Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 167: Trận Mở Màn Thắng Lợi



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tần Dịch nhìn Cư Vân Tụ trên khán đài.

Cư Vân Tụ nhắm mắt giả ngủ căn bản không để ý tới hắn.

Tần Dịch dở khóc dở cười, sư tỷ này không muốn để cho hắn dự thi, hắn vẫn cố chấp muốn tới, trong lòng sư tỷ đang giận dỗi đấy.

Bất quá Cư Vân Tụ cũng không phải hoàn toàn không quản, trước đó có vẽ cho hắn mấy bức họa dự phòng...

Chỉ không biết có thể dùng tranh vẽ sẵn hay không... Xem vừa rồi Tây Tương Tử cũng có thể dùng đan luyện sẵn, có lẽ vấn đề không lớn... Công tượng người ta chắc có lẽ cũng không chế tác ngay hiện trường, cũng mang theo đồ vật làm sẵn đến mới đúng.

Dù sao, cho dù cho ngươi một pháp bảo, trình độ của ngươi có thể phát huy được hay không cũng khó nói, vẫn phải xem lĩnh ngộ của mình đối với hệ thống này mới được.

Lên là được.

Tần Dịch vươn người đứng dậy, leo lên sân thi đấu.

Cư Vân Tụ mở mắt.

Thanh Trà cầm hai đóa hoa sơn trà, ở trên khán đài hô to.

- Sư thúc bổng...

Lời còn chưa dứt, bị Cư Vân Tụ trừng mắt liếc, lại tội nghiệp mà ngồi trở về. Trong lòng Cư Vân Tụ thiếu chút nữa tức chết, đồng môn toàn trường đang nhìn xem đấy, quá mất mặt xấu hổ.

Ngược lại, hình tượng của Tần Dịch lại không mất mặt, còn rất nở mài nở mặt. Thanh sam bạch trụy, tay áo bồng bềnh, sáo ngọc trong tay, tuấn nhã xuất trần. Thật sự rất thích hợp hình tượng của Cầm Kỳ Thư Họa Tông, cũng rất phù hợp thẩm mỹ quan của nàng.

Trong đầu hiện lên cây Lang Nha bổng không khỏe kia, lại nhanh chóng vứt qua một bên. Cũng không thấy sư đệ dùng Lang Nha bổng đánh qua, đó nhất định là một lễ khí cầm chơi...

Giữa sân thi đấu kia, trung niên công tượng kia thi lễ một cái.

- Tại hạ Công Thâu Lỗ, bái kiến Tần sư đệ.

- Tên rất hay!

Tần Dịch khen.

- Nên học công tượng chi đạo.

Công Thâu Lỗ khó hiểu, lắc đầu nói.

- Luận danh tự, đương nhiên không thích hợp với quý tông bằng Tần sư đệ.

Tần Dịch cười nói.

- Công Thâu sư huynh định cùng ta so cái gì? Họa hồn cùng chế tạo khôi lỗi ai có thể đánh nhau?

- Đó thì không cần so, thư họa trọng thần hồn, khôi lỗi của chúng ta trọng lực lượng, ai cũng có sở trường riêng, thắng bại chỉ có thể chứng minh tu hành của mình, mà không thể luận đạo.

Công Thâu Lỗ nói.

- Chúng ta là đại hội luận đạo, không phải đại hội luận võ.

Tần Dịch có chút tò mò.

- Vậy so cái gì?

Công Thâu Lỗ nói.

- Chúng ta luận thực dụng.

Tần Dịch càng cảm thấy hứng thú.

- Làm sao luận thực dụng?

Công Thâu Lỗ chỉ vào núi xa.

- Bên kia là Bạch Tinh Huyền Đồng Khoáng của Vạn Đạo Tiên Cung chúng ta, hôm nay do khôi lỗi chúng ta chế tạo đang khai thác vận chuyển, có lợi lớn đối với Tiên cung. Mà thư họa chi đạo của sư đệ từng có trợ giúp gì đối với Tiên cung?

Tần Dịch có chút sửng sốt, tiếp theo có chút muốn cười.

Hắn hoài nghi Công Thâu Lỗ đã sớm nghẹn muốn so vấn đề này cùng Cư Vân Tụ một lần, nhưng mà thân phận chênh lệch, tu hành chênh lệch càng không hợp thói thường, Cư Vân Tụ hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ sợ nghẹn muốn nổ. Thật vất vả bắt được cơ hội "Luận đạo" này liền không thể chờ đợi được hỏi Tần Dịch hắn, cũng làm khó hán tử này rồi.

Hắn nghĩ một chút, cười nói.

