Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 171: Trả Lại Cho Người



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Bức họa Cư Vân Tụ này còn rất thú vị.

Hôm nay Cư Vân Tụ khí chất tài trí yên tĩnh, quần áo phiêu dật trang nhã, thủy tụ lưu vân, chỉ cần ngồi ở chỗ kia chính là tiên tử xuất trần. Cư Vân Tụ trong bức họa áo xanh váy tơ, thanh xuân ngọt ngào, cười thiên chân vô tà, giống như Thanh Trà hôm nay...

Rõ ràng khuôn mặt giống như đúc, khí chất đã long trời lở đất.

Nhưng bất kể nói thế nào, ai nấy đều nhìn ra được đây quả thật là Cư Vân Tụ, càng có thể dựa theo khí chất nhu hợp của Cư Vân Tụ cùng Thanh Trà vẽ thành? Nếu là như vậy, rắp tâm của Tần Dịch này rất cái kia a, hắn muốn cả hai?

Nói trở lại, Thanh Trà danh là "Đồ đệ", thật ra chính là nha hoàn, của hồi môn cũng bình thường.

Cầm Kỳ Thư Họa Tông này vốn cũng đã "Cô nam quả nữ", ừm, nha hoàn của hồi môn không có nhân quyền. Dưới điều kiện cô nam quả nữ, nam tùy thân mang theo bức họa của nữ, ý vị trong đó quả thật rõ rành rành.

Đã xác định không có tà công của Đại Hoan Hỉ Tự, dù sao, tâm ngưỡng mộ giai nhân luôn không sai, cái này không có vấn đề, đạo lý hiển nhiên.

Thú vị chính là Tần sư đệ này còn rất lớn mật, biết rất rõ ràng trên người mình mang theo cái gì, thế mà dám mở ra trước mặt mọi người, đây rõ ràng là không cam lòng thầm ngưỡng mộ, thừa cơ công khai tỏ tình!

Có si nhân nhịn không được bật thốt.

- Đáp ứng hắn!

Có người cả giận nói.

- Không được, nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Liền có người nhiều chuyện ồn ào.

- Đáp ứng hắn!

Phái phản đối giận dữ.

- Để cho hắn xéo đi!

Thanh Trà cầm hoa sơn trà lên, nhảy dựng lên vung vẩy hai tay.

- Cùng một chỗ, cùng một chỗ!

Không ít người liếc mắt nhìn nàng, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, hắn là tính toán muốn ngươi làm của hồi môn đó, ngươi có biết hay không?

Bất quá nha đầu thanh xuân vừa hô vừa nhảy quả thật thú vị, bị tiết tấu này lôi kéo, phụ cận không ít người cũng cười ồn ào.

- Cùng một chỗ, cùng một chỗ.

Trong một mảnh khí tượng rối mù, Tần Dịch nghẹn đỏ mặt nhìn Cư Vân Tụ cũng đang đỏ mặt, Cư Vân Tụ xấu hổ, lại thủy chung không nói lời nào.

Nàng biết rõ tranh này không phải của Tần Dịch, bởi vì nàng biết rõ đây là sư phụ vẽ, trong bức họa là nàng thời điểm còn chưa gánh vác trọng trách tông môn, Cư Vân Tụ trẻ tuổi vô ưu vô lự, không có quan hệ gì với Thanh Trà một văn tiền.

Nàng vốn tưởng rằng bức họa này hẳn làm bạn chôn theo sư phụ rồi, vì sao sẽ đến trong tay Tần Dịch?

Giờ phút này tự nhiên không cách nào tra cứu nguyên nhân cụ thể, nàng giờ phút này đối mặt vấn đề, tất cả mọi người cảm thấy Tần Dịch có ý đối với nàng, nàng còn có thể tiếp tục giữ Tần Dịch ở bên người hay không?

Nếu vì danh dự của mình suy nghĩ, lúc này nên phê bình Tần Dịch một trận trước mặt mọi người, càng nhẫn tâm trực tiếp "Trục xuất khỏi tông", "Công tượng hệ các ngươi ưa thích liền thu đi".

Nhưng nàng nói không nên lời.

Nhưng cái gì cũng không nói, đỏ mặt ngồi ở chỗ này, vậy có gì khác nhau với việc thừa nhận mình muốn ở cùng một chỗ với Tần Dịch?

Cư Vân Tụ thật sự không biết xử lý loại chuyện này như thế nào, vô cùng xấu hổ.

