Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 132: Niêm Phong



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sau khi Minh Hà rời đi, Tần Dịch tiếp tục một mình ở trong động phủ hơn một tháng.

Võ Đạo đẩy tới Dịch Cân tầng thứ ba.

Tiên Đạo đẩy tới Phượng Sơ viên mãn.

Biến hóa thuật đã thành thạo. Chỉ vì tu vi không đủ dẫn đến còn có không ít sơ hở, cùng với một ít biến hóa đặc thù bởi vì tu vi quá thấp mà biến không được, biến hóa cơ bản đã không có vấn đề.

Bạch ngọc long văn giới chỉ đã có thể khu động hiệu quả phòng hộ một lần.

Tru Ma Kiếm chưa luyện thành pháp bảo của mình, nhưng miễn cưỡng sử dụng một lần cũng đã có thể làm được.

Tu hành bậc này, tổng hợp chiến lực Võ Đạo cùng Tiên Đạo, nói thật đã có thể đánh một trận cùng Minh Hà lúc mới gặp mặt, nếu như nàng không sử dụng các loại pháp bảo ngưu bức, nói không chừng có thể ngang sức ngang tài.

Nói cách khác, đây đã là một loại lực lượng bao quát, đẳng cấp mà thiên quân vạn mã đều không lưu được, siêu phàm thoát tục trên ý nghĩa.

Có đầy đủ tư cách giống như Minh Hà, treo ở chân trời hờ hững quan sát thế nhân buồn vui.

Nhưng Tần Dịch cảm thấy đối với mình mà nói, giống như không có khác biệt quá lớn.

Có lẽ bởi vì chủ tu võ?

Loại tâm thái siêu thoát kia cũng không quá rõ ràng, ngược lại có một loại hào hùng tràn ngập trong lòng.

- Đi thôi, Bổng Bổng.

Hắn cầm Lang Nha bổng lên, tiêu sái rời đi.

Cửa ải Phượng Sơ đến Cầm Tâm, hắn rốt cuộc không cách nào tiếp tục ngồi ở đây tịnh tọa đột phá, phải từ tĩnh chuyển động, lại đi nhân gian.

Sồ phượng sơ minh chung hữu thời, cầm tâm tam điệp vũ thai tiên.

"Cầm Tâm" chi cảnh thế giới này cũng không phải kiếm đảm cầm tâm, mà là thuật ngữ Đạo gia.

Cầm giả, hòa dã. Điệp giả, tích dã. Làm cho hòa tích như một, đạo mới thành lập.

Ý nghĩa thực tế là, liên quan đến tự vấn lương tâm, mà không phải tu hành năng lượng đơn thuần, ngươi cần "Hòa". Bất kể lý giải như thế nào, bình thản (bình hòa) cũng tốt, hòa thuận (hòa mục) cũng thế, tường hòa cũng được, điều hòa cũng thành, hoặc hòa cùng đạo lý nào đó, đó đều không phải linh khí chồng chất có thể đạt thành đấy, mà cần hòa tích như một.

Đây là ngưỡng cửa vấn đạo, lập ra phương hướng cùng con đường của mình, mà không phải tu hành cứng nhắc. Có thể gọi Trúc Cơ, cũng có thể gọi Đạo Thai, cũng có thể gọi Khai Quang, cũng có thể gọi Minh Tâm.

Suy cho cùng, cần tìm đạo.

Thật ra Tần Dịch vốn không cần tìm, hắn đã có đạo.

Xuất trần làm tiên, nhập trần làm hiệp, đây chính là đạo của hắn.

Chỉ có điều cần thực tiễn, mà không phải chỉ nói miệng. Nói một câu ta muốn làm hiệp liền đột phá, đó là đang gây cười.

Đi đến chỗ dược viên của động phủ, Tần Dịch quay đầu nở nụ cười, trở tay ấn một cái.

Cửa đá triệt để đóng lại, toàn bộ động phủ "Ầm ầm" một tiếng, tất cả khe hở đều bị phong cực kỳ chặt chẽ, không còn một kẽ nào có thể tiến vào.

Triệt để phong tỏa nơi đây, để cho tiền bối an nghỉ, ai cũng không thể tới quấy rầy.

