Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 2: Cự tiên



Cật Tảo Dược Hoàn là cái quỷ gì, nào có thuốc giải bách độc? E rằng gặp phải lừa đảo rồi?

Thần sắc Lý Thanh Quân bất bình, đang muốn nói gì đó, Lý Thanh Lân lại khoát tay ngăn lại, đưa bạc.

- Huynh đệ chúng ta lần này lên núi tìm tiên, lại không có quá nhiều thời gian, lãng phí không nổi. Tiểu huynh đệ ở nơi đây lâu dài, quen thuộc tình huống, chẳng biết có thể theo chúng ta lên núi làm người dẫn đường, tất có thù lao lớn.

- Không đi.

Tần Dịch lười biếng đứng dậy, quay người đi vào trong phòng.

- Tìm tiên cái gì, ăn no ngủ ngon, vô ưu vô lự, há không phải thần tiên?

Thiếu niên Lý Thanh Quân cả giận nói.

- Này! Thái độ ngươi gì đây!

Tần Dịch cũng đã vào trong phòng.

Lý Thanh Quân tức giận muốn xuống ngựa, bị huynh trưởng kéo lại.

- Đừng hồ đồ.

- Vì sao khách khí với hắn như vậy? Đây rõ ràng là một tên lừa đảo, nào có thuốc giải bách độc!

Lý Thanh Lân ghìm ngựa mà đi.

- Lý Lục báo cáo, gần đây có một ít người lên núi trúng độc, nhờ thuốc của thiếu niên họ Tần trong thôn mà khỏi. Có lẽ do quen thuộc khí độc đặc thù trong núi, phối dược có chỗ nhằm vào, có lẽ phù hợp hơn so với thuốc chúng ta tự chuẩn bị. Huống chi lần này tới đây mắt thấy tai nghe, muội thật sự không cảm thấy thiếu niên này có chút đặc biệt?

- Hơn phân nửa là cố làm ra vẻ, thôn dân phối hợp với hắn tạo ra bầu không khí để lừa gạt.

Lý Thanh Lân nhịn không được bật cười.

Lý Thanh Quân khoái mã đuổi kịp ca ca, lại hỏi.

- Nếu như ca ca cảm thấy hắn có ích, vì sao không kiên trì mời hắn dẫn đường?

Lý Thanh Lân mỉm cười.

- Không gấp... Dẫn đường là dẫn đường, nhưng hắn có thể mang chúng ta tìm được tiên nhân sao?

Lý Thanh Quân lại có chút sửng sốt.

Hiển nhiên không thể.

Bọn hắn không phải đến leo núi xem mặt trời mọc, mà lên núi tìm tiên. Núi không tính quá lớn, cái gọi là có tiên đã lưu truyền không biết bao nhiêu năm, địa phương nào không bị người điều tra qua? Cho nên mục đích chính xác căn bản không tồn tại, tự nhiên cũng không có con đường chính xác, đi lên cũng chỉ thử duyên phận, cần gì dẫn đường?

Lý Thanh Quân nhất thời có chút nhụt chí, bả vai thẳng tắp cũng có chút sụp xuống.

- Cho nên ca ca cũng giống như người ngoài, vốn không có để hành trình tìm tiên lần này trong lòng...

Lý Thanh Lân quay đầu nhìn về phía sau.

- Tần Dịch kia, lời cuối rất thú vị đấy...

- Thôn dân nông cạn, tự cho là đúng, nói hươu nói vượn mà thôi. Ta chọc một thương vào người hắn, nhìn hắn làm sao không sầu không lo.

"Ha..."

Thanh âm một đường đi xa, Tần Dịch gối cánh tay nằm trong phòng, Lang Nha bổng đặt trên đầu giường. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai huynh đệ, nghe đến cuối cùng, hắn cười một tiếng, giống như cảm thấy lời của Lý Thanh Quân rất thú vị.

Một âm thanh đột ngột vang lên trong thức hải của hắn.

- Ngươi cười cái gì, tu vi võ đạo của hai huynh đệ này dường như rất không tồi, có lẽ thật có thực lực chọc một lỗ trên người ngươi.

Âm thanh này thẳng đến hồn phách, cũng không biết xuất hiện từ nơi nào, trên thực tế cũng không xem như là âm thanh, càng phân không rõ nam nữ, giống như trực tiếp hình thành câu nói trong lòng ngươi, vô cùng quỷ dị. Tần Dịch lại giống như rất quen thuộc, lười biếng nói.

- Ta cười vì trên đời này thật sự có tiểu cô nương giả nam trang mà người khác nhìn không ra?

Âm thanh kia ngừng trong chốc lát.

- Làm sao ngươi biết nàng là tiểu cô nương? Thiếu niên vốn không có yết hầu, âm thanh có chút lanh lảnh cũng bình thường.

