- Không nghĩ tới tiểu quốc Nam Ly hẻo lánh này còn có dị chủng như thế, quả thật thú vị.
- Không phải xà? Ngươi nói, cánh không phải Hóa Yêu Chướng mang đến biến dị, mà là nó kèm theo?
- Đương nhiên, hổ có thể hóa yêu sinh cánh, mà xà, mang cánh lại bất đồng...
- Đừng nói với ta là rồng nghe.
- Là Đằng Xà.
Lưu Tô ung dung nói.
- Loại rắn này là dị chủng thượng cổ, bản thân không thua kém long chủng, bất quá huyết mạch của nàng rất mỏng manh, còn kém xa... Nếu như có cơ duyên nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước, chỉ có điều ta thấy nàng không có loại cơ hội này. Nam Ly thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức giống như... Ưm, ngồi ở đáy giếng nhìn bầu trời. Địa phương nhỏ bé như vậy, có thể xuất hiện người tu hành cấp bậc như Minh Hà còn có người như Lý Thanh Lân... Đã xem như phong vân tế hội.
Tần Dịch chợt nhớ tới Dạ Lang Quốc, mặc dù ví von không quá phù hợp, nhưng quả thật có chút ý tứ này. Nhưng thú vị chính là, một địa phương giống Dạ Lang Quốc lại có Lưu Tô. Nghĩ tới đây cười nói.
- Xuất hiện Minh Hà đã xem như một trận phong vân, vậy xuất hiện Lưu Tô thì sao?
Lưu Tô thản nhiên nói.
- Thời điểm có ta, còn không có Nam Ly. Chênh lệch... Rất nhiều rất nhiều năm. Cho nên không phải Lưu Tô xuất hiện tại Nam Ly, mà Nam Ly may mắn ở gần Lưu Tô.
Ngữ khí cũng khác hẳn với bình thường, Tần Dịch nghe vào lại nổi lên loại cảm giác bao quát, khoảng cách như ngân hà treo trên bầu trời.
Minh Hà bình tĩnh, Lưu Tô tà tính, quả thật bắt nguồn từ bản chất giống nhau, tách khỏi nhân thế nhìn xuống dưới.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi.
- Nếu là dị chủng, vậy tốc độ của Dạ Linh là trời sinh?
- Là thiên phú. Nàng bị Hóa Yêu Chướng mở ra linh trí, tuổi nhỏ như vậy đã thành công hóa hình, còn có thể chạy ra khỏi Luyện Yêu Trận, đây chính là vì huyết mạch của nàng khác với phàm tục. Đáng tiếc không có phương pháp tu hành, loạn thất bát tao, toàn bộ thủ đoạn đều dựa vào tự mình thức tỉnh thiên phú, căn bản không có học qua gì. Nếu không, cho dù không đề cập tới huyết mạch, đơn thuần một vị yêu quái Hóa Hình Kỳ cũng không đến mức bị một thanh kiếm gỗ phụ thuật thiếu chút nữa chém chết.
- Vậy... Thủ đoạn công kích của nàng thì sao?
- Ta không nhìn thấy làm sao biết? Cho nên ngươi nói bóng nói gió, muốn để ta nói cái gì?
Lưu Tô cười lạnh nói.
- Muốn để ta nói, thái tử tám phần chính là do Lý Thanh Lân phái nàng giết chết?
Tần Dịch ngừng nói.
Lưu Tô nói tiếp.
- Lý Thanh Lân trên đường lề mà lề mề, còn có thời gian rảnh cùng muội muội đi thăm dò bản án, lúc ấy ngươi chẳng phải có chỗ nghi hoặc sao... Hiện tại xem ra, thật ra chỉ vì đợi chuyện này bộc phát, nếu không, hồi kinh quá sớm không được. Cho nên trong lòng ngươi sớm có phán đoán, vì sao phải chờ ta nói?
Hai người cũng không nghĩ tới, phá án nhanh như vậy.
Phá án này không phải bọn hắn nhìn rõ mọi việc, mà do Lý Thanh Lân dường như cũng không muốn giấu diếm hắn, Tần Dịch luôn cảm thấy nếu như mình trực tiếp đi hỏi, nói không chừng Lý Thanh Lân sẽ trả lời.
Bởi vì mọi người có mục tiêu chung, địch nhân chung, vậy nên tìm những cá chung, gác lại cái bất đồng.
Qua rất lâu, Tần Dịch mới nói.
- Bất kể hắn mưu tính gì, hắn đối đãi ta không tệ.
Phảng phất như muốn thuyết phục chính mình, thấp giọng nói tiếp.
