Tay Tây Tương Tử đang run run, thật ra cũng đã hết đau, ánh mắt nhìn Tần Dịch có chút sợ hãi cũng có chút đau lòng, kỳ quái là không có vẻ oán độc nào, vẻ đau lòng vì đóa hoa càng đậm thêm một chút.
Vạn Đạo Tiên Cung tôn trọng quy tắc của mỗi một hệ thống, dưới trường hợp đặc biệt, cung chủ đều phải tuân thủ quy củ của toàn hệ. Ví dụ như thời điểm tham dự ván cược, cung chủ cũng chỉ là một gã đổ khách bình thường, không có thân phận khác biệt.
Nguyện thua cược là luật thép của Đổ Tông, nếu như cung chủ ỷ vào thân phận không nhận nợ, hay sau đó ỷ mạnh trở mặt, vậy trụ cột lập đạo của Vạn Đạo Tiên Cung sẽ lập tức sụp đổ, cược cái rắm.
Cho nên bọn hắn dùng ván cược đoạt bảo vật, Cư Vân Tụ không xen vào, sau đó không tiện phát tác.
Trước mắt trận này càng là do phong chủ Đổ hệ Đỗ Bình Sinh tự tay lập đổ khế, tự mình làm chứng. Nếu như Tây Tương Tử bởi vậy oán độc trả thù, vậy không cần Tần Dịch nói chuyện, Đỗ Bình Sinh là người thứ nhất gây khó dễ cho hắn, Cư Vân Tụ cũng không có khả năng lại ngồi xem không quản. Sẽ lần đắc tội cả phong chủ Đổ hệ, Cầm Kỳ Thư Họa tông chủ, còn sẽ bị một đám đồng môn xem thường.
Trường kỳ ở dưới hoàn cảnh như vậy, Tây Tương Tử thật ra quen thuộc hơn Tần Dịch nhiều. Hắn tối đa chỉ là lòng mang khúc mắc, sau này có cơ hội gây chút khó dễ cho ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ bất mãn trước mặt người khác.
Tần Dịch không nghĩ nhiều như vậy, Tây Tương Tử không có oán độc thốt ra ngoan thoại khiến cho hắn mềm lòng, có chút cảm giác áy náy. Nghĩ một chút, viết một đơn thuốc đưa tới.
- Đây là phương thuốc Nguyệt Hoa Tôi Thể Dịch, trợ sư huynh rèn luyện cơ thể viên mãn không nói chơi, tặng cho sư huynh, bày tỏ áy náy.
Áy náy... Tây Tương Tử có chút sững sờ, chăm chú nhìn Tần Dịch, ánh mắt Tần Dịch thanh tịnh. Hắn nở nụ cười, tiếp nhận đơn thuốc, vái dài đến đất, quay người bồng bềnh mà đi.
Mọi người vây xem cũng nhao nhao cười nói.
- Sư đệ, cáo từ, ngày khác lại nâng chén trò chuyện.
Tần Dịch bỗng nhiên có cảm giác, thật ra đây mới là khảo nghiệm nhập môn của hắn.
Vừa là khảo nghiệm nhập Tiên cung, cũng là khảo nghiệm nhập Cầm Kỳ Thư Họa Tông. Liên quan đến đồng môn nhìn ngươi thế nào, ngươi sẽ có hình tượng cùng địa vị gì ở trong lòng mọi người, cùng với Cư Vân Tụ sẽ nghĩ gì.
Ngược lại, Trịnh Vân Dật chưa đi, còn đứng ở một bên. Tần Dịch nhìn bộ dạng của hắn quả thật có chút tò mò, liền hỏi.
- Trịnh sư huynh là Kiếm Tông sao?
Trịnh Vân Dật thản nhiên nói.
- Vạn Đạo Tiên Cung không có Kiếm Tông. Bởi vì Kiếm si đều đi Bồng Lai Kiếm Các rồi, ai tới nơi này?
- Cho nên Trịnh huynh chỉ yêu thích kiếm?
