Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 46



Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, dù với Lâm Uyên Dương hay Thẩm Lan thì đều là một sự đả kích không nhẹ, đến giờ hai người vẫn chưa ăn cơm, Thẩm Lan đã đói đến mức mất cảm giác, hắn xoa bụng rồi xuống lầu đi vào bếp.

Hắn lấy cơm trong tủ lạnh ra làm mấy bát cơm chiên trứng, thêm ít lạp xưởng hun khói và dưa leo, màu xanh đỏ bắt mắt khiến người ta thèm ăn.

Lâm Uyên Dương bị hương thơm kia đánh thức, Thẩm Lan mới vào phòng ngủ chưa bao lâu thì y đã ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng đói cồn cào nên tỉnh lại.

Thẩm Lan quay đầu nhìn y: "Ca, anh dậy rồi à, đúng lúc em vừa làm cơm xong."

Lâm Uyên Dương nhìn hắn rồi bật cười.

Thẩm Lan ngạc nhiên: "Anh cười gì vậy?"

"Em chưa soi gương à?" Lâm Uyên Dương giơ tay chỉ vào mắt mình: "Sưng húp rồi kìa."

Thẩm Lan sững sờ, sau đó chui vào phòng tắm, Lâm Uyên Dương nghe hắn kêu rên một tiếng.

Thẩm Lan quả thực không nhận ra người trong gương nữa, hai mắt sưng to như hột đào cực kỳ thê thảm, hèn gì hôm nay hắn cảm thấy tầm nhìn hẹp đi, hóa ra là mí mắt bị sưng lên.

Hắn vốc nước rửa mặt rồi xoa nhẹ hai mắt, thở dài đi ra cửa.

"Anh đừng nhìn em nữa." Thẩm Lan quả thực mắc cỡ muốn chết, lúc ra cửa giơ tay lên che mắt, "Xấu hổ chết rồi."

Lâm Uyên Dương liếc hắn một cái: "Anh thấy có sao đâu, đáng yêu lắm."

Thẩm Lan bán tín bán nghi nhìn y: "Anh nói thật không đó?"

Lâm Uyên Dương mỉm cười gật đầu.

Thẩm Lan ho nhẹ một tiếng rồi thả tay xuống, Lâm Uyên Dương muốn cười nhưng cố nhịn xuống.

Thẩm Lan hậm hực: "Muốn cười thì cười đi."

"Không cười, ăn cơm thôi." Lâm Uyên Dương xuống giường bưng cơm chiên trứng lên ăn, ăn nửa chừng lại cười tiếp.

Thẩm Lan cắn răng đi tới không nhẹ không nặng véo lưng Lâm Uyên Dương một cái, hai người lại nháo hồi lâu mới ăn xong bữa cơm đầu tiên trong hôm nay.

Sau đó Lâm Uyên Dương ngồi trên giường hỏi hắn: "Thẩm Lan, em còn muốn làm cảnh sát không?"

Thẩm Lan thoáng sửng sốt, trầm mặc nửa ngày không lên tiếng.

"Anh chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác đâu." Lâm Uyên Dương xoa đầu hắn nói khẽ: "Chuyện buôn bán súng ống anh đã từ từ thu lại, ma tuý xưa nay anh không làm, chỉ còn mấy sòng bạc, còn kho bãi kia là tâm huyết của anh và các huynh đệ nên không thể dẹp được."

"Ca, em không biết nói sao với anh nữa." Thẩm Lan cau mày lẩm bẩm: "Thật ra em không muốn làm cảnh sát đâu." Hắn chậm rãi dựa vào Lâm Uyên Dương ôm eo y, nhắm mắt lại nói: "Trước kia em cũng chẳng có ý định vào trường cảnh sát, nhưng cậu em là cục trưởng, hơn nữa cha em ...... Ông ấy mơ ước được làm cảnh sát nhưng lúc ấy gặp trúng cải cách văn hóa nên vỡ mộng, vì vậy ông ấy và cậu em hè nhau bắt em vào trường cảnh sát. Chuyện này ...... dù em không muốn làm cảnh sát thì người nhà em cũng chẳng đồng ý đâu. Vả lại mấy ngày nữa chắc em phải về cục rồi, cậu em nhất định sẽ tóm em về cho bằng được. "

"Hôm nay em đi với anh đến kho bãi một chuyến nhé."

"Vâng, để làm gì thế ạ?"

Môi Lâm Uyên Dương đỏ bừng, y nhìn Thẩm Lan nhấn mạnh từng chữ: "Cho em một danh phận."

Thẩm Lan nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong: "Vợ nuôi từ bé lớn rồi."

Thẩm Lan cứ tưởng Lâm Uyên Dương sẽ bá đạo nói "Đây là chị dâu các cậu, sau này lời của cậu ấy chính là lời của tôi bla bla bla......"

Nhưng không ngờ Lâm Uyên Dương lại nói bốn câu.