- Dù sao, ta cùng với hắn chẳng qua chỉ là hợp tác đối phó Đông Hoa Tử, cái khác không có quan hệ gì với ta.
Lưu Tô lạnh lùng nói.
- Thật sự không có quan hệ?
Tần Dịch không đáp, trong đầu lại hiện lên cảnh Lý Thanh Quân thút thít nỉ non lúc biết thái tử đã chết hôm qua.
Ngay cả hành động đi Tiên Tích Sơn tìm tiên, Lý Thanh Quân đều chỉ là đạo cụ của huynh trưởng.
Hắn thật sự không biết nên đánh giá Lý Thanh Lân như thế nào. Bất kể có bao nhiêu làm bộ, Lý Thanh Lân xác thực rất tốt đối với hắn, điều này làm cho Tần Dịch thật sự rất khó nảy sinh phản cảm đối với Lý Thanh Lân, nhưng những chuyện này lại không hợp với tam quan của hắn, càng nghĩ tâm tình càng phức tạp.
Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, yên tĩnh mà nhìn trăng sáng trên trời, hồi lâu mới thấp giọng nói.
- Ngươi nói đúng, quả nhiên phải đi trải nghiệm hồng trần, mới có thể biết.
Lưu Tô nói.
- Ngươi biết sao?
- Còn không biết. Ngươi thì sao? Ngươi có cảm giác gì đối với việc này?
- Trong mắt ta, mỗi một đợt sóng đều là sinh diệt của một thế giới. Chỉ là một tiểu quốc tranh quyền, ta cũng không nhấc lên bao nhiêu cảm xúc, cho dù nhiều ly kỳ quái đản hơn nữa cũng chỉ có thể làm cho ta cảm thấy có chút thú vị.
Lưu Tô ung dung nói.
- Ta ngược lại rất hy vọng Lý Thanh Lân có thể càng thú vị một chút để cho thời gian dài đằng đẵng của ta lưu lại thêm một câu chuyện đáng giá thưởng thức.
Ngươi nói người ngưu bức như ngươi tại sao luôn vì bị dính chiêu vì một khích tướng đơn giản? Tần Dịch rất muốn khinh bỉ, nhưng không biết nói thế nào, hắn biết rõ Lưu Tô không có giả bộ.
Đó là tang thương mà không biết đã bao nhiêu tuế nguyệt ngưng tụ mà thành.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Bất kể nói thế nào, đối phó Đông Hoa Tử vừa là ý nguyện của Tần Dịch, cũng là chấp niệm cuối cùng của chủ nhân trước thân thể này, ảnh hưởng lớn đến tình trạng Tần Dịch nghe được hai chữ Quốc Sư đã buồn nôn. Tần Dịch biết mình phải giải quyết xong chuyện này, Lý Thanh Lân tuyệt đối là người hợp tác tốt nhất —— hơn nữa Lý Thanh Lân là chủ lực, Tần Dịch hắn chỉ là phụ trợ.
Những thứ khác, đều là thứ yếu.
Nói thật, sau khi tìm hiểu liền biết Đông Hoa Tử là tu sĩ có bản lĩnh nhất định, không phải kẻ lừa đảo như huynh muội Lý gia nói. Nếu là chân tu hành giả, bất luận hắn có cấp bậc gì cũng cao hơn so với Tần Dịch còn chưa bắt đầu tu hành.
Cho dù lúc này bắt đầu, Lưu Tô cũng theo không kịp, chỉ có thể trông cậy vào kiến thức tu hành uyên bác không gì không biết của Lưu Tô, có thể bốn lạng đẩy ngàn cân mà phá giải thủ đoạn của Đông Hoa Tử, với tư cách phụ trợ, cũng đã đủ.
Cho nên mấy ngày nay, thừa dịp Lý Thanh Lân vội vàng ổn định vị trí thái tử, tạm thời không rảnh phân tâm an bài gì, Tần Dịch cũng không có ý đi ra ngoài, trốn ở trong tiểu viện hết sức chuyên tâm mà học tập một ít tri thức về đạo thuật với Lưu Tô.
Có một ít không cần tu hành đã có thể dùng, có một ít cần tu hành nhưng lúc này cũng đã có thể hiểu được nguyên lý, hắn còn học chăm chú hơn so với lúc ở Tiên Tích Thôn, chân không bước ra khỏi nhà.
Đương nhiên, nguyên nhân không ra khỏi nhà còn có một, không muốn gặp phải Minh Hà.
