lói là có thể đánh thức bình minh.

Bất kể thân ở đang ở trong thời điểm tốt hay xấu, chỉ cần nó không bao giờ tắt, bóng tối và sương mù bao phủ trong cuộc sống sẽ dần tan biến và bình minh cuối cùng sẽ xuất hiện trở lại, chiếu sáng phần còn lại của cuộc đời.

Mười một giờ tối, hai người từ bờ biển trở về hẻm Nam. Ngay từ đầu đang ở thế giương cung bạt kiếm đã chuyển biến thành có thể trao đổi bí mật, tin tưởng lẫn nhau, hai bên đều nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi trong quan hệ ở chung này của mình. Khi Trì Vân Phàm leo tường, Hứa Viễn Hàng một tay đút túi dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, anh cười và nói với cô: "Ngủ ngon".

Trì Vân Phàm quay đầu lại liếc nhìn anh, hai mắt va chạm, cong môi: "Ngủ ngon."

Nói xong, uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuống mặt đất.

Trì Vân Phàm trở về tương đối trễ, lúc trước thời gian này tầng một đều tắt đèn, đêm nay vừa vặn có một người giúp việc dậy đi vệ sinh liền gặp được cô đứng ở trong sân, nghi ngờ bước ra hỏi: "Tiểu thư, sao ngài vẫn ở ngoài?"

Cô đối phó đến thành thạo: "Trong phòng hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài hóng gió."

Người giúp việc gật đầu: "Thật sự rất ngột ngạt. Chắc trời sắp mưa. Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, tiểu thư ngài cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi, cẩn thận kẻo bị cảm."

Trì Vân Phàm nói "ừm", lên lầu trở về phòng ngủ, tắm xong, cô cũng không ngủ mà mở trình duyệt di động tìm kiếm "Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD)" [1] . Sau khi trang Bách khoa toàn thư Baidu xuất hiện, cô đối chiếu với tình hình thực tế của Hứa Viễn Hàng, nghiêm túc xem xét một lượt.

Anh đã tận mắt chứng kiến cái chết của ba mình, cho nên từ đó về sau, anh không ngừng lặp đi lặp lại trong trí nhớ, suy nghĩ hay giấc mộng liên quan đến hoàn cảnh hoặc nội dung của chấn thương, đây là một triệu chứng tái phát chấn thương điển hình.

PTSD không phải là không thể chữa khỏi, liệu pháp tâm lý là cách hữu hiệu nhất.

Trì Vân Phàm thoát khỏi trang, nhấp vào WeChat gửi tin nhắn cho Hứa Viễn Hàng: "Cậu có bài xích bác sĩ tâm lý không?"

Hứa Viễn Hàng nhanh chóng gửi lại: "Trước kia xem qua, tác dụng không lớn."

Từ tám chữ đơn giản này cô đã nghĩ ra rất nhiều điều, năm đó anh mới mười sáu tuổi, vừa trải qua nỗi bất hạnh mất ba, sau này lại gián tiếp ảnh hưởng đến thành tích nhảy cầu, bị buộc phải gián đoạn sự nghiệp tươi sáng của mình, liên tiếp nhận đả kích không ngừng, làm anh rơi sâu vào tình trạng khép kín bản thân, ở một mức độ nào đó đây cũng có thể nói là một sự trốn tránh thực tế.

Người gần gũi nhất với anh trên thế giới này, người chỉ dẫn phương hướng cho anh đã không còn nữa, thậm chí người đó đã trở thành rào cản trong lòng anh vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được. Ngoài ra, sẽ không ai đồng cảm với anh, cũng không ai nói cho anh biết nên làm cái gì bây giờ.

Điều duy nhất anh biết là chỉ có trốn tránh thì anh mới có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ trái tim thủng trăm ngàn lỗ kia.

Nếu như hắn trong tiềm thức kháng cự tiếp nhận trị liệu, như vậy cho dù là lại xuất sắc bác sĩ tâm lý cũng không được cái tác dụng gì.

Nhưng bây giờ thì khác, anh đã nguyện ý bước ra thử.

Trì Vân Phàm thu lại ý nghĩ: "Hay là, thử lại lần nữa."

Hứa Viễn Hàng: "Được."

Cô nhanh chóng sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý phòng khám tư giỏi nhất Miên Thành, vị bác sĩ Đới này vừa trở về sau một cuộc hội thảo ở Tây Ban Nha, vừa vặn có thời gian rảnh. Nghe nói ông ấy có rất nhiều kinh nghiệm chữa bệnh PTSD, ông ấy còn sáng tạo ra một liệu pháp tâm lý độc đáo, hiệu quả rất rõ rệt, tất nhiên có đúng như vậy không, phải thử rồi mới biết.

Trì Vân Phàm ban ngày không rảnh nên chỉ có thể sắp xếp thời gian vào buổi tối, cô và Hứa Viễn Hàng đúng giờ đến phòng khám tâm lý ở ngoại thành, y tá lễ tân đưa họ vào một phòng, nói rằng bác sĩ Đới sẽ đến liền. Sau khi đưa hai ly nước sôi để nguội xong liền đóng cửa đi ra ngoài.

Trì Vân Phàm ngồi xuống ghế dựa, Hứa Viễn Hàng ngồi bên cạnh cô, chân dài khoanh lại, tùy ý đánh giá xung quanh.

Vài phút sau, bác sĩ Đới bước ra khỏi cánh cửa nhỏ khuất trong góc phòng, thấy Trì Vân Phàm muốn đứng dậy, ông vội nói: "Ngồi ngồi ngồi."