Tần Dịch thở dài một hơi, sải bước đi lên đường hầm dài, lên tới lối ra nội điện Thanh Hư Cung, bỗng nhiên giậm chân đạp mạnh.

Cương khí cuồng mãnh ầm ầm bộc phát, thông đạo nhân công bị Thanh Hư đào thông đến phía dưới lập tức sụp xuống, lấp cực kỳ chặt chẽ.

Nơi đây từ nay về sau không gặp nhân gian.

Cũng triệt để niêm phong một đoạn kiều diễm của Tần Dịch cùng Minh Hà vào quá khứ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

- Đánh người rồi đánh người rồi!

Tửu quán trong thị trấn, một đám người hô bằng gọi hữu đến vây xem.

- Mau đến xem ân công đánh người.

- Ân công? Hai tháng nay không thấy ân công, ta cho rằng hắn đã đi vân du thiên hạ rồi. . . Hắn đang đánh ai?

- Hàn lão bản.

- Nên đánh, ân công đánh người tất có đạo lý!

Trong tửu quán, Tần Dịch cưỡi lên người Hàn Môn tròn vo đánh tơi bời một trận.

- Địa mạch Âm Hỏa? Ở nơi nào? Ở, ở, ở nơi nào!

Hàn Môn nằm rạp trên mặt đất chổng mông ôm đầu.

- Ta chỉ nói có khả năng thôi a a a. . .

- Ngươi rõ ràng nói tất có, trí nhớ ta tốt lắm!

- Ngươi cũng không có thiệt thòi, lúc trước ngươi tuyệt đối đánh không lại ta, hiện tại đều có thể đẩy ngã ta rồi. . .

- Con vợ nó ai đẩy ngã mập mạp chết bầm ngươi!

Tần Dịch tung một cước giẫm vào mông hắn.

- Có thể tiến bộ cũng là nhờ phúc trạch của tiền bối, cũng không có quan hệ gì với con chuột chết tiệt như ngươi. Ngươi hố ta, hố Minh Hà, hố chúng ta thiếu chút nữa mất mạng, món nợ này không tìm ngươi thì tìm ai?

- Ta không phải, ta không có, chớ nói nhảm!

Hàn Môn kêu lên.

- Ta chỉ muốn để cho các ngươi đối phó Thanh Hư, chân chính hố các ngươi chính là yêu nữ của Vạn Tượng Sâm La Tông!

Tần Dịch rốt cuộc ngừng tay, xách hắn lên.

- Có biết yêu nữ kia tên gì không?

- Làm sao ta biết? Ta cũng là lần đầu tiên gặp nàng!

- Ngươi… Con bà nó… Còn lần đầu tiên gặp ta, làm sao biết ta là Tần Dịch, là quốc sư Nam Ly?

- Cái này. . .

Mắt nhỏ của Hàn Môn xoay tròn hơn nửa ngày, không nói chuyện.

Tần Dịch híp mắt tiến sát vào hắn, thấp giọng nói.

- Ngươi không phải trốn ra từ Yêu Thành ẩn cư nơi đây, ngươi chính là người của Yêu Thành được bố trí ở nhân gian thu thập tin tức nhân gian, đúng không?

Mắt nhỏ giống như đậu xanh của Hàn Môn trợn tròn thành đậu Hà Lan.

- Ta đoán trúng rồi hả? Lúc trước nói Thừa Hoàng muốn ăn ngươi gì đó, nghe nói ta có yêu quái muội muội còn ra vẻ giật mình, cũng chỉ là diễn kịch một chút, ngươi rõ ràng chính là thuộc hạ của Trình. . . Thừa Hoàng, chỉ có nàng có ý thức nhân loại như vậy, xếp thám tử ở nhân gian. Tin tức của ta là do Thừa Hoàng nói cho ngươi, nàng hơn phân nửa sẽ nói rõ ngươi nên lưu ý Nam Ly Tần Dịch.

Hàn Môn đầu cúi gằm xuống, nhìn quần chúng đang lộ vẻ mặt mê mang vây xem xung quanh, phát hiện lời này của Tần Dịch là dùng pháp lực đè ép không có truyền ra, cũng đè ép thanh âm nói.

