Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 108: Ai Là Phản Diện



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Khói nhẹ hình người kia là nguyên nhân Thanh Hòa đạo trưởng thi thuật thất bại.

Tần Dịch một mình nhấp rượu, nghe Lưu Tô trong giới chỉ phân tích.

- Nếu như ta không đoán sai, sâu trong địa mạch nơi này rất có thể có một cỗ xác ướp cổ, là nguyên nhân gây hạn.

Tần Dịch ngạc nhiên.

- Trời vẫn đang mưa, dưới mặt đất cũng có nước ngầm, Hạn Bạt này từ đâu ra?

- Hạn Bạt? Không phải.

Lưu Tô nói.

- Trời mưa là âm dương nhị khí của thiên địa tương giao mà thành, đến trình độ có thể gây thiên hạn, vậy nói rõ tu vi của Hạn Bạt cực cao. Nhưng tình trạng trước mắt cũng không có đến mức, chỉ là một xác ướp cổ khi còn sống có tu hành nhất định mà thôi... Đương nhiên, nếu như phát triển tiếp, có khả năng biến thành một Hạn Bạt.

- Vậy tại sao không nghe nước giếng nhà người khác xảy ra vấn đề, vì sao chỉ nhằm vào nước giếng Vương gia?

- Có quan hệ với điện quang lóe lên kia, có người dẫn dắt khô hanh lực của xác ướp cổ đến Vương gia mới dẫn đến nước ngầm không lên, ngay cả mương nước đều khô.

Tần Dịch vô thức nhìn về phía chưởng quầy béo.

Yêu quái, có điện, chú ý Vương gia... Manh mối này quá rõ ràng, cũng không cần Conan phá án, chân tướng đã sáng tỏ.

Chưởng quầy béo đang khoan thai tự rót tự uống, mắt nhỏ híp lại, phảng phất như rất hưởng thụ rượu của mình. Dường như cảm ứng được ánh mắt của Tần Dịch, hắn cũng quay đầu nhìn về phía Tần Dịch, nụ cười mập mạp nhìn qua lại có vài phần đáng yêu.

- Chưởng quầy.

Tần Dịch nâng chén từ xa kính rượu.

- Gần sang năm mới còn mở cửa tiệm, không đóng cửa xem Xuân Vãn, thật sự khổ cực.

- Xuân Vãn là cái gì?

Chưởng quầy béo cười tủm tỉm nói.

- Mở quán làm ăn là như vậy, không ít khách quen muốn uống vài chén khi trời tối, mọi người rời đi liền đóng cửa. Ngược lại khách nhân không phải người địa phương ta, gần sang năm mới vẫn còn bôn ba bên ngoài mới gọi vất vả.

- Biết ta khổ cực, có thể miễn phí bữa này không?

- Khách nhân nói đùa, buôn bán vốn nhỏ...

- Vậy ta mời ngươi.

Tần Dịch cười nói.

- Uống một chén?

Lúc này, khách nhân cuối cùng của tửu quán cũng đã tính tiền rời đi, chưởng quầy béo không nói gì, chậm rì rì dọn bàn, lại chậm rì rì đóng cửa lại, sau khi khép lại một ván cửa cuối cùng còn thở hổn hển, biểu hiện không có gì khác biệt với một người béo bình thường.

Tần Dịch có chút hứng thú mà nhìn hắn.

Sau khi triệt để đóng cửa hàng, chưởng quầy béo lấy khăn tay ra lau mồ hôi, đong đong đưa đưa mà đi tới, đặt mông ngồi trước mặt Tần Dịch ai thán.

- Lớn lên béo thật bất tiện, không giống thân thể khách quan, xuân hàn se lạnh thế mà chỉ mặc một bộ thanh sam.

Tần Dịch cười nói.

- Béo một chút mới tốt, rất hợp với tiểu thư Vương gia.

Chưởng quầy béo hớn hở nói.

- Ta nói với ngươi, tiểu thư Vương gia kia vừa nhìn đã biết có thể sinh dưỡng, nếu như cưới làm vợ, có thể sinh một ổ...

- Một ổ heo con hay một ổ chuột con?

"Ách..."

Chưởng quầy béo chớp chớp mắt.

- Đều không sai biệt lắm.

Tần Dịch không nhịn được cười.

- Chưởng quầy họ gì? Sẽ không phải họ Pi chứ?

- Ngươi mới họ Pi.

Chưởng quầy béo không có trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại.

- Khách nhân hôm nay đi Vương gia có thu hoạch gì? Gặp được tiểu thư Vương gia rồi sao?

Hai má Tần Dịch co rút.

- Tiểu thư kia nhường cho các hạ.

- Chẳng lẽ khách nhân thật sự vì thông giếng?

- Không sai, ta chuyên khai thông đường ống.

Tần Dịch nói.

- Nếu chưởng quầy thường xuyên chú ý tiểu thư Vương gia, vậy có biết rõ tình huống nước giếng không?

- Biết đại khái.

Chưởng quầy béo uống một hớp rượu, bỗng cảnh giác.

- Ngươi đã nói mời ta đấy?

- Phải phải phải, ta mời ngươi. Ngươi biết càng tường tận đối với tình huống nước giếng, ta mời ngươi càng nhiều.

- Vậy là tốt rồi.

Chưởng quầy béo khoan thai uống rượu, chậm rãi nói.

- Thật ra giếng này ba năm trước đã khô qua một lần, khi đó đạo sĩ trên núi tới làm phép dẫn nước giải quyết. Ba năm sau tái phát, Vương viên ngoại không muốn lại mời đạo sĩ —— nói không cần tiền, nhưng những thứ gọi là pháp khí kia đều là tiền đấy.

