Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 46: Binh Quý Thần Tốc



Tần Dịch xác thực nghĩ sai một điều.

Chính hắn bị mai phục, luôn cảm thấy toàn bộ sự tình do Đông Hoa Tử khởi xướng, quyền chủ động đều ở trên người Đông Hoa Tử, thích an bài như thế nào thì an bài như thế đó.

Trên thực tế, Đông Hoa Tử chỉ lên kế hoạch phục sát Tần Dịch hắn mà thôi. Hắn cũng không dám tùy tiện an bài đại yêu gì đó, Minh Hà vẫn đang ở trong Trường Sinh Quan của hắn...

Ngay cả chủ ý đánh lén ở phủ công chúa đều do Mang Chiến tự chủ trương vụng trộm mang ra ngoài.

Thật sự muốn đối phó Lý Thanh Lân, thủ đoạn bọn hắn chuẩn bị cũng là giả mạo chỉ dụ, phế thái tử, hoặc chặn giết trên đường vào triều vào cung. Tuyệt đối không có khả năng đi vây công phủ thái tử, đây chính là thủ đô Nam Ly, Đông Hoa Tử còn không có một tay che trời, Lý Thanh Lân càng không lăn lộn kém như vậy. Giống như cấm quân nội thành, mặc dù cũng có phản đồ dựa vào Đông Hoa Tử, nhưng hơn phân nửa vẫn là người của Lý Thanh Lân.

Phương diện chính trị, Đông Hoa Tử chiếm ưu thế tuyệt đối, hầu như bao quát triều đình cùng dân gian. Nhưng mà tại phương diện chiến lực của thuộc hạ, Lý Thanh Lân thắng, đây vốn là trụ cột hai bên có thể giằng co.

Phục sát Tần Dịch thất bại, vốn nên để mấy người có đạo pháp trợ giúp? Bọn hắn tới không được, bởi vì bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc.

Bị vây công không phải phủ thái tử, mà là Đông Hoa Tử.

Cửa Ly Hỏa Thành mở rộng, quân đội đằng đằng sát khí cuốn vào thành, thẳng đến Trường Sinh Quan.

Trên chín mươi chín bậc thềm đá, quân sĩ giáp đỏ rậm rạp, gặp đạo sĩ liền chém, một đường giết thẳng vào miếu.

Nam Minh Ly Hỏa - quân tinh nhuệ nhất của Nam Ly, thuộc về quân trung ương của hoàng gia, trú đóng ngoài thành trăm dặm. Đứng đầu là đại tướng quân Tạ Viễn, lão tướng chinh chiến Tây Hoang ba mươi năm, thân tín đáng tin cậy cùng chung chí hướng của Lý Thanh Lân.

Đây vốn là dự án Lý Thanh Lân chuẩn bị tốt —— thời điểm cần phát động binh biến bức bách phụ vương thoái vị.

Hôm nay không cần phải xua binh nhằm vào phụ vương của mình, nhưng đã có thể nhằm vào Trường Sinh Quan. Giết phụ vương của mình không tính là bản lĩnh, chân chính xuất binh nhắm vào vốn nên là kẻ thù.

Vốn là không thể làm như vậy, vì điều binh vào thành như mưu nghịch. Nhưng hôm nay đã biết phụ vương sắp chết, còn có cái gì cần để ý?

Lý Thanh Lân biết rõ Đông Hoa Tử cũng đang âm thầm mưu tính muốn giết hắn, hắn mới sẽ không đi chậm rãi làm chuẩn bị, đợi đến lúc phụ vương chính thức quy thiên mới lật bài với Đông Hoa Tử. Có lẽ Tần Dịch nghĩ như vậy, Đông Hoa Tử cũng nghĩ như vậy, nhưng lão tướng chinh chiến sa trường chỉ nghĩ binh quý thần tốc, xuất kỳ bất ý.

Đông Hoa Tử tuyệt đối không nghĩ tới Lý Thanh Lân hắn lúc này đột ngột điều binh vào kinh thành, vẫn còn đang chậm rãi tính toán Tần Dịch, có trời mới biết quân đoàn tinh nhuệ đã đến cửa nhà mình.

