Vì biểu hiện mình lòng dạ rộng rãi, Tần Dịch mời Lý Thanh Quân cùng đi Trường Sinh Quan xem dược liệu. Lý Thanh Quân rất vui mừng mà nắm tay Tần Dịch đi trên đường phố Nam Ly.
Đối mặt người ngoài vụng trộm vây xem, Tần Dịch cũng có chút xấu hổ, Lý Thanh Quân lại coi như chuyện đương nhiên.
- Không cần để ý, ca ca ủng hộ chúng ta, vậy chuyện của chúng ta...
Lý Thanh Quân nói đến đây chung quy vẫn có chút ngượng ngùng, dừng một chút mới nói tiếp.
- Chuyện của chúng ta đã chắc chắn, chỉ chờ ngày lành, trừ phi huynh không muốn ta.
Tần Dịch vội nói.
- Làm sao có thể?
- Quốc sư nha...
Lý Thanh Quân buồn rầu nói.
- Phụ vương đã từng ban thưởng Đông Hoa Tử rất nhiều xử nữ, nói là Long Hổ song tu. Đến lúc đó mỹ nhân quấn quanh, đâu còn để ý đến ta.
- Phụ vương của muội cũng muốn ban thưởng ta 500 xử nữ đấy.
Tần Dịch xùy một tiếng.
- Chỉ là cộng lại toàn bộ trong mắt ta cũng không bằng một ngón tay của muội.
Lý Thanh Quân hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.
- Thật sự?
- Muội khi đó không phải rất tin tưởng ta sao, hiện tại lại không tin...
Lý Thanh Quân trầm mặc một lát, thấp giọng nói.
- Khi đó cảm thấy còn rất xa, muốn tin thì tin. Hôm nay gần ngay trước mắt nên lo được lo mất. Giống như... Ca ca đã từng cảm thấy khinh thường trường sinh, mà hôm nay... Ai cũng không biết hắn đến cùng nghĩ như thế nào.
Tần Dịch cũng thở dài, không trả lời.
Lý Thanh Quân lại tươi cười.
- 500 xử nữ nhiều lắm, ngược lại nếu như ban thưởng huynh mấy vị mỹ nhân hầu hạ, huynh liền thu thôi, cũng không thể trông cậy vào Dạ Linh, gia hỏa kia ngay cả bản thân đều chiếu cố không được... Huynh có thể đợi nàng lớn hơn một chút.
Tần Dịch rất chật vật.
- Tại sao lại nói đến những chuyện này...
- Bởi vì...
Lý Thanh Quân do dự một chút, rốt cuộc nói.
- Ta sợ huynh lưu không được.
Trong lòng Tần Dịch chấn động, bước chân dừng lại.
Đúng vậy...
Nếu như sự tình được giải quyết, Lý Thanh Quân có thể ly khai là tốt nhất, vậy mọi người cùng nhau hành tẩu thiên hạ, tiêu dao tự tại.
Chỉ sợ nếu như Lý Thanh Quân thật sự cần khốn thủ Nam Ly, mình phải làm thế nào?
Ở lại chỗ này cùng nàng, vĩnh viễn ở lại chỗ này làm quốc sư và phò mã?
Đây không những không phải nhân sinh Lý Thanh Quân trước kia muốn cũng không phải nhân sinh Tần Dịch hắn muốn.
Hai người đứng ở đầu đường, yên tĩnh mà nhìn nhau, qua rất lâu Tần Dịch mới nói.
- Ta...
Lý Thanh Quân duỗi ngón trỏ dựng trên môi hắn.
- Trước đừng nói.
Tần Dịch ngừng nói.
Ánh mắt Lý Thanh Quân chớp động, thấp giọng nói.
- Hôn ta đi.
Trên đường phố...
Tần Dịch không nói hai lời mà ôm chặt nàng, dùng sức hôn xuống. Lý Thanh Quân kịch liệt mà ôm ngược lại, nhiệt tình ôm hôn nhau trên con phố phồn hoa nhất Nam Ly.
... ...
Trong kho của Trường Sinh Quan, xác thực có vô số kỳ trân.
Nam Ly vừa nhỏ vừa hoang