- Bởi vì ngươi không có mũi, không ngửi được mùi thơm của nàng.

"..."

- Lại nói tiếp, nào có thiếu niên xinh đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy Collagen, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, giả vờ khí khái hào hùng, nhắm mắt lại đều cảm giác được cỗ nương vị kia? Ngươi cho rằng có kính lọc mỹ nhan a...

- Collagen là thứ gì? Kính lọc mỹ nhan lại là cái quỷ gì?

- ... Không liên quan đến ngươi.

Âm thanh kia thở dài.

- Bất kể nàng là nam hay nữ. Ngươi nhìn thấy rồi đấy, thế nhân bao nhiêu người tìm tiên vấn đạo, thành kính không thôi, nếu tạo tiên duyên cho bọn hắn, chỉ sợ sẽ quỳ ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề. Ta để cho ngươi tu tiên lại không chịu?

- Ta không phải đang tu tiên à? Ngươi xem ta đêm nay đang ý thức suốt đêm...

- Cái này cũng gọi là tu tiên? Đừng dùng chiêu trò lừa bọn hắn đến lừa ta.

Tần Dịch lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng đừng giở trò lừa kẻ đần lừa ta!

Một bên nói, một bên ném Lang Nha bổng vào trong chậu nước rửa chân bên giường.

Âm thanh trong thức hải trở nên hổn hển.

- Cầm ta giã thuốc, cầm ta đóng đinh, ta không nói gì, lại nhét ta vào trong chậu nước rửa chân, ta không để yên cho ngươi!

Lang Nha bổng bật ra từ trong nước, gõ về phía Tần Dịch. Tần Dịch tựa vào đầu giường tung một cước, trúng ngay chuôi gậy, Lang Nha bổng xoay vài vòng trên không trung, sau đó "BA~" một tiếng nện xuống tường, tiếp đó tuột xuống, nằm bất động trên mặt đất.

Oán niệm nồng đậm tràn ngập thân gậy.

- Này, Bổng Bổng...

- Đã nói một vạn lần, ta là Lưu Tô.

- Khí linh của một cây Lang Nha bổng, Lưu Tô... Hai đồ chơi này là một sao? Ngươi là chủ nhân, trong lòng còn không rõ ràng?

Lưu Tô cười lạnh.

Tần Dịch lại hỏi.

- Bổng Bổng, ngươi xem hai người này có đối phó được vấn đề trong núi không?

Từ khi Tần Dịch xuyên việt tới đây, ngọn núi này bắt đầu biến hóa, một là khí độc trong núi nhiều hơn, người tiến vào sẽ sinh bệnh; hai là xuất hiện một con hổ có cánh rất kỳ quái trong đống loạn thạch. Khí độc không phải độc, là oán khí do Lưu Tô mang ra ngoài, con hổ mọc cánh kia thì không có quan hệ gì với Lưu Tô, mà do "Hóa yêu chướng"lúc trước hai người kia chôn xuống dẫn đến kết quả.

Hai vấn đề đều có quan hệ cùng Tần Dịch.

Lưu Tô miễn cưỡng nói.

- Bảo ngươi theo ta tu tiên, ngươi lại không chịu học, bằng không làm sao không đối phó được một con hổ vừa mới bắt đầu hóa yêu được vài ngày?

- Bởi vì nó không muốn mạng của ta, nhưng ngươi muốn.

Xuyên việt đã được một khoảng thời gian, Tần Dịch nhớ lại tình cảnh lúc trước, hoàn toàn có thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Đó là trong lúc Lưu Tô đang đoạt xá, vừa vặn gặp mình xuyên việt, còn muốn trực tiếp cắn nuốt linh hồn của mình. Kết quả là văn hóa hoàn toàn không hợp của thế giới mình khiến cho Lưu Tô nôn ra, ngược lại bị mình chiếm cứ thân thể. Lực lượng linh hồn Lưu Tô tích góp không biết bao nhiêu năm bị đánh trọng thương trở nên suy yếu, lui về trong cây gậy kéo dài hơi tàn.

Vì vậy, Lưu Tô nói muốn dạy hắn tu tiên, tương lai giúp nó đúc lại thân thể.

Nhưng Tần Dịch không dám học.

Phải biết rõ, nguyên chủ linh hồn hiện tại đã bị Lưu Tô cắn nuốt, đây tuyệt đối không phải vật gì tốt. Có trời mới biết công pháp tu tiên nó dạy có ngầm lưu cửa sau, thuận tiện lại lần nữa đoạt xá hay không? Tần Dịch tự nhận không có lỗ mãng, không dám nếm thử.

Tần Dịch thậm chí muốn ném Lang Nha bổng cho khuất mắt, nhưng thật sự quá tò mò đối với thế giới tu hành, cuối cùng vẫn mang nó ở bên người. Dù sao, hiện tại nó rất suy yếu, không phải sao?