Ngay cả Tần Dịch cũng không nghĩ tới, vốn cho rằng Lý Thanh Lân phải nắm chặt thời gian làm chuẩn bị, căn bản không nghĩ tới Lý Thanh Lân nhìn như bị động không có chuẩn bị tốt, rõ ràng chỉ qua một đêm đã trực tiếp lội ngược dòng, lôi đình vạn quân!

Ngay cả Tần Dịch đã cùng Lý Thanh Lân mở lòng đàm luận trong đều không nghĩ tới, Đông Hoa Tử lại làm sao có thể nghĩ tới?

Lửa cháy khắp nơi trong Trường Sinh Quan, đạo sĩ tử thương vô số, Lý Thanh Lân cưỡi ngựa đi đầu, giơ thương phá thẳng vào trong miếu, không hề ngừng lại mà xông đến Đăng Tiên Đài phía sau.

"Oanh!"

Một đạo hỏa diễm đánh tới từ phía trước.

Lý Thanh Lân giơ thương đâm thẳng, một cỗ nhuệ khí mạnh mẽ phóng đi, giống như cuồng phong đánh tới, lại trực tiếp làm hỏa diễm lệch hướng, rơi vào một gốc cây bên cạnh, ầm ầm bốc cháy.

Lý Thanh Lân ngẩng đầu nhìn lại, mấy tên đạo sĩ cao cấp khoanh chân ngồi phía trước, đang kết các loại pháp ấn. Mặt đất trước mặt có tinh tinh điểm điểm, hình như có dấu vết của trận pháp.

Hắn giơ tay lên, binh sĩ đang xung kích hai bên chỉnh tề mà ngừng lại, tập thể giương cung lắp tên, chỉ hướng đạo sĩ phía trước.

Đám đạo sĩ đang có thần sắc bình thản lập tức biến sắc.

Lý Thanh Lân bật cười.

- Đạo pháp, phóng chút ít hỏa diễm lôi điện, nhìn như lợi hại... Hù được thế nhân, lại sao có thể hù được tinh nhuệ bò ra từ trong đống người chết?

Sau một khắc, vạn tiễn bắn một lượt giống như một trận bão. Đám đạo sĩ kết ra pháp thuật còn chưa kịp ném, cực kỳ miễn cưỡng mà kết một vòng bảo hộ, làm sao có thể chống đỡ được cường cung kình nỏ bắn không dứt?

Chỉ trong tích tắc, vòng bảo hộ vỡ tan, mấy tên đạo sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết bị bắn thành cái sàng.

Có mấy tên đạo sĩ rớt lại phía sau một chút lăn lộn trườn bò mà vọt vào Đăng Tiên Đài.

Trên đài cao, thần sắc Đông Hoa Tử âm trầm.

- Lý Thanh Lân, ngươi đang mưu nghịch!

Hắn thật sự không nghĩ tới Lý Thanh Lân sẽ vào lúc này xua quân mà đến, chẳng những xuất kỳ bất ý, còn vừa vặn cắt vào điểm suy yếu nhất của hắn —— bởi vì yêu quái hắn bí mật nuôi dưỡng bị một Thất Tinh Ngự Trận của Minh Hà khiến cho đã chết chín thành, còn dư lại cũng hơn phân nửa là hấp hối. Nếu không, tuy Lý Thanh Lân có đại quân, hắn lại làm sao không có?

Nhưng chó chết là gặp phải Minh Hà tùy tiện phóng trận phạm vi lớn, thực lực của hắn trong nháy mắt suy yếu chín thành, còn chưa được khôi phục, Lý Thanh Lân đã xua quân mà đến.

Thật vừa chuẩn vừa hung ác.

Lý Thanh Lân thản nhiên nói.

- Như nhau, ta thân là thái tử, chẳng phải quốc sư cũng mưu đồ bất chính đối với ta sao, cùng thuộc mưu nghịch.

Nói xong ném ra hai cái đầu người.

- Có phải cảm thấy không nghe được tiếng gió ta điều binh rất kỳ quái, đúng không? Quốc sư thu mua thật sạch sẽ 'Thân tín' bên cạnh ta.

Đông Hoa Tử nói.

- Ngươi từ trước đến nay không tín nhiệm những người này?

Lý Thanh Lân mỉm cười nói.

- Làm quan ở kinh thành, ta không tin một người. Tựa như Lưu tướng quân kia phản bội, cho dù không có Thanh Quân chặn cửa, hắn đi vào cũng sẽ rất thảm. Bên phòng Dạ Linh có bao nhiêu kình nỏ, chính Dạ Linh cũng không biết.

