Tiên Thiên Đại Giới

Chương 26: 26





Lúc này dễ thấy nhất là phía đông Thanh Sơn Lâm lúc này cũng đang nổ ra các trận đánh rất lớn tranh giành sơn động.
- Ngô Túc, tốt nhất là ngươi nên giao nộp ma tinh cho ta, hơn nữa là giao lại sơn động này ta sẽ tha cho đám người các ngươi một mạng.

Hahahah !
Phía trước một cửa sơn động trên cao, sơn động này cách xa mặt đất, địa thế thuận lợi thể sống sót qua những đêm trong Thanh Sơn Lâm.

Lúc này trước cửa động đang có hai nhóm ngườ đang tranh giành nhau.

Tiếng nói phát ra là từ một đại hán cao lớn phía sau có bảy người khác nữa, hắn đang kêu nhóm người đối diện thoái lui nhường lại sơn động này cho họ.
- Ta khinh ! Tưởng Hùng… ngươi đừng có ỷ to con rồi ta sợ ngươi, bên ngươi có tám người, bên ta có mười người, không chỉ thế số luyện mạch cảnh bên ta có năm người, đều là nhất trọng, bên ngươi chỉ có ba người, cũng chỉ có ngươi luyện mạch cảnh nhị trọng, hưu chết về tay ai chưa biết.
Đối diện đại hán tên là Tưởng Hùng cũng có một người nam tử đang đứng ra đối khẩu, có thể thấy dù Tưởng Hùng to con cũng không thể làm cho Ngô Tử sợ.
- Tốt Tốt, khẩu khí rất lớn, nếu không muốn đi thì để lại mạng đi !
Tưởng Hùng cười lớn gằng giọng đe dọa.
- Hừ ! ra kia cũng chết, ta thà sống chết với ngươi !
Ngô Tử vừa dứt lời đã kéo theo những người xung quanh đánh tới.
Tưởng Hùng lại không mảy may lo lắng cũng kêu nhóm người mình đánh trả.

Đòn đánh giao nhau ầm ầm vang vọng khắp nơi, những đòn tấn công của Tưởng Hùng lại vô cùng uy lực, hắn sẵn sàng cân ba luyện mạch cảnh nhất trọng cùng một lúc.
Mỗi cú đấm của Tưởng Hùng như phách sơn đảo hải tấn công Ngô Tử, Ngô Tử cũng không kém cạnh quả nhiên có vốn liếng đối đầu, dù không đỡ trực tiếp đòn đánh từ Tưởng Hùng nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn khiến Tưởng Hùng cũng sắp giận dữ tới nơi rồi.
Chỉ là hai bên đánh nhau vừa được gần mười tức hơi thở thì một âm thanh vang vọng tới.

- Sơn Động này của ta, tất cả các ngươi cút đi.
Âm thanh vang vọng tới lại là một người nữ tử.
- Hửm ?? cút đi ? hahhaa, lại một kẻ không biết sống chết, là ai !!
Tưởng Hùng nghe thấy bảo mình cút liền vô cùng tức giận, lại có người muốn tranh giành sơn động này với hắn.

Còn Ngô Túc phía sau lại không nói gì chỉ âm thầm kêu nhóm người của mình tập hợp, bản thân hắn lại đang cảm thấy nguy hiểm.
- Hừ ! một tên yếu ớt lại dám ngông cuồng với bổn cô nương.
Một bóng dáng nữ tử lại xuất hiện từ phía sau đám người, rõ ràng là cô ta nghe thấy tiếng đánh nhau ở trên ngọn sơn mạch này nên đã đi tới.
Chỉ là khi nử tử này xuất hiện lại khiến cả hai tổ đội không ai dám hó hé nữa lời.