Tần Dịch cũng không phải người thường xem không hiểu hệ thống Võ Tu, hắn rất thành thạo, Trịnh Vân Dật này có rèn luyện cơ thể tu hành, nói yêu thích Kiếm Đạo cũng không kỳ quái.
Trịnh Vân Dật cười mà không nói.
Tần Dịch có chút hiểu được, thì ra ngươi đang trang bức.
Nếu như trang bức cũng là đạo, nói không chừng sẽ kín người hết chỗ, Tần Dịch cũng muốn tham gia.
Trịnh Vân Dật không có trả lời vấn đề kia, thay đổi đề tài.
- Mọi người đều nói Tần sư đệ rất thích hợp Y Bói Mưu Tính chi đạo, lựa chọn động phủ lại có Địa Hỏa, có lò đan, còn có đơn thuốc rèn thể tặng người, là y. Giả heo ăn thịt hổ, mưu tính ván cược này, là mưu. Vì sao ngay cả nhìn cũng không có qua bên kia nhìn một chút, liền không thể chờ đợi được mà gia nhập Cầm Kỳ Thư Họa?
- Đây là duyên.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Trong tối tăm, tự có tiền định.
Trịnh Vân Dật không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt, vỗ vào tay nói.
- Đạo của Tần sư đệ cũng không tương hợp cùng Cầm Kỳ Thư Họa, nếu như thật sự có tâm hướng đạo, ngu huynh thành tâm đề nghị sư đệ đi Y Bói Mưu Tính Tông nhìn xem. Ở trong Vạn Đạo Tiên Cung, thay đổi tông môn cũng không tính làm phản, vô cùng thông thường.
Tần Dịch vẫn cười nói.
- Xem thì sẽ đi xem, điều chỉnh thì miễn đi, ta ở chỗ này rất thoải mái.
Trịnh Vân Dật cũng có một tia vui vẻ.
- Bởi vì Cư sư tỷ là một mỹ nhân tuyệt sắc? Nếu như vậy, chỉ sợ sư đệ tính sai rồi.
"Hả?"
Tần Dịch mặc dù không phải có mục đích này, cũng nhịn không được muốn nghe bát quái.
- Xin lắng tai nghe.
- Tần sư đệ nên biết, Cư sư tỷ thế gian tuyệt sắc, không nói Tiên cung, tiên tử toàn bộ Tu tiên giới có thể so sánh với nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sư đệ biết rõ cái này có ý nghĩa như thế nào không?
Tần Dịch nheo mắt lại.
- Có nghĩa là con ruồi đặc biệt nhiều?
Nói xong quan sát Trịnh Vân Dật, thầm nghĩ ngươi sẽ không phải cũng là một trong số đó chứ.
Trịnh Vân Dật như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, lắc đầu cười nói.
- Tần sư đệ đoán sai. Tu hành thì phải khám phá biểu tượng, bề ngoài tuy đẹp nhưng đối với người tu đạo cũng chỉ là một cỗ xương khô. Điểm này càng nổi bật tại Vạn Đạo Tiên Cung chúng ta, bởi vì tuyệt đại đa số người trong Tiên cung đều trầm mê một đạo nào đó, hứng thú đối với nữ sắc chỉ sợ còn không bằng một chén rượu, một viên đan, một ván cược. Đối với ta, cũng giống như vậy.
Tần Dịch dùng sức gật đầu.
- Nữ nhân nào thú vị bằng trò chơi!
- Thế nhưng!
Trịnh Vân Dật vỗ cây quạt.
- Tiên cung vừa vặn có người trầm mê sắc. Quần Phương Uyển trăm hoa phấp phới, lại có người nào có thể đánh đồng cùng Cư Vân Tụ? Không biết có bao nhiêu người yêu cái đẹp, háo sắc tre già măng mọc đi cầu thân, trong đó không thiếu chân thành, nói rằng nếu có thể lấy được Vân Tụ, cam nguyện mỗi ngày quỳ gối trước mặt nàng chỉ nhìn phương nhan, đời này đã đủ. Cũng có bái sư sơn môn, hy vọng ban công gần nước, lòng thành đả động, giống như sư đệ ngươi.