Đông Hoa Tử ngưng mắt nhìn Lý Thanh Lân một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Thái tử đúng là anh kiệt nhân gian, nhưng rất đáng tiếc, thái tử ếch ngồi đáy giếng, kiến thức có hạn, không biết trên đời còn có rất nhiều thứ mà ngươi nhiều mưu lược hơn nữa cũng không cách nào ứng đối.

- Ví dụ như trận pháp này?

Lý Thanh Lân vòng tới rìa trận pháp trước mặt, đi qua nửa vòng, ném một tảng đá vào, "Oanh" một tiếng đại hỏa dâng lên, tảng đá bị thiêu thành tro tàn.

- Lửa thật lợi hại, thì ra ngươi vơ vét Sí Diễm Toại Thạch vì dùng ở đây.

Lý Thanh Lân mỉm cười, quay đầu phân phó.

- Nghe lệnh, đào xuống đất theo rìa trận pháp, đào xuống xem phía dưới có tâm trận gì không. Nếu như không có thì trực tiếp đào xuyên hướng lên trên.

Một đám binh sĩ không nói hai lời bắt đầu đào đất, thần sắc Đông Hoa Tử đại biến.

Lý Thanh Lân rất có kiên nhẫn chờ đợi binh sĩ đào đất, miệng nói.

- Có lẽ có một ít kỳ thuật, dù có thiên quân vạn mã cũng không thể tránh được, cái này ta thừa nhận. Nhưng thật đáng tiếc, Đông Hoa Tử ngươi hiển nhiên không có năng lực này. Có lẽ ngươi còn cất giấu một ít đại yêu hóa hình giống như Dạ Linh? Nhưng thứ nhất, số lượng có hạn, thứ hai sở học thô thiển, mặc dù tu vi còn có thể, một hai con yêu quái trong vạn quân này cũng không phát huy được tác dụng ngăn cơn sóng dữ —— tựa như bản thân Đông Hoa Tử ngươi.

Đông Hoa Tử cắn răng một cái, bỗng nhiên lại phóng một tín hiệu lên trời.

Lý Thanh Lân ngẩng đầu nhìn, thản nhiên nói.

- Tín hiệu này có ý gì?

- Như thái tử nói, mấy yêu quái kia tới nơi này có tác dụng không lớn, ta để chúng nó đừng đến tiếp viện nơi đây, mà đi phủ thái tử của ngươi.

Đông Hoa Tử cười gằn.

- Không biết trong lòng thái tử, giết địch quan trọng, hay gia quyến quan trọng?

- Ngươi thật sự để cho bọn hắn tới phủ của ta?

Thần sắc Lý Thanh Lân có vài phần cổ quái.

- Vậy liền đi đi.

Theo tiếng nói, lòng đất bị đào xuyên, giống như có hạch tâm bên trong nào đó bị tổn hại, tinh mang trận pháp bao quát cả đình từ từ ảm đạm. Lý Thanh Lân lại lần nữa ném đi một tảng đá, không hề có động tĩnh gì.

Hắn ngẩng đầu cười.

- Đến phiên chúng ta phóng hỏa rồi. Nghe lệnh... Mang củi tới, đốt tòa Đăng Tiên Đài này.

Đông Hoa Tử tức giận đến mức thổ huyết, đài này cao chín tầng, bên trong tầng tầng lớp lớp đều là cơ quan, trải rộng trận pháp, vốn còn nói bọn hắn không dễ xông, kéo tới khi quốc vương can thiệp có lẽ còn có biện pháp... Lý Thanh Lân này tại sao không ra bài theo sáo lộ (lẽ thường) thế nhỉ?

Hắn không nói thêm gì nữa, rụt trở về, một đường chạy thẳng xuống.

Kinh doanh đài này nhiều năm, cũng không phải chỉ có đài cao, cũng có địa cung.

Đó cũng không phải chuyện một mồi lửa có thể giải quyết, xem Lý Thanh Lân có dám vào hay không!

Lý Thanh Lân nhìn đại hỏa hừng hực dấy lên, thấp giọng phân phó thuộc hạ.

- Đi phủ thái tử nhìn xem, nếu bên kia xong chuyện, mời Tần tiên sinh tới đây tương trợ.