Tưởng Hùng vừa nãy lớn tiếng lúc này chỉ biết vận khí mình xui xẻo.
Người nữ tử đó là Triệu Tử Tiên uy danh cao ngạo, không ngờ đám người Tưởng Hùng và Ngô Tử đã thu hút cô ta, đúng là họ có vận khí vô cùng kém.
- Bổn cô nương muốn sơn động này, các ngươi còn dám tranh giành với ta ??
Triệu Tử Tiên lên tiếng.
Nhưng lúc này lại không một ai dám đáp lại, vì thực sự người con gái cao ngạo này sợ là đụng vào chỉ có chết.
- Nếu không ai dám lên tiếng thì để lại một nửa ma tinh rồi cút đi !
Triệu Tử Tiên không hơi đâu so đo với những kẻ yếu ớt vô dụng, cô ta chỉ muốn mau chóng lấy được sơn động rồi nghỉ ngơi.
Nghe thế Tưởng Hùng vô cùng tức giận, nhưng lại không dám nói gì vì tu vi chênh lệch nhị trọng cũng không phải ít.

Đám người chỉ có thể cắn răng đưa một nửa ma tinh cho Triệu Tử Tiên.


Đám người Ngô Túc nhanh nhất nộp xong liền chạy mất.

Còn đám người Tưởng Hùng cũng đã giao nộp xong, ai cũng nộp xong mau chóng chạy mất tránh lại đêm dài lắm mộng.
Chỉ là khi Tưởng Hùng chuẩn bị đi thì một nam tử khác xuất hiện chắn trước hắn nói.
- Dám nói Tử Tiên của ta ngông cuồng, ngươi cũng gan lắm, nhưng đáng tiếc….
Tưởng Hùng còn chưa kịp hỏi là kẻ nào thì nam tử trước mặt đã vung kiếm chém tới, Tưởng Hùng muốn phản ứng cũng không kịp liền bị giết chết.
Thật là quá nhanh, chỉ sợ Tinh Ma Quân kiếm khí đại thành cũng không dám đã bằng người nam tử này.
- Tử Tiên muội, huynh tới trễ rồi, xin muội tha thứ.
Nam tử đó vừa giết người xong lại như không có chuyện gì xảy ra đi tới chỗ Tử Tiên xưng huynh đệ rất thân mật.
- Uông Long huynh lại đến trễ như vậy, không sợ muội bị kẻ khác bắt nạt sao.
Dáng vẻ lúc này của Triệu Tử Tiên lại vô cùng điệu đà mê hoặc lòng người, chỉ sợ hai người này cũng không quan hệ bình thường.
-Hahaha, muội sao mà có thể có chuyện được.
Nam tử tên Uông Long kia cười lên chọc ghẹo Triệu Tử Tiên.
Triệu Tử Tiên nghe cũng chỉ cười một cái, nhưng nụ cười lại khiến Uông Long mê mẩn, say đắm.
Không lâu sau đó liền xuất hiện thêm vài người nữa, là tổ đội của Triệu Tử Tiên, gồm có ba nam hai nữ nữa.
- Tiên tỷ lại không chờ muội !
Một giọng nữ tử buông trời trách móc.
- Ahh! Vân Linh muội, tại muội chậm đó chứ, sao lại do tỷ được.

Triệu Tử Tiên trông thấy muội muội mình liền tỏ ra mừng rỡ, vui vẻ khác hẳn dáng vẻ cao ngạo trước đó.
- Tỷ còn nói, với cảnh giới Luyện Mạch tứ trọng của tỷ thì muội sao có thể đuổi kịp.
Người con gái này là Triệu Vân Linh muội muội của Triệu Tử Tiên cũng tham gia khảo hạch này để tiến vào Ngũ Đại Gia tộc để tương lai có thể tiến cao hơn.

Triệu Tử Tiên là một người cao ngạo nhưng đối với muội muội lại yêu thương rất nhiều, đến độ nhiều người làm ca ca cũng phải nể phục không thôi.
- Vẫn là để chuyện đó nói sau đi, tỷ đến đây thì phát hiện hai nhóm người đang đánh nhau, vẫn là chúng biết thức thời nên tỷ đã chỉ lấy phân nửa số ma tinh của chúng, không chỉ thế tỷ còn tìm thấy một sơn động với vị trí rất tốt, tránh được rất nhiều ma thú.
Tạm gác chuyện tỷ muội hằng ngày, vẫn là nên chú ý vào trận khảo thí thứ ba này.

Triệu Tử Tiên phát hiện một sơn động ở vị trí tốt nên rất cao hứng, liền mang theo những ngươi khác vào trong sơn động, lập kết giới và nghỉ ngơi.
Theo sau Triệu Tử Tiên thì Thiên Vương hay Vũ Lục cũng rất nhanh đã có nơi trú qua đêm.

