Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình

Chương 14: Lời Đồn



Nam tử áo tơi muốn rời đi, lại phát hiện hai chân của mình đã bị mấy cọng bụi gai quấn lấy.

Tô Mị Nhi từng bước một đi tới trước mặt mình, bước đi xinh đẹp, hai mắt mê ly, giống như những nữ tử phong lưu bị rót rượu trong thanh lâu.

Đưa tay ra, Tô Mị Nhi nâng cằm nam tử lên, tầm mắt đối diện.

- Ngươi là người của Ngụy Phong sao?

- Không phải.. Đại nhân nhà ta là Chu Thanh ở kinh thành.

Nam tử nói mớ trả lời, hai mắt ngây ngốc.

Tô Mị Nhi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:

- Chu Thanh?

- Ngụy Phong là sư huynh của đại nhân nhà ta.

- Sư phụ là ai?

- Ta không biết.

- Sư huynh, sư đệ, hợp lại cũng là một đôi cẩu nam nam. Trở về đi.

Bụi gai dưới chân nam tử áo tơi biến mất, gã cũng như cái xác không hồn rời khỏi ngõ nhỏ.

Làm xong tất cả những thứ này, Tô Mị Nhi đưa tay xoa xoa mặt của mình, lại lần nữa lộ ra nụ cười, sôi nổi trở về Cố gia tiểu viện, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra đồng dạng.

Không biết tướng công đã ăn sáng chưa nhỉ..

[Đông Hải Kiếm tiến độ: 60%)

- Rốt cục đột phá sáu mươi đại quan, khoảng cách tám mươi không còn lại bao nhiêu.

- Còn phải chịu Vị Ương đánh mấy lần a, ai.

Cố An thở phào nhẹ nhõm, tắm rửa xong sửa sang lại quần áo.

Đã đến lúc phải đến nha môn một chuyến.



Đi tới nha môn quen thuộc, quan thần bắt cá còn đang nói chuyện phiếm, bất quá sau khi nhìn thấy Cố An lại ngừng miệng, yên lặng cúi đầu ngẩn người đối với văn thư.

Cố An nhíu mày, bắt lấy một người dò hỏi:

- Trương bộ khoái, gần đây nha môn có chuyện gì không?

- Ta, ta còn muốn đi ra ngoài một chuyến, phố đông có người báo án, Cố đại nhân ngươi hỏi bọn họ đi.

Tránh ra Cố An, Trương bộ khoái sải bước rời đi, dưới chân lảo đảo ngã sấp xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, Trương bộ khoái tứ chi cùng dùng, trực tiếp chui ra khỏi cửa lớn.

- Cái này không thích hợp a.

Cố An vuốt cằm, trăm mối vẫn không có lời giải.

Văn án trên bàn mình cũng đã bị dọn sạch, chỉ còn lại có một ít văn phòng phẩm thường dùng.

- Tiền công văn, nha môn gần đây..

Tiền công văn hai chân vung lên, không dám dừng lại:

- Cố đại nhân, bụng ta có chút đau, chịu không nổi, xin lỗi trước, xin lỗi.

- Tôn Văn.

Cố An lần này không hề nhiều lời, đem kiếm bên hông rút ra, cắm ở trên bàn của gã.

- Cố đại nhân..

- Nếu ngươi dám kiếm cớ, ta một đao đưa ngươi làm cha chồng.

Thân thể Tôn Văn run lên, cúi đầu trầm mặc không nói.

- Nói, hay là không nói?

Người chung quanh thức thời rút khỏi công phủ, đem vị trí để lại cho Cố An cùng Tôn Văn hai người.

- Cố đại nhân, ta van cầu ngươi buông tha ta đi.

Tôn Văn ôm lấy đùi Cố An:

- Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có khuê nữ nửa tháng tuổi còn chưa cai sữa.

- Đánh rắm mẹ ngươi, lão bà ngươi cũng không có một người, hai mươi bảy còn là con non, khuê nữ ở đâu ra?

- Yêu Vương đại nhân, ta thật sự có mẹ già a, mấy ngày hôm trước mới vừa nhận, khuê nữ cũng là thật a, đừng ăn khuê nữ của ta.

- Yêu Vương?

Cố An nhướng mày kiếm:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Nói nhỏ:

- Trong nha môn nói, ngươi bị Sâm Yêu đoạt xá, thực lực đột nhiên tiến mạnh, giết người không chớp mắt.

- Ai truyền?



- Tiểu nhân, tiểu nhân không biết, tất cả mọi người nói như vậy.

Tôn Văn không dám ngẩng đầu, hai chân run rẩy.

Cố An lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Văn, gã hẳn là không nói dối.

- Nếu không có chuyện gì, tiểu nhân về với khuê nữ trước.

Tôn Văn quỳ trên mặt đất, chậm rãi di chuyển về phía sau, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi Cố An.