- Đại vương nhà ta mưu tính sâu xa, đương nhiên sẽ không vĩnh viễn tử thủ hoang thành hẻo lánh, chỉ cần nhất thống Yêu Thành, tự nhiên sẽ nghĩ cách khai thác ra bên ngoài. Như thế nào, ngươi muốn vì nhân loại mà đối địch với nàng?

Tần Dịch yên lặng nhìn hắn hồi lâu, hỏi.

- Sẽ vào thời điểm nào?

- Làm sao ta biết? Giờ phút này vương hơn phân nửa đang ở Côn Bằng tử phủ, cũng không biết bao lâu mới có thể đi ra ngoài, rất nhiều năm cũng không kỳ lạ.

- Sau khi đi ra thì sao?

- Lựa chọn đầu tiên vẫn là nghĩ cách khai thác địa phương chưa biết xung quanh liệt cốc, trong đó mới có đồ vật càng trọng yếu, nhân gian chỉ là phương án dự bị.

- Không có lừa ta?

- Không có, Nam Ly, Tây Hoang có thứ gì đáng để vương coi trọng? Ngươi sao?

". . ."

- Chẳng qua chỉ là chuẩn bị đường lui, an bài ta ở bên ngoài cũng vì không đến mức hai mắt đui mù hoàn toàn không biết chuyện nhân gian. Ta vốn xuất thân nơi này, đương nhiên ta đến thích hợp nhất.

Hàn Môn dừng một chút, lại nói.

- Thật ra ta cũng không thể lưu lại nơi đây, sở dĩ ở lại chỗ này chỉ vì nhìn xem ngươi có chuyện gì không, nếu như không có chuyện gì, sau khi ta bẩm báo đại vương cũng phải đổi địa phương, nếu không ma nữ kia tìm tới tận cửa, ta hơn phân nửa sẽ bị hầm cách thủy.

- Ngươi định đi đâu?

Hàn Môn nở nụ cười.

- Ngươi khẳng định đoán được.

- Thủ đô Đại Càn? Long Uyên Thành?

- Thật thông minh.

- Được rồi.

Tần Dịch vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo hắn.

- Cuối cùng làm một chuyện, ta sẽ không đánh ngươi nữa.

Hàn Môn nhạy cảm mà phát giác không ổn, lui về phía sau nửa bước cảnh giác hỏi.

- Chuyện gì?

Tần Dịch nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

Rất nhanh dân trấn đã nhìn thấy một tên mập áo vàng giơ cái chiêng, đi vòng quanh trấn một đường gõ.

- Đại vương phái ta đến tuần tra, tuần bên này tuần bên kia. . .

Một đám tiểu hài tử hưng phấn chạy theo sau mông hắn.

- Hàn Môn ca ca thật đáng yêu. . .

Tần Dịch cười đến mức ngả nghiêng.

Long Uyên Thành, thời điểm hắn ly khai Nam Ly vốn đã muốn đi Long Uyên Thành nhìn xem, nhưng giờ phút này đã không muốn.

Hắn cũng chưa đến giai đoạn cố ý quan sát hồng trần như Minh Hà, hắn cũng không cảm thấy mình cần giai đoạn này.

Trước mắt, địa phương hắn càng muốn đi là Vạn Đạo Tiên Cung.

Nghiêm khắc mà nói, là Lưu Tô muốn đi.

Lưu Tô cảm thấy vô cùng hứng thú đối với các loại thuật pháp có thể hiện lên người trong bức họa, bởi vì thời của nó không tồn tại loại vật này, đây là tư duy mới cận cổ.

Mà đối với đột phá của bản thân Tần Dịch mà nói, ý nghĩa của việc đi cùng tu sĩ cấp cao để trao đổi kiến thức hiển nhiên cao hơn ý nghĩa của lăn lộn nhân gian.

Về phần Trình Trình. . .

Bất kể tương lai có biến hóa gì, trước tiên cũng phải tăng cường thực lực bản thân mới có quyền nói chuyện.

Trong tiếng chiêng của Hàn Môn, Tần Dịch sải bước ra khỏi trấn.

Mục tiêu, Vạn Đạo Tiên Cung.