Cốc Vũ, theo tiết khí là mưa sinh ra ý trăm cốc, Vạn Đạo Tiên Cung lấy ý tượng vạn đạo phồn vinh của nó, hàng năm tổ chức đại hội luận đạo trong Cốc Vũ.
Không có quan hệ với cốc đạo...
Đối với một địa phương tụ tập toàn si nhân, rất nhiều người ngay cả hứng thú tham dự cũng không có, cho nên mỗi lần luận đạo không có quá nhiều mùi thuốc súng, rất nhiều lần đều biến thành tiệc trà. Đương nhiên, không phải mỗi lần đều tường hòa, vẫn phải có cạnh tranh.
Nhất là lúc phần thưởng đủ lực hấp dẫn, có cầu liền có tranh, chuyện khó tránh khỏi.
Thật ra Tần Dịch có chút đau trứng thay vị cung chủ Tiên cung chưa từng gặp mặt này.
Theo tính chất của Vạn Đạo Tiên Cung, khẳng định không phải cung chủ truyền thừa các đạo mà thành lập, hẳn tụ họp đủ loại si nhân, ôm nhau sưởi ấm, vừa liên hợp thành một tông, cùng nhau tạo nên sự khác biệt. Nhìn từ góc độ này, người sáng lập Vạn Đạo Tiên Cung hẳn là hào kiệt rất có lý tưởng cũng rất có tầm nhìn.
Kết quả, lý tưởng đầy đặn, thực tế gầy trơ xương.
Mọi người trong tông không phải uống rượu thì đánh bạc hoặc đánh đàn vẽ tranh trên đỉnh núi, tông phái này có tác dụng gì? Lui một bước mà nói, ngươi tu hành có lẽ không tệ, nhưng một chút ma luyện thực chiến cũng không có, người khác đánh tới đoạt bảo vật của ngươi, chiếm linh sơn của ngươi, ngươi thật sự có thể đối phó được?
Cho nên nói xuất thế tu hành là có mức độ. Đối với cá nhân, ngươi không hỏi thế sự đến mấy, si mê hứng thú đến mấy, cũng không thể không để ý đến việc rèn luyện thực chiến của bản thân. Đối với một tông môn mà nói, phải có lực ngưng tụ lực tâm của môn nhân, bồi dưỡng truyền nhân ưu tú. . .
Mở rộng ra, bồi dưỡng truyền nhân còn cần tài nguyên, tài nguyên cũng không phải lên núi kiếm ăn thì cái gì cần có đều có, có một ít tài nguyên cần đi sưu tập tìm kiếm, có một ít cần trao đổi cùng tông môn khác, loại chuyện này cũng phải có người phụ trách đi làm. Cho nên Vạn Đạo Tiên Cung ngoại trừ hệ thống các phong, Tiên cung có Chấp Sự Điện, phụ trách các công việc, lúc trước Thanh Trà thay Tần Dịch đi ghi vào danh sách tông môn đã chứng minh có tồn tại bộ phận nhân sự.
Thật sự thì tất cả đều là si nhân, chuyện gì cũng không quản thì tông môn này sớm đã hỏng mất.
Tất cả chấp sự tiên cung cũng tuyển chọn từ các hệ, người không quá si, người nguyện ý làm việc, cho tài nguyên công pháp, trợ cấp ban thưởng nhất định. Hoặc là người có quyền dục, có tham dục, cho dù không hợp tu tiên, vậy vẫn có giá trị đối với tông môn.
Lúc Tần Dịch vừa mới nhập môn, ngoại trừ lệnh bài thân phận ra còn có một ngọc giản giới thiệu tông môn, bên trong chủ yếu giảng môn quy, có thể nhìn ra không ít chuyện từ những chế độ này.
Ví dụ như đệ tử cấp thấp, như những hài đồng bọn hắn vừa thu, sau khi trưởng thành một chút cũng phải phân phối rèn luyện một ít, như phụ trách linh điền tông môn, thủ hộ bảo khoáng của tông môn thậm chí trực tiếp đi đào khoáng các việc.