Vừa tới cửa chính, Tôn Văn liền đẩy chân ra, bước nhanh trốn đi, để lại cho Cố An một bóng lưng.

- Truyền ta lời đồn, để cho người nha môn bài xích ta, Ngụy Phong làm như vậy có ý nghĩa gì sao? Tuy nói lời đồn dừng lại ở trí giả, nhưng người có thể làm việc cho Ngụy Phong, có thể có mấy người là trí giả.

Cố An lắc đầu, lời đồn mà thôi, cũng không sao cả.

Đại Đầu vẫn là những quan dân mình cứu ra, bọn họ đều là bị Ngụy Phong kéo ra ngoài chịu chết, chỉ cần bọn họ còn sống, lời đồn của mình nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?

Hơn nữa bọn họ cũng biết rõ là ai cứu bọn họ. V

Ốn Cố An còn muốn từ trong nha môn tìm ra chút hướng đi của Ngụy Phong, như vậy xem ra dường như cũng không thông lắm.

* * *

Đi vào cửa sau, Cố An gõ cửa gỗ đào trong hành lang.

- Vào.

Thanh âm Ngụy Phong từ bên trong truyền ra.

Cố An đẩy cửa đi vào, người Ngụy Phong nhìn thấy là Cố An, cười nói:

- Cố đại nhân, trước đó vài ngày ngươi trở về không thể tự mình nghênh đón, xin lỗi a, thật sự là bởi vì gần đây công việc quá nhiều.

- Đại nhân nói đùa.

Cố An mặt không chút thay đổi:

- Gần đây trong nha môn tựa hồ có lời đồn a.

- Đúng vậy!

Ngụy Phong vỗ đùi:

- Cũng không biết là ai truyền, Cố đại nhân tay cầm đao chém Sâm Yêu, rõ ràng là một việc đại công, bọn họ lại truyền như vậy.

Sắc mặt ảm đạm, Ngụy Phong thở dài:

- Thật sự là làm cho bản quan thất vọng đau khổ, bọn họ lại đối xử với đồng bào của mình như vậy, như vậy đi Cố đại nhân, mấy ngày nay ngươi về trước tránh sóng gió vài ngày, qua mấy ngày nữa quan mỗ nhất định sẽ giải oan cho ngươi.

- Hơn nữa Cố đại nhân trảm Sâm Yêu cũng mất không ít khí lực, vừa vặn nghỉ ngơi vài ngày, yên tâm, bổng lộc nhất định sẽ không thiếu ngươi.

- Vậy thì đa tạ đại nhân.

Cố An ôm quyền, ra cửa mà đi.



Đi thăm Lý lão huyện lệnh một lần, thấy đối phương vẫn vui vẻ uống rượu, Cố An yên tâm hơn rất nhiều.

* * *

Ngoài thành, trên xe ngựa, nam tử cường tráng cơ bắp nhô lên, mở ra xiêm y của mình, ở bên cạnh hắn, hai nữ tử đầy son phấn dính người, trong mắt tràn đầy ôn nhu chi ý.

- Chu đại nhân, mật sứ đã trở lại.

Chu Thanh buông hai cô nương ra, đi xuống xe.

Mật sứ một thân áo tơi, quỳ một gối xuống đất, chính là vị lúc trước đi tìm Tô Mị Nhi kia.

- Hồi bẩm đại nhân, điều tra rõ ràng, Tô Mị Nhi không phải yêu vật, Cố An chỉ là vận khí tốt thôi.

Chu Thanh gật đầu:

- Vậy vì sao người Ngụy Phong phái đi bị giết? Có người khác?

- Vâng, nhưng ta không tra ra là ai, người đó giấu rất kỹ, đại nhân thứ tội.

- Không sao cả, Ngụy Phong phong cách, gây địch cũng bình thường, ta chỉ là y theo sư tôn phân phó lại đây diệt trừ Cố An, còn lại cùng ta không quan hệ.

Lên xe, Chu Thanh lần thứ hai đưa tay ôm lấy hai vị cô nương, cười nói:

- Tiếp tục đi.

Đi trên xe ngựa, không biết có phải hay không bởi vì đường xá quá mức xóc nảy, thùng xe lung lay lắc lư, người đánh ngựa nhíu mày, có chút hâm mộ nhìn thùng xe phía sau một cái, đưa tay đem quần kéo lỏng một chút.

Ai cũng không chú ý tới, trong mắt vị mật sứ kia, một vệt màu đỏ tươi nhàn nhạt chợt lóe lên, không ai phát hiện.

* * *

Xe ngựa rung lắc kéo dài rất lâu, cho đến khi cổng thành Bình An xuất hiện ở phía xa, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.

- Đại nhân, chúng ta sắp đến rồi.

- Ừm.

Thanh âm Chu Thanh từ trong xe truyền ra, lộ ra vẻ mệt mỏi.