Bên kia Tần Dịch cũng vô cùng xấu hổ, hắn dùng pháp bảo duy nhất một lần "Âm Dương Mê" của Kỳ Si sư thúc, cùng đồ vật trong giới chỉ của Trịnh Vân Dật "Thay hình đổi vị". Thần không biết quỷ không hay mà đổi giới chỉ chứa dâm cụ Đại Hoan Hỉ Tự cùng công pháp của mình qua với bức họa của Trịnh Vân Dật.

Thời điểm đổi đồ vật đương nhiên vô ý thức đổi bức họa này, hắn cũng không biết trong bức họa này vẽ chính Cư Vân Tụ nha! Lúc này lại không thể nói bức họa này không phải của mình, ở trong mắt người khác chẳng phải mình thầm mến Cư Vân Tụ, còn thổ lộ trước mặt mọi người!

Hắn bị ồn ào thẹn quá hóa giận, tóm lấy trưởng lão chủ trì kia nói.

- Tỷ thí chưa xong đâu, ta cũng tính ra đồ vật trong giới chỉ của Trịnh sư huynh rồi, thỉnh cầu trưởng lão xác minh!

Sắc mặt Trịnh Vân Dật đại biến mà lui về phía sau một bước.

Trưởng lão kỳ quái mà nhìn hắn một cái, hỏi Tần Dịch.

- Tần sư điệt tính ra cái gì?

Tần Dịch chỉ vào Trịnh Vân Dật.

- Trong giới chỉ của hắn mới có đồ vật của Đại Hoan Hỉ Tự, chẳng những có công pháp, còn có dâm cụ đấy!

Âm thanh ồn ào bỗng nhiên ngừng một chút, tiếp theo càng thêm xôn xao.

Trịnh Vân Dật quay người bỏ chạy.

Trưởng lão kia tiến lên xách cổ hắn.

- Trịnh sư điệt chạy đi đâu?

- Ta nhận thua không được sao?

- Đây không liên quan đến thắng bại.

Trưởng lão kia lộ ra thần sắc nghiêm túc.

- Hiện tại trên dưới Tiên cung đều rất muốn biết, trong giới chỉ của ngươi có đồ vật của Đại Hoan Hỉ Tự hay không, có phải vu cáo ngược hay không. Tần sư điệt đã bị ngươi ép thổ lộ thầm mến, ảnh hưởng rất lớn đối với người ta đấy, ngươi có phải cũng nên công bằng phơi bày một chút hay không?

- Ta con mẹ nó...

Tần Dịch thiếu chút nữa thổ huyết, hình tượng bị ép thổ lộ thầm mến này xem ra rửa không sạch.

- Ta con mẹ nó...

Trịnh Vân Dật đồng dạng cũng bị nghẹn sắp thổ huyết.

Nói Tần Dịch ăn gian thay đổi đồ vật?

Có quỷ tin ngươi! Trước mắt bao người, hai người ngay cả tiếp xúc cũng không có, làm sao đổi đồ vật của ngươi?

Thiên Cơ Tử thản nhiên nói.

- Trận này chúng ta nhận...

"Phì!"

Cư Vân Tụ vỗ bàn một cái.

- Người của ta liền muốn lục soát giới chỉ, đến phiên người của ngươi liền trốn trốn tránh tránh? Nghĩ tông ta dễ khi dễ?

Thiên Cơ Tử nhìn nàng một cái, ngươi đỏ mặt ở bên cạnh xuất thần thì cứ tiếp tục xuất thần đi, bộ dạng bất bình thay tình lang này là chuyện gì xảy ra?

Hai vị tông chủ khác cũng đều nói.

- Việc này phải công bằng, Trịnh sư điệt vẫn nên để cho Vũ trưởng lão kiểm tra thực hư một chút, Tần sư điệt còn không sợ bị người biết, ngươi sợ cái gì?

Ba so một, Thiên Cơ Tử lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Trịnh Vân Dật rất bất đắc dĩ bị Vũ trưởng lão kia kéo lấy, một ngón tay đặt lên giới chỉ của hắn.

- Năm thanh bảo kiếm, một cây quạt xếp, ba bộ mai rùa, một ống thẻ tre, một ít linh thạch, một ít đan dược...

Vũ trưởng lão chậm rãi báo cáo.

- Còn có một giới chỉ trữ vật cấp thấp, trong giới chỉ là...

Đầu Trịnh Vân Dật ngẩng không nổi.

- Trong giới chỉ là một sừng bằng ngọc, một... Quả cầu ngọc tự động nhảy...

"PHỐC..."

Toàn trường cười lật trời.