Ngay cả Cư Vân Tụ cũng không thể việc gì cũng không làm, ít nhất lúc tông môn cần dùng năng lực của cô, cô phải xuất lực. Còn nữa, sau khi tử vong, vật phẩm thuộc sở hữu của ngươi sẽ có một bộ phận được chôn theo, một bộ phận truyền thừa, một bộ phận sung công quỹ, ví dụ như trong động phủ của Tần Dịch ngoại trừ lò đan Địa Hỏa đặc sắc ra cũng không để lại bảo vật khác, tranh của sư phụ Cư Vân Tụ cũng đến công khố như vậy.
Như vậy mới có thể khiến cho trong công khố Tiên cung có đồ vật mà dùng.
Có thể sẽ dẫn đến một ít tham ô, nhưng như vậy mới có thể duy trì một tông môn. Nếu không, loại tổ chức này sẽ không có ý nghĩa, còn không bằng làm Tán Tu.
Tần Dịch hắn có thể chuyện gì cũng không làm, chủ yếu bởi vì thời gian nhập môn còn ít, Tiên cung cũng cho Cư Vân Tụ và "Thiếu niên thiên tài" như Tần Dịch một ít mặt mũi, để cho hắn có thời gian quen thuộc, bồi dưỡng một chút lòng trung thành lại nói những thứ khác.
Kết quả Tần Dịch này cũng quá đáng, nhập tông môn xong chỗ nào cũng không đi, mỗi ngày không phải ở động phủ của mình tiềm tu thì sẽ dính với sư tỷ cùng một chỗ, ngươi tốt xấu gì cũng nên di dạo nơi khác một chút, nhận thức đồng môn một chút? Ngươi, con mẹ nó… Nhập môn hai tháng mà ngay cả cung chủ cũng không nhận ra!
Nhưng cái này cũng không có gì để nói, người so với Tần Dịch càng trạch có ở khắp nơi trong Tiên cung, không phải chỉ mỗi mình hắn.
Suy bụng ta ra bụng người, Tần Dịch cũng cảm thấy nếu như đổi lại mình là cung chủ, cũng vô cùng đau đầu đối với tình huống của Tiên cung hiện tại. Đây là định hướng Tiên cung lập đạo cấu thành, rất khó thay đổi, quá mức cường hành, cũng sẽ mất đi đặc sắc của Vạn Đạo Tiên Cung.
Cho nên tổ chức một ít hoạt động cạnh tranh, tăng cường sức sống của tổ chức và lực ngưng tụ của các tông, cũng có thể ma luyện một chút sức chiến đấu, đây là chuyện phải làm, Tần Dịch tin tưởng vị cung chủ này rất xem trọng đối với Cốc Vũ luận đạo.
Hắn cũng rất xem trọng.
Vì vậy hắn đi tìm Kỳ Si.
Đó là một đạo nhân râu tóc lôi thôi lếch thếch, Tần Dịch từng gặp hắn, từng thấy hắn đánh cờ trong đình đài trên đường đến chủ phong, một đạo nhân khác đối diện thì không biết là ai.
May mắn chính là Kỳ Si đạo nhân lúc này không có đang đánh cờ, mà đang đọc phổ.
Chỉ sợ phổ kia cũng đọc nát rồi. Nhìn thấy Tần Dịch đi tới, liền để Kỳ phổ qua một bên, thái độ ngược lại cũng không tệ lắm.
- Ngươi chính là sư điệt mới của ta? Nghe nói ngươi tên gọi Dịch? Ta thích tên của ngươi, tại sao lúc này mới đến gặp mặt?
Tần Dịch hành một lễ vãn bối.
- Hổ thẹn, thật ra tiểu chất không biết đánh cờ.
- Không sao. Vân Tụ cũng không hứng thú đối với Kỳ đạo, ta cũng dốt đặc cán mai về cầm nhạc, bổn tông cũng không phải toàn năng.
Kỳ Si vuốt chòm râu nở nụ cười.
- Hơn nữa, cũng không phải ngồi đối diện bàn cờ, nhàn rỗi đánh cờ, mới gọi là Dịch.
Tần Dịch thở dài một hơi, cười nói.
- Xem ra thế nhân có chút hiểu lầm người của bổn tông, tiểu chất cũng khó tránh khỏi bị lừa gạt.
Kỳ Si nói.
- Ngươi thủy chung không có tới gặp ta, chẳng lẽ sợ cái này?
- Có chút, nghe nói sư thúc sẽ lôi kéo người đánh cờ.
Tần Dịch một mực nhượng bộ lui binh đối với loại "Si nhân" này, hôm nay xem ra vẫn rất dễ câu thông.