- Kết quả thì sao?
- Kết quả không quản dùng biện pháp gì, cuối cùng toàn bộ đều bị đánh sưng như đầu heo, ném xuống núi. Những người bái sư kia cuối cùng cũng bị cho rằng không hợp đạo này, toàn bộ bị đuổi đi.
Trịnh Vân Dật kết luận.
- Mấy chục năm nay, đã không còn ai tự làm mất mặt xấu hổ nữa.
Tần Dịch lộ ra nụ cười.
- Cho nên khắp nơi nổi lên lời đồn nói đây chỉ là kẻ ngốc chỉ biết đánh đàn vẽ tranh, hoặc chỉ biết ngủ như heo.
Trịnh Vân Dật cười ha ha.
- Lòng người chính là như thế.
Tần Dịch ngạc nhiên.
- Vậy vì sao sư tỷ ai cũng chướng mắt? Quá kém chọn?
Trịnh Vân Dật lắc đầu.
- Ngươi đã quên một chuyện, bản thân Cư Vân Tụ vừa vặn là loại tu hành cảm thấy nam nhân không thú vị bằng đánh đàn, đọc sách.
Tần Dịch ngẩn người, nhịn không được bật cười. Hình như là như vậy, nàng có chút thời gian rảnh còn không bằng đi ngủ, nói không chừng khi dễ Thanh Trà càng thú vị hơn.
Trịnh Vân Dật cười nói.
- Sư đệ còn muốn thử không
Tần Dịch cười nói.
- Sư huynh tìm ta nói những lời này, sẽ không phải chính mình muốn thử chứ?
- Ngươi thật giống như đã lầm, ta tìm ngươi nói vốn không phải chủ đề nam nữ này, là ngươi muốn hỏi ta kỹ càng.
Trịnh Vân Dật tức giận nói.
- Ta tìm ngươi là biểu hiện của ngươi hôm nay hợp khẩu vị của ta, muốn kéo ngươi nhập tông, không nhìn được ra tâm ta thì thôi.
Tần Dịch mỉm cười.
- Đa tạ sư huynh chiếu cố, tiểu đệ vẫn cảm thấy phong cảnh nơi đây hợp lòng người, là yêu thích của ta, sẽ không đổi địa phương.
- Sắc mê tâm khiếu, đáng buồn đáng tiếc.
Trịnh Vân Dật lắc đầu rời đi.
- Sau này đổi ý, đừng ngại tìm ta.
Nói xong khống chế kiếm quang, nháy mắt đi xa.
Người này lại ngự kiếm phi hành, thật sự phát huy trang bức đến tuyệt đỉnh. Tần Dịch ngẩng đầu đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn biến mất, khóe miệng vẫn treo nụ cười như cũ.
Đã là mưu tính chi đạo, sẽ dùng loại phương thức tận tình khuyên bảo này kéo người nhập tông?
Sau lưng hắn tất sẽ cất giấu thâm ý nào đó, trước mắt nhìn không ra cái gì, sau này sẽ biết.
Tần Dịch duỗi lưng một cái, quay người trở về động phủ.
- Thanh Phong Minh Nguyệt, bế phủ. Ta muốn bế quan ba ngày.
Động phủ ầm ầm đóng lại.
Trong động thiên u tĩnh, linh khí trôi nổi, âm thanh của Lưu Tô truyền đến.
- Đó là Cố Hồn Hoa, ta có thể có một chỗ dựa vững chắc để hồn thể rời bổng mà tồn tại hay không thì xem nó rồi.
Tần Dịch trợn tròn hai mắt.
So với chuyện có thể xem Bổng Bổng rời bổng, nữ nhân gì đó, mưu tính gì đó, ván cược gì đó, tất cả đều không thú vị bằng Bổng Bổng a.