Tổ đội của Thiên Vương lại có lựa chọn bởi vì tổ đội của hắn đã giết hai thất tinh ma thú nên hắn có hai sơn động của ma thú có thể đến đó làm sơn động cư trú, không chỉ thế còn có những mức độ linh khí nồng đậm để tu luyện.
Vũ Lục cũng khá khẩm, tổ đội cậu ta tìm thấy một sơn động linh đàm, nơi đó có một linh tuyền có thể cung cấp rất nhiều linh khí để tu luyện.
Còn các tổ đội khác vẫn tiếp tục chật vật tranh giành, nhưng cũng chỉ kéo dài một canh giờ thì mọi thứ lại trở lại vẻ yên lặng đáng sợ của Thanh Sơn Lâm.
Còn Thần Vũ ở bên này cuối cùng hắn cũng tỉnh, có lẽ vẫn cần nghỉ ngơi vì trông hắn vẫn đang rất mất sức.
- Ahh...đau đầu quá, ta....ta đang ở đâu ?
- Ta nhớ ra chút rồi, bị Lang Vương truy sát liền tìm được nơi đây trốn tránh nó, cuối cùng vì vết thương mất máu quá nhiều liền ngất xỉu.
- Vẫn xem như đầu ngươi chưa bị ảnh hưởng gì.
Như đem theo mọi giải đáp cho Thần Vũ, Tiểu Nguyên liền xuất hiện cạnh hắn.
- Ngươi...! tên Tiểu Nguyên khốn kiếp này, sao lúc ta bị Lang Vương truy sát ngươi không xuất hiện giúp ta.
Thần Vũ dù vẫn chưa có sức nhưng sức để cãi cọ với Tiểu Nguyên thì vẫn có.
- Coi như đây là bài học đầu tiên của ngươi, bản thân Thần Vũ ngươi thiếu rất nhiều từ tu vi, pháp kỹ, kiến thức tới cả cách chiến đấu.


Để đào tạo tốt nhất một cường giả là từ chiến đấu sinh tử, ngươi cũng đừng trách ta không giúp ngươi.
Tiểu Nguyên nhất định phải giải thích rồi, nếu không tên Thần Vũ này sẽ hỏi đi hỏi lại rất mệt mỏi.
- Với lại ....ngu thì chết, khóc lóc cái gì.
Nhưng tên Tiểu Nguyên cũng không vừa, vẫn cố tình nói Thần Vũ vài câu xém nữa thì khiến Thần Vũ tức chết.
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi..ngươi đợi đó.
Thần Vũ vẫn là lực bất đồng tâm, bây giờ hắn không thể cãi lại Tiểu Nguyên được.
- Ồ...!thật ra… khi nãy lúc ta truyền Hỗn Nguyên Khí trị thương cho ngươi...ta có lỡ truyền nhiều một tí..
Tiểu Nguyên nói ra nhưng lời lại khiến Thần Vũ lại có gì đó sai.
- Một tí ???
Thần Vũ thật sự rất lo vì vốn “ một tí ” trong định nghĩa của hắn và của Tiểu Nguyên thì như trời với đất vậy.
- Không sao đâu, nếu ngươi không kịp điều hòa thì....
- Thì thế nào ?
- Chắc là sẽ chết !
Tiểu Nguyên nói một cách rất nhẹ nhàng.
- Áaaaaaaaaa ! Chết ta rồi !
Thần Vũ thấy mình bị tên Tiểu Nguyên này hại liền cuống cuồng lên ngồi thiền thổ nạp linh khí điều hòa Hỗn Nguyên Khí.
- Khà...khà...khà, muốn đấu với ta, vẫn là ngươi còn xanh như cỏ vậy, chưa từng trải.
Tiểu Nguyên truyền ra tiếng cười hả hê, Thần Vũ biết mà cũng chỉ đành thở dài.
- Ngươi nhanh mà điều trị đi, ngày mai là thích hợp để đột phá Luyện mạch cảnh rồi.
Tiểu Nguyên không quản Thần Vũ nữa liền trở về trong cánh tay phải của Thần Vũ.

Ngày mai sẽ có việc trọng đại