"Giới thiệu với mọi người."

"Đây là Thẩm Lan."

"Người tôi yêu."

"Là cảnh sát."

Bên dưới lập tức lặng ngắt, sau đó ồ lên xôn xao.

Trái tim Thẩm Lan trong nháy mắt vỡ òa.

Vào khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn ôm Lâm Uyên Dương vào lòng hôn cuồng nhiệt.

Dù là bạn trai, tình nhân, đối tượng hay cách xưng hô khác cũng không bằng "người tôi yêu".

Cách gọi này vô cùng tôn kính và thành kính, còn ẩn chứa yêu thương đậm sâu.

Đây là người tôi yêu.

Nếu được người mình thích gọi như vậy thì sẽ hạnh phúc biết chừng nào.

Thẩm Lan thở dồn dập, hắn nhìn Lâm Uyên Dương không chớp mắt, cực kỳ kích động.

Lâm Uyên Dương quay sang nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Em ...... không nói gì sao?"

"Nói, nói chứ......" Thẩm Lan gật đầu thật mạnh, lúc này hắn mới nhìn các huynh đệ, hít một hơi thật dài rồi nói: "Chắc không cần giới thiệu thì mọi người cũng đã biết tôi rồi nhỉ...... Tôi ......là Thẩm Lan, trước kia là cảnh sát, giờ cũng là cảnh sát, nhưng là ...... là cảnh sát luôn cố gắng giao lưu thân thiện với xã hội đen......"

Lâm Uyên Dương phì cười rồi mím môi chờ Thẩm Lan nói tiếp.

"Còn chuyện giấu diếm thân phận thì trước tiên phải xin lỗi các huynh đệ. Nhưng ...... chuyện này tôi thật sự không dám nói, nếu trước kia tôi nói ra thì chắc các huynh đệ đã sớm vác đao chém tôi rồi ...... Là cảnh sát đầu tiên trong lịch sử gắn bó với xã hội đen, tôi cảm thấy rất vinh hạnh." Thẩm Lan bông đùa một hồi, sau đó mới dần nghiêm túc lên: "Mặc dù tôi là cảnh sát, công việc của tôi và các anh như nước với lửa nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của tôi và lão đại, Thẩm Lan tôi có thể thề trước mặt các huynh đệ tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với Lâm ca."

Thẩm Lan dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi sẽ không có lỗi với nghề nghiệp của mình nhưng cũng không làm chuyện có lỗi với người tôi yêu, tôi biết các huynh đệ đang lo lắng điều gì, tôi xin cam đoan nếu quả thật có một ngày như vậy thì tôi nhất định sẽ bảo vệ Lâm Uyên Dương."

Lúc này các huynh đệ đều sững sờ, mấy trăm người ngây ngốc đứng đấy, hiển nhiên là bị chấn động vì "Lão đại chúng ta là xã hội đen nhưng chị dâu chúng ta là cảnh sát".

Lão Tôn phản ứng đầu tiên, hắn nhìn sang Lâm Uyên Dương: "Ca, anh thật sự...... hẹn hò với..... cảnh sát này à?"

Lâm Uyên Dương vừa lắng nghe Thẩm Lan, ý kiến gì cũng không có, giờ nghe lão Tôn hỏi mới nhẹ gật đầu, thanh âm hơi trầm xuống: "Tôi biết có một số huynh đệ không tin cậu ấy, tôi cũng thông cảm nên sẽ không ép."

Với người của xã hội đen thì làm bạn với cảnh sát quả thực còn đáng sợ hơn chơi với cọp, Lâm Uyên Dương có thể tin Thẩm Lan nhưng các huynh đệ khác sẽ không tin.

"Nhưng tôi nhất định phải có Thẩm Lan, nếu các cậu không yên tâm về mạng mình thì tôi không giữ nữa. Hôm nay huynh đệ nào muốn đi thì cứ nói thẳng cần bao nhiêu tiền, sau đó cầm tiền tìm việc làm, cưới vợ rồi sống yên ổn. Các cậu đã từng liều mạng vì tôi, vào sinh ra tử với tôi, Lâm Uyên Dương tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các cậu." Giọng Lâm Uyên Dương âm vang mạnh mẽ: "Có mấy huynh đệ theo tôi từ lúc tôi mới bắt đầu xông xáo ở thành phố, bất kể xảy ra chuyện gì vẫn ở lại bên tôi, trong lòng tôi rất cảm kích. Tôi đã nói mình còn mạng thì các cậu cũng còn mạng. Dù sau này xảy ra chuyện gì thì tôi tự làm tự chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy các cậu."

Lâm Uyên Dương nói xong thì tiếng xì xào bàn tán cũng biến mất.

Mỗi tế bào và trái tim Thẩm Lan đều run rẩy, mấy câu nói của Lâm Uyên Dương tựa như đang thiêu đốt hắn.

Đây chính là người hắn yêu.

Hắn yêu Lâm Uyên Dương.