Cho dù thái tử do Dạ Linh giết, nhìn tiểu cô nương ngồi trước mặt chớp chớp mắt, Tần Dịch thật sự cảm thấy mình không có khả năng chịu để cho một tiểu muội muội như vậy bị Minh Hà trảm yêu trừ ma.
Có lẽ Lưu Tô nói đúng, hành trình nông trang không có tác dụng gì đối với mình, tự cho rằng hiểu đạo lý túi da chỉ là biểu tượng, nhưng lúc thật sự có một tiểu cô nương ngồi trước mặt, trong lòng tự nhiên có thương xót. Hắn trốn không thoát cái nhìn thấy trong mắt, thành thật phản hồi trong lòng.
Mà Lưu Tô cũng không có ý khuyên hắn không nên bị bề ngoài mê hoặc, dường như thật sự muốn để cho chính hắn trải qua lại nói tiếp.
- Thứ này gọi là Điểm Hóa Đan, danh như ý nghĩa, dùng để điểm hóa linh trí.
Tần Dịch cầm một viên thuốc, từ từ dẫn dụ.
- Há mồm, a ~
Dạ Linh ngồi trên sàn nhà, mang theo ánh mắt không tín nhiệm.
- Ta đã hóa hình, vì sao còn phải điểm hóa?
- Cô không cảm thấy cô có chút ngu xuẩn, cần trở nên càng thông minh hơn sao.
- Ngươi mới có chút ngu xuẩn.
- Được rồi, thật ra là, hiệu quả của thứ này tương tự Hóa Yêu Chướng nhưng cấp bậc cao hơn, có thể che phủ hiệu quả của Hóa Yêu Chướng, để cho cô có thể không bị yêu pháp của Đông Hoa Tử chế ước lúc đối mặt với hắn.
Dạ Linh lập tức duỗi dài cổ, muốn ngậm đi viên đan dược từ trên tay hắn.
Tần Dịch rụt tay, tiểu cô nương liền bịch một tiếng nằm sấp trên mặt đất, ngẩng đầu căm giận nhìn hắn.
- Ngu xuẩn.
Đây là âm thanh của Lưu Tô.
Trên thực tế "Nàng có chút ngu xuẩn, cần biến thông minh hơn" những lời này đều xuất từ miệng Lưu Tô.
Bởi vì Dạ Linh thật sự rất thiếu kiến thức về thường thức... Nói dứt khoát là rất khuyết thiếu ý thức hành vi với tư cách "Người". Tựa như nàng giờ phút này ngồi trên sàn nhà mà không phải ngồi trên ghế, uống thuốc thì trực tiếp duỗi cổ, mà không phải đưa tay.
Theo Lưu Tô, một yêu quái Hóa Hình Kỳ còn một thân tập tính nguyên thủy quả thật ngu xuẩn đến phát nổ, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Dịch cảm thấy cái này rất đáng yêu, nếu như đặt chén ở trước mặt xem nàng trực tiếp duỗi cổ liếm nước uống thì càng đã a...
- Giỡn với cô thôi, đan này không phải ăn.
Đón ánh mắt căm giận của Dạ Linh, Tần Dịch nở nụ cười chân thành, cầm đan dược ấn vào mi tâm nàng.
Một tia hào quang hiện lên, đan dược từ từ nhỏ đi, từ từ biến mất không thấy.
- Như thế nào? Cảm giác gì?
Dạ Linh mê mang mà nhìn hắn, hồi lâu mới nói.
- Không biết, giống như đã quên cái gì, lại giống như cái gì cũng không có thay đổi.
Tần Dịch lấy tay che mặt, không chỉ có Dạ Linh, Lý Thanh Quân gần đây cũng mỗi ngày chạy tới chỉ vì nghe kể chuyện, nhưng hai đứa ngu xuẩn các cô có biết mấy ngày nay thời gian có bao nhiêu quý giá hay không, lão tử học kiến thức còn không kịp, còn phải tiêu tốn thời gian để kể chuyện...
- Đi đi đi, ta hôm nay còn có chuyện quan trọng.
Tần Dịch đưa tay xách nàng ném ra ngoài.
Hắn thật sự có chuyện. Ví dụ như lúc này, hậu viện có một trận pháp bố trí được một nửa, kiếm gỗ đào của Minh Hà làm tâm trận.
Hắn cảm thấy Đông Hoa Tử không có khả năng chỉ giết yêu ma mà không hề thu nạp sử dụng, nếu như đối phương giấu diếm một đội quân yêu ma, vậy kiếm này của Minh Hà phối hợp với trận pháp của Lưu Tô, có khả năng phát huy tác dụng chỉ sợ vượt qua tưởng tượng.