Cư Vân Tụ cũng không sai biệt lắm, chỉ cần không dính đến chuyện làm cho nàng mê muội, thường ngày cũng là một ngự tỷ rất bình thường.
- Con hạc gác cổng chết tiệt kia nói hả? Năm trăm năm qua mới kéo được nó đánh một ván, rõ ràng không biết xấu hổ nói với ta là thời gian của nó cũng không nhiều.
Tần Dịch: "..."
- Kỳ phùng địch thủ mới có chỗ si, đánh cờ cùng một người không biết thì không có gì có thể si.
Kỳ Si cười nói.
- Thật sự cho rằng ta tùy thời tùy chỗ lôi kéo người đánh cờ? Đi nơi nào tìm nhiều đối thủ như vậy.
Tần Dịch cười.
- Sư thúc có thể dạy ta mấy chiêu, sau này nếu có thời gian rảnh rồi, tiểu chất cũng có thể đánh cờ cùng sư thúc.
- Ta biết ý ngươi tới, là vì Cốc Vũ luận đạo, muốn nhìn xem ta có cái gì có thể dạy ngươi không chứ gì?
- Vâng, mặc dù tạm thời nước tới chân mới nhảy, cũng muốn thật nhiều thủ đoạn.
Kỳ Si cười ha hả.
- Trong cuộc ngoài cuộc đều trầm ngâm, vẫn là tâm thắng bại của nhân gian. Ngươi không biết đánh cờ, nhưng chẳng phải đã vào trong ván cờ rồi sao?
Tần Dịch trầm ngâm nói.
- Ý của sư thúc là lần này có ván cờ?
- Nơi nào không phải ván cờ?
Kỳ Si lấy ra hai quân cờ đen trắng ném qua.
- Tặng ngươi làm lễ gặp mặt.
Tần Dịch tiếp nhận, ngạc nhiên nói.
- Đây là...
- Lúc này để ngươi học Kỳ đạo, quá miễn cưỡng.
Kỳ Si cười nói.
- Cái này gọi là Âm Dương Mê, có thể cung cấp một lần thay hình đổi vị, cũng coi như Kỳ đạo ta tham dự tỷ thí. Sau ván cờ này, nếu như ngươi có ý, ta và ngươi lại luận huyền cơ.
Tần Dịch mộng bức rời đi, bảo vật thay hình đổi vị một lần, là để bảo vệ tính mạng sao? Cũng không tệ.
Nhưng Vạn Đạo Tiên Cung luận đạo tỷ thí cần vật bảo vệ tính mạng? Chẳng lẽ kỳ si này đã tính được cái gì? Hay nhìn thấy cái gì từ trong ván cờ?
Mặc dù không hiểu ra sao cũng không có bao nhiêu cảm thán gặp được "Thế ngoại cao nhân". Dù sao, Tiên đạo mờ mịt, thật sự gặp nhiều hình thức trang bức quá rồi, mỗi người đều rất ưa thích nói nhăng nói cuội một chút, đã quen.
Tựa như hôm nay quen thuộc cùng Cư Vân Tụ, cũng chỉ là một sư tỷ xinh đẹp, còn rất đậu bỉ. Nếu như lúc trước mình liền rời đi sau lần gặp mặt "Người trong sách", lưu lại hồi ức chẳng phải cũng là có huyền cơ gì đó...
Càng đừng đề cập Lưu Tô – dân trang bức chuyên nghiệp.
Trong ngoài ván cờ, nghe đầy huyền cơ, còn không phải cũng chỉ như vậy.
Nói không chừng sau này quen thuộc, sẽ phát hiện đây cũng là một đậu bỉ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kỳ đạo hình như cũng không phải đánh cờ trong tưởng tượng ban đầu của mình... Nếu như dựa theo lời của Kỳ Si, cái gì không phải ván cờ?
Thiên địa là ván cờ, muôn dân trăm họ là quân cờ, cái gọi nắm giữ vận mệnh của mình, chẳng phải chính trở thành người đánh cờ sao?
Câu nói của Kỳ Si bỗng nhiên hiện lên trong óc: Cũng không phải ngồi đối diện bàn cờ, nhàn rỗi đánh cờ, mới gọi là Dịch.
Nghe nói tên của ngươi gọi Dịch? Ta thích tên của ngươi.