Thật thơm.

Lưu Tô cười lạnh.

- Ta nói cho ngươi biết, oán khí này không lâu tự tán, không cần người giải quyết. Nhưng hổ này đã bắt đầu yêu hóa, phải dựa vào Phược Yêu Trận ta dạy cho ngươi, mà ngươi còn không chịu tu hành, căn bản không trói được nó quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu đả thương người. Nếu muốn triệt để giải quyết vấn đề này, ngươi nhất định phải tu hành cùng ta.

Tần Dịch mấp máy miệng, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói.

- Dù sao ta sẽ giải quyết.

Lưu Tô cười nhạo không thôi.

- Biện pháp của ngươi chính là lần nữa lan truyền Tiên Tích (*) đã không người hỏi thăm này ra ngoài, hấp dẫn Người tìm tiên đến trừ hổ?

[* Di tích của Tiên]

- Chung quy đáng tin cậy hơn so với các thôn dân, ta thấy huynh đệ Lý gia này có chút bản lĩnh.

Lưu Tô cười nói.

- Nếu như muốn đi con đường của ngươi, ta thật có một chủ ý càng nắm chắc.

- Cái gì?

- Huynh muội Lý gia kia không phú cũng quý, chỉ cần hố bọn họ chết trong miệng hổ, đảm bảo nó sẽ bị người ta rút gân lột da, tuyệt đối không sống được. Ngươi lại đi nhắc nhở bọn hắn không địch lại liền chạy, hổ sẽ không đuổi theo...

"Phì!"

Tần Dịch trở mình dậy, chạy đến góc phòng cầm Lang Nha bổng lên, lần nữa nhét vào trong chậu nước rửa chân.

Lưu Tô ở trong nước chửi ầm lên.

- Lòng dạ đàn bà ngu xuẩn! Nếu như bọn hắn bị thương dưới miệng hổ chạy thoát, sẽ cầm ngươi ra trút giận đầu tiên!

Tần Dịch không để ý tới nó, quay người đi đến góc phòng. Góc phòng có lò lửa nhỏ, bình gốm hơi nóng mơ hồ tản ra mùi thơm của đan dược.

Thuật chế dược luyện đan cùng một ít giảng giải về bố trí trận pháp vừa để Tần Dịch thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối với thế giới tu hành này, cũng là chứng minh "Ta thật sự có thể dạy ngươi tu tiên" mà Lưu Tô biểu hiện, song phương ăn nhịp với nhau ở điểm này, một người chăm chú học, một người dạy dụng tâm, không có tranh luận ầm ĩ.

Tần Dịch nhìn chằm chằm vào lò lửa trong chốc lát, yên lặng tính toán thời gian, lại thuận tay lấy một bầu rượu, đi đến trước cửa sổ, ngồi xuống uống từng ngụm nhỏ.

Sắc trời đã tối hẳn, trăng sao rực rỡ đầy trời.

Đồng hồ nước chưa đến điểm, ve kêu, trùng ngủ đông, chút rượu ngà ngà say, Tần Dịch một mực cảm thấy bản thân ở hoàn cảnh như vậy gần như là tiên. Thoát ly xe ngựa ồn ào, rời xa lục đục tranh đấu, ánh trăng rực rỡ, đồng ruộng thơm ngát, người thế tục lại không lưu ý? Tìm tiên, tìm tiên, kết quả tìm được chỉ là những tư tưởng do tự mình suy diễn ra.

Tần Dịch cảm thấy nếu như có thể giải quyết hết vấn đề trong núi, cả đời ở chỗ này cũng không có gì không tốt. Kiếp trước té núi mà chết, xuyên việt đến đây không khác gì lần nữa có được sinh mệnh mới, hưởng thụ sinh mệnh không tốt sao?

Hắn truyền ra "Hảo Liễu Ca", ngược lại cũng không phải vì tiên cảnh, mà do gặp được nhiều Người tìm tiên quá, có cảm xúc nên phát ra.

- Ngươi nói xem, đêm nay thật đẹp...

Hắn lầm bầm, phảng phất như đang nói mê.

Lưu Tô đang giận dỗi "Xùy" một tiếng, giống như khinh thường.

Mà nó cũng vì nguyên nhân này, nên một mực cho rằng Tần Dịch vô cùng thích hợp tu tiên. Hắn có một loại khí tức không màng danh lợi, không chấp nhất, không tham vọng, không có ý niệm muốn phong hầu phong tước, một gian nhà tranh đã có thể ở cả đời, loại người này càng thích hợp tu hành hơn so với đám người thành kính dập đầu khổ cầu kia.

Đáng tiếc, hắn không chịu tu.

Thật ra, có trời mới biết cái gọi không màng danh lợi, không nhập thế, trong thế giới của Tần Dịch có một xưng hô khác, gọi là trạch nam.