- Một tấm Lưu Ảnh Kính, bên trong còn có một đoạn hòa thượng cùng phu nhân, tư thế rất có sáng ý...

"PHỐC ha ha ha ha..."

Có người hết sức vui mừng.

- Trịnh sư huynh, hảo phẩm vị a.

Có người của Phiêu tông kêu to.

- Vũ trưởng lão đợi lát nữa chớ đi, chỉ điểm một chút là tư thế gì đi!

Vũ trưởng lão chậm rãi nói.

- Còn có... "Đại Hoan Hỉ Thiên Địa Cực Lạc Hòa Hợp Kinh", nhập môn quyển thứ nhất.

Ồn ào trong sân ngừng lại, dần dần trở nên yên tĩnh.

Trịnh Vân Dật thở dài, không đi kiên trì nói không phải của hắn, hắn biết rõ phủ nhận không ai tin, rất lưu manh thừa nhận.

- Trước kia đã từng tru sát một dâm tăng của Đại Hoan Hỉ Tự, lưu lại một ít chiến lợi phẩm bên người. Nhưng những vật này ta chưa bao giờ dùng qua, sư phụ có thể tra pháp môn của ta.

Nói thật, cho dù dùng qua cũng không có gì, cũng chỉ mất chút mặt mũi.

Tần Dịch có những vật này không thỏa đáng, bởi vì hắn cô nam quả nữ ở đó, dùng những vật này sẽ có hàm nghĩa cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, tràn đầy ý nghĩa nhằm vào Cư Vân Tụ, bọn họ muốn ép Tần Dịch không có cách nào ở lại bên người Cư Vân Tụ, đây vốn là mục tiêu chiến lược giữa các tông môn, mà không phải muốn hại Tần Dịch có bao nhiêu thảm.

Mà Trịnh Vân Dật thì không có vấn đề này, cho dù dùng thì dùng, nói không chừng Phiêu tông còn rất hoan nghênh.

Nhưng dưới tiền đề vu oan không thành ngược lại bị trả ngược liền lộ ra cực kỳ mất mặt, có thể nói tích lũy tên tuổi anh hùng mấy trăm năm trong Tiên cung mất sạch, sau này người khác nhìn thấy hắn đều khó tránh khỏi nhớ tới ngày hôm nay, bí mật nhỏ trong giới chỉ kia.

Hết lần này tới lần khác Trịnh Vân Dật lúc này đã phục hồi tinh thần lại từ trong loại luống cuống thất sách kia, lấy ra cây quạt phe phẩy, vẻ mặt mây trôi nước chảy.

- Chư vị sư huynh đệ Phiêu tông, Trịnh mỗ ngày khác có rảnh lại cùng bàn luận tư thế trong kính với các vị. Hôm nay mưu tính thua, có chút mất mặt, tạm thời cáo lui.

Nói xong rất có phong độ mà thi lễ với mọi người, quay người rời đi.

Chẳng qua đi đến bên đường núi, không cẩn thận lảo đảo một cái, vẫn bại lộ trong lòng hắn không có bình tĩnh như vậy.

Tần Dịch cũng rất bội phục sự bảo trì bình thản của những lão âm bức này, đưa mắt nhìn bóng lưng Trịnh Vân Dật rời đi, lại nhìn các khán đài xung quanh, cất giọng nói.

- Tần mỗ hôm nay cũng không tiện trở về đối mặt với sư tỷ, không ngại ở lâu một hồi. Còn có ai muốn luận đạo cùng ta, ta sẵn sàng nghênh tiếp!

Hai bên đều rất thú vị, đều nhận đồ vật của đối phương là của mình, đều ăn quả đắng.

Chỉ có điều, quả này của Tần Dịch đến cùng có đắng hay không thì khó mà nói.

Đồng môn các tông có chút do dự mà nhìn Tần Dịch trên đài, nhất thời cũng không có ai dám đi lên khiêu chiến. Trịnh Vân Dật đã thành danh nhiều năm, nổi danh đã lâu trong hàng ngũ đệ tử đồng lứa ở Tiên cung, hắn đều bị vẩy đầy bụi đất, mất mặt đến cực điểm. Người khác thật sự có thể thắng?

Trong khoảng thời gian ngắn không người khiêu chiến, gió núi lướt nhẹ qua, thanh sam Tần Dịch phần phật, đứng thẳng ở chính giữa, lại bỗng nhiên có chút hương vị ai dám tranh phong.

Cư Vân Tụ nhìn bộ dạng đứng thẳng lỗi lạc của hắn, có chút xuất thần.