Trì Vân Phàm cũng không đứng dậy, lễ phép lên tiếng: "Bác sĩ Đới."

Theo thông tin được biết, vị bác sĩ Đớinày đã năm mươi hai tuổi, nhưng trông ông như mới ngoài bốn mươi, mái tóc dày đen nhánh, lúc cười lên mới hiện rõ những đường nhăn trên khóe mắt.

Bác sĩ Đới tiện tay kéo ghế ngồi xuống, hỏi: "Cả hai người sao?"

Trì Vân Phàm chỉ chỉ Hứa Viễn Hàng: "Cháu đi cùng cậu ấy."

Bác sĩ Đới gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, không nói chuyện nhảm nhí không cần thiết, trực tiếp yêu cầu Hứa Viễn Hàng làm một phần báo cáo kiểm tra tâm lý, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Vân Phàm trên thân: "Tiểu cô nương, dù sao cháu cũng nhàn rỗi, chúng ta tâm sự chứ?"

Đôi mắt đó như có thể nhìn thấu mọi thứ, bởi vì nhuốm lên một nụ cười ôn hòa, mới không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. Trì Vân Phàm đón nhận tầm mắt của ông: "Trò chuyện gì ạ?"

Bác sĩ Đới khoát tay: "Nói chuyện phiếm thôi."

"Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra vào đầu tháng 6," Trì Vân Phàm nửa thật nửa giả nói, "Cháu đã hứa với ba cháu là sẽ giành được Thủ khoa cấp tỉnh, cảm giác áp lực thật lớn."

"Thật sao?" Bác sĩ Đới cười nói, "Tại sao bác cảm thấy áp lực của cháu cũng không ở chỗ có thể đạt được Thủ khoa tỉnh hay không vậy."

Trì Vân Phàm lông mi run lên, phản ứng của cô rơi vào trong mắt bác sĩ Đới, ông lại bật cười: "Bị bác nói trúng đi."

Cô không giấu giếm: "Thật ra cháu cũng không muốn đoạt Thủ khoa cấp tỉnh".

Bác sĩ Đới nói trúng tim đen: "Nhưng cháu lại không thể không lấy."

Quả thực là như vậy.

"Già mồm. Nếu cháu có khả năng thì sao không lấy? Cháu cho rằng Thủ khoa cấp tỉnh dễ lấy như vậy sao? Hãy nghĩ đến hàng trăm nghìn thí sinh toàn tỉnh đi, Thủ khoa ban văn, ban khoa học tự nhiên mỗi ban chỉ có một người. Mười hai năm học hành gian khổ, cũng coi như vẽ xuống một dấu chấm tròn hoàn mỹ."

Trì Vân Phàm: "..."

Cô có chút hoài nghi liệu mình đã đi nhầm chỗ hay không.

Ý tưởng của bác sĩ Đới rất độc đáo: "Người ta nói kết quả không quan trọng, quan trọng nhất chính là quá trình hưởng thụ nó. Mấu chốt là những người thành công có nghĩ như vậy không?"

"Tiểu cô nương, cháu nói xem đạo lý này có đúng hay không?"

Trì Vân Phàm từ chối cho ý kiến: "Không ai sẽ luôn là người chiến thắng."

"Cho nên," Bác sĩ Đới quanh co tổng kết một câu, "Vì vậy, đừng lo lắng về những gì người khác nghĩ, quan trọng nhất là làm theo trái tim của chính mình."

Trì Vân Phàm nghe xong như có điều suy nghĩ.

Một bên khác, Hứa Viễn Hàng đã hoàn thành bài kiểm tra tâm lý, bác sĩ Đới cầm bản báo cáo của y tá đọc kỹ, trong lòng liền đại khái hiểu rõ, bác sĩ Đới dùng giọng điệu như người nhà mà nói chuyên phiếm với Hứa Viễn Hàng, tự nhiên hướng dẫn anh nói ra khúc mắc của mình.

Tiếp theo, dựa trên tình hình thực tế của Hứa Viễn Hàng và kết hợp với các yếu tố khác, bác sĩ Đới đã tạo ra một bộ kế hoạch điều trị phù hợp với anh. Dùng liệu pháp kích thích làm chủ đạo, thuốc chỉ là phụ. Cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp tương lai của anh, tất cả các đơn thuốc đều đáp ứng các tiêu chuẩn dùng thuốc của vận động viên.

Cái gọi là liệu pháp kích thích là làm cho Hứa Viễn Hàng trực diện đối mặt với nỗi sợ hãi bên trong của mình, nói thẳng ra là, cái tâm ma đã quấy nhiễu anh lớn nhất, là tái hiện lại cảnh ba anh nhảy lầu trong đầu khi nhảy cầu, chính vì thế, liền phải để anh thử cố gắng hoàn thành động tác nhảy cầu hết lần này đến lần khác vậy.

Cách này, nghe thật tàn nhẫn.

Khi Trì Vân Phàm có điều chần chờ, Hứa Viễn Hàng đã đồng ý phương án điều trị mà không do dự, anh cười thầm, nhìn cô một cách kiên định: Đừng đánh giá thấp tôi, bạn học Trì.

(Continue)

CHÚ THÍCH


[1] Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD) hay Hậu chấn tâm lý/Rối loạn stress sau sang chấn thương (tiếng Anh: P ostt raumatic S tress D isorder - PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành (bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress (Căng thẳng).

— QUẢNG CÁO —