- Chúng ta có thể tùy thời vẽ một nhóm lớn lực sĩ đi đào khoáng, mà sư huynh làm một cỗ khôi lỗi phải rất lâu, tài liệu cũng không phải tùy tiện tìm, đúng không?

Công Thâu Lỗ lắc đầu nói.

- Họa hồn đạt đến trình độ có thể thật thể đào khoáng, vậy tối thiểu phải có tu hành của Cư sư tỷ, còn chưa chắc có thể tồn tại lâu dài ngoài tranh, cũng không thực tế.

Tần Dịch nói.

- Sư huynh chưa trả lời nửa câu sau của ta, khôi lỗi đào khoáng có thể tự mình làm việc này, sư huynh làm một cỗ phải mất bao lâu? Cần tài liệu bao nhiêu? Cần tu vi gì?

- Chỉ dùng để đào khoáng, ngược lại không cần dùng tài liệu quá tốt, sắt thông thường là đủ. Chế tác không khó, đệ tử Phượng Sơ đã có thể làm được.

Công Thâu Lỗ trung thực nói.

- Bất quá tốn thời gian ngược lại xác thực rất lâu, các bộ phận như tứ chi đều cần đánh bóng kỹ càng, cũng đã rất lãng phí thời gian... Đệ tử bình thường cũng phải mất non nửa năm chậm rãi làm, đây là bài học nhập môn đầu tiên của chúng ta.

Tần Dịch nghiêng đầu nhìn hắn cả buổi, thần sắc cổ quái nói.

- Một người đệ tử độc lập hoàn thành một cỗ khôi lỗi? Tự mình chậm rãi đánh bóng?

- Đúng vậy, bằng không thì thế nào?

- Các ngươi phát triển 5000 năm, không có khái niệm khuôn đúc hóa cùng dây chuyền sản xuất?

- Khuôn đúc đương nhiên là có, chỉ vì rèn luyện trình độ của đệ tử, tận lực duy trì thủ công đánh bóng mà thôi.

Công Thâu Lỗ cau mày nói.

- Dây chuyền sản xuất ngược lại là lần đầu nghe nói, đây là vật gì?

- Có người chuyên môn phụ trách làm chân, có người chuyên môn phụ trách làm tay, có người chuyên môn phụ trách lắp ráp...

Tần Dịch còn chưa nói xong, trên "Chủ tịch đài" đax truyền đến một tiếng "Ồ", công tượng vô cùng bẩn kia bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra thần quang.

Công Thâu Lỗ cũng đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm. Trên khán đài của bên công tượng cũng bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên rất có xúc động.

Đều là chuyên nghiệp đấy, không cần Tần Dịch nói quá rõ ràng, bọn hắn vừa nghe đã có thể minh bạch đạo lý trong đó, đối với công tượng chi thuật của bọn hắn, nâng cao hiệu suất chỉ sợ không chỉ là một chút, còn có thể ứng dụng rộng khắp tại các phương diện.

Ngược lại, cũng không phải bọn hắn phát triển mấy ngàn năm mà không đến một bước này, chẳng qua tư duy có chút bất đồng.

Bởi vì Tiên đạo quá trọng tu hành của cá nhân, tập trung vào một thân là truy cầu cuối cùng, vô cùng ít chú trọng phân công hợp tác, có chức nghiệp hợp tác cũng không tệ, làm sao có thể suy nghĩ đến vấn đề dây chuyền sản xuất tác nghiệp?

Tần Dịch cũng chỉ mở đầu, giống như thể hồ quán đỉnh nhắc nhở bọn hắn, chỉ sợ lúc này, thứ mà đám công tượng nghĩ đến còn nhiều hơn so với Tần Dịch có thể nghĩ, đều nghĩ đến bao nhiêu năm sau rồi.

Thật ra, Tần Dịch đề cập những thứ này, ý tứ ban đầu là nói cho bọn hắn biết, ngươi muốn làm khuôn đúc, đầu tiên cần hội họa...

Nhưng lỡ nhanh mồm, lệch hết toàn bộ... Tần Dịch nhất thời cũng có chút mộng bức, lần này lệch, đã hoàn toàn không có liên quan gì đến so sánh giữa thư họa chi đạo cùng công tượng chi đạo, làm sao tính toán?

Quả nhiên Công Thâu Lỗ kịp phản ứng, miễn cưỡng nói.

- Lời này của Tần sư đệ rất có ý nghĩa đối với chúng ta, chúng ta nên chịu ơn này. Nhưng mà cái này có quan hệ gì với thư họa chi đạo?

Tần Dịch vươn cổ nói.

- Đây là đọc sách mà nghĩ ra được, tại sao không có quan hệ? Công tượng cũng phải đọc nhiều sách, cố gắng đề cao trình độ của mình...

Trên mặt Cư Vân Tụ hiện ra vui vẻ, đây thật sự lý do tuyệt hảo, may mà sư đệ cơ trí.

Công tượng trên chủ tịch đài bỗng nhiên mở miệng.

- Trận này chúng ta thua. Nghiên cứu mấy ngàn năm xảo thuật kỳ kỹ, còn cần một người Cầm Kỳ Thư Họa nhắc nhở, còn có mặt mũi nào so cùng người ta? Trận này chúng ta chẳng những nhận thua, còn chân thành mời Tần sư điệt làm khách khanh của bổn tông, mong Cư sư điệt thả người.

Trong bụng Cư Vân Tụ vui mừng nở hoa, cố gắng duy trì hình tượng ưu nhã, mỉm cười.

- Mặc sư thúc nói quá lời. Khách khanh không thành vấn đề, đừng đào người là tốt rồi.

Công tượng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Công Thâu Lỗ cũng rất thức thời ôm quyền thi lễ, quay người xuống đài.

Tần Dịch thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi không có trên trán, quay đầu nhìn về phía Cư Vân Tụ.

Chớ nói nàng có bao nhiêu xuất trần, có bao nhiêu không thèm để ý "Luận đạo", trên thực tế, một trong những ý đồ rõ ràng nhất lúc trước mời hắn nhập tông chính là vì chuyện thi đấu này. Tốt xấu gì cũng là tông chủ một tông, bao nhiêu năm không tham dự thi đấu trong cung, mặt nàng cũng không quá dày? Tần Dịch có thể tăng thể diện cho nàng, trong lòng nàng tự nhiên cao hứng đấy.

Cư Vân Tụ mỉm cười nhìn hắn, hai người nhìn nhau một hồi, lại đồng thời nghiêng đầu đi.

Tần Dịch vừa quay đầu, khóe mắt lại chợt phát hiện, Thiên Cơ Tử ngồi bên cạnh Cư Vân Tụ quay đầu nhìn Cư Vân Tụ, nhíu nhíu mày.

Trong lòng Tần Dịch cảm thấy kỳ quái, vốn tưởng Trịnh Vân Dật có ý tưởng đối với Cư sư tỷ, không phải sư phụ của hắn có ý chứ?

Bối phận của Thiên Cơ Tử này hẳn cao hơn Cư sư tỷ một bối mới đúng, ngươi đang muốn trâu già gặm cỏ non?

- Tần sư đệ.

Bên tai bỗng nhiên lại truyền đến âm thanh quen thuộc của Tây Tương Tử, cắt đứt suy nghĩ của Tần Dịch.

Tần Dịch quay đầu nhìn lại, Tây Tương Tử ở bên cạnh mỉm cười mà thi lễ đối với hắn.

- Ta và ngươi lại so một hồi, như thế nào?

Tần Dịch vô ý thức nhìn thoáng qua chỗ nào đó của hắn, không biết hắn có ngứa ngáy sinh mụn hay không?

Tây Tương Tử giống như cảm ứng được ánh mắt của hắn, có chút xấu hổ mà rụt một chút, lại nói.

- Nghe nói Cầm đạo có mê hồn khúc cùng an thần khúc, Đan đạo của ta cũng có hiệu quả này, không ngại so một chút?

- Tốt.

Tần Dịch ngáp mộ cái.

- Bất quá hôm nay ta mệt mỏi, để cho người khác so trước, chúng ta ngày mai lại nói.

Nói xong cũng không đợi Tây Tương Tử trả lời, liền đi xuống sân, bịch bịch chạy tới trêu chọc Thanh Trà.

Tây Tương Tử tức giận đến mức thổ huyết, ngươi cùng với Công Thâu Lỗ chém gió vài câu, mệt mỏi cái rắm?

Nhưng nhân sĩ Tiên cung từ trước đến nay đều là loại hiếm thấy, so một nửa chạy đi uống rượu cũng có khối người, hắn cũng không cách nào bức bách, chỉ có thể nói.

- Vậy một lời đã định, Tần sư đệ cũng đừng nuốt lời.

- Đã biết đã biết, nhiều tông chủ như vậy đang nhìn, ta còn gạt ngươi hay sao?

Tần Dịch không kiên nhẫn mà khoát tay, trong lòng tính toán đêm nay phải trở về luyện hộ hồn đan ăn trước mới được.

Thật sự cho rằng lão tử chỉ biết Cầm Kỳ Thư Họa? Đan đạo mới là chuyên nghiệp của ta, được không!