- Vì vậy treo bảng mời người khác?

- Đúng vậy, treo bảng đến huyện và quận. Kết quả giày vò gần nửa năm, không ít người xưng thông thạo đến xem qua, đều thúc thủ vô sách. Nghe nói một tiểu quốc ở Nam Cương đã đổi ba đời quốc vương mà vẫn không ai có thể xử lý tốt một cái giếng, trơ mắt nhìn Tết cũng không có cách nào ăn...

Tần Dịch trừng hắn.

- Nói giếng thì nói giếng đi, lại nhắc đến tiểu quốc Nam Cương kia ta sẽ không mời khách!

"Ah ah."

Chưởng quầy béo lại cầm lên một khối thịt bò, vui vẻ ăn hết, mới thở dài nói.

- Thanh Hòa đạo trưởng này tự mình tới đấy, Vương viên ngoại không có mời.

- Không mời mà tới?

Tần Dịch ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ thật sự vì thanh bình của quê nhà?

- Có lẽ thế.

Chưởng quầy béo nháy mắt mấy cái.

- Vương gia không có nước, còn không phải sai người khác gánh nước đường xa cho nhà bọn hắn? Khiến cho mọi người oán than dậy đất, có lẽ các tiên trưởng nhìn không được nữa.

Tần Dịch nhìn hắn không nói lời nào.

Giếng nước khô cạn rất chính do vị chưởng quầy béo này làm, Tần Dịch hỏi hắn tự nhiên cũng muốn thăm dò nguyên nhân hắn làm việc này, nhưng nhìn qua hắn giống như rất muốn dẫn vấn đề đến miếu trên núi.

Chưởng quầy cười nói.

- Nếu như Thanh Hòa đạo trưởng không giải quyết được chuyện này, không biết Thanh Hư đạo trưởng thọ 250 tuổi có tự mình ra tay hay không, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.

Tần Dịch trầm ngâm một lát, hỏi.

- Nếu như Thanh Hư đạo trưởng thật sự tự mình ra tay thì sao?

Chưởng quầy cười đến mức con mắt híp thành một đoàn.

- Vậy thì rất tốt, vừa vặn để cho mọi người nhìn xem hắn có đúng là đã 250 tuổi rồi hay không.

"..."

- Thời gian không còn sớm, đa tạ khoản đãi.

Chưởng quầy lảo đảo đứng dậy.

- Ta muốn đi nhìn trộm tiểu thư Vương gia, khách nhân có muốn cùng đi không?

- Tự ngươi đi đi.

Chưởng quầy cũng không nhiều lời, từ cửa hông lặng lẽ chạy ra ngoài.

Tần Dịch rất im lặng mà nhìn bóng lưng của hắn, trực tiếp để cho mình ở lại trong tửu quán của hắn, tặng không quầy hàng? sao Thái độ này quả thật quá rõ ràng, cố ý để cho mình tò mò đi theo dõi hắn nhìn trộm Vương gia tiểu thư như thế nào...

- Ngươi mặc một bộ thanh sam đơn bạc trong loại thời tiết này, chỉ cần không ngốc đều nhìn ra được ngươi tu hành, không phải người bình thường.

Lưu Tô nói.

- Con chuột này trong lời có lời, chính là muốn ngươi theo sau xem đấy.

Tần Dịch gật gật đầu, trực tiếp đi theo.

Cũng không lâu lắm đã thấy cái mông của chưởng quầy béo vểnh lên ghé vào bên cửa hông của Vương gia, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong. Tần Dịch rất im lặng mà vòng đến một bên khác, nhẹ nhàng lên tường viện, ẩn sau một gốc cây.

Đây là hậu viện Vương gia, trong viện có rất nhiều chum nước, đều là chuyển từ nơi khác đến đây dự phòng. Liếc mắt nhìn qua, vô số chum nước dưới trăng chiếu ra vô số ánh trăng, hội chứng sợ lỗ phát tác nhìn xem thì rất dọa người, tưởng tượng một tình cảnh vốn rất bình thường trở thành hương vị của phim kinh dị.

Tần Dịch còn chưa kịp làm gì đã thấy Thanh Hòa đạo trưởng kia lén lén lút lút mà tiến vào viện.

Hắn đứng trong viện, nhìn chum nước xung quanh một vòng, trên khuôn mặt tiên khí mười phần kia bỗng nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, trên tay bấm pháp quyết, nói lẩm bẩm.

Chỉ chốc lát sau liền có vô số lục quang bốc lên từ trong tay hắn, phân biệt rơi vào trong tất cả chum nước.

Thanh Hòa đạo trưởng cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

- Độc...

Tần Dịch tốt xấu gì cũng là Dược Sư chuyên nghiệp, cẩn thận ngửi khí tức đã nhận ra được.

- Lại là thi độc?

Bất kể nguyên nhân gì, ai hạ độc cũng được nhưng một đạo sĩ tiên phong đạo cốt lại cất giữ loại hình như thi độc này, cảm giác ớn lạnh khiến cho Tần Dịch có chút sởn hết gai ốc.

Sau một khắc liền nhìn thấy chưởng quầy béo phóng ra dòng điện từ trong khe cửa, chuẩn xác mà nảy lên một lần vào tất cả chum nước. Tần Dịch rõ ràng cảm giác được độc tố sau khi bị điện chui vào thì lập tức bị hóa giải.

Đạo sĩ đang hạ độc, yêu quái đang âm thầm giúp người giải độc?

Vốn còn tưởng rằng con chuột béo này vào vai phản diện, xem ra, ai là phản diện cũng không nhất định a.

Một cái giếng khô cạn vốn rất bình thường, thế nhưng chuyện liên quan sau lưng nó dường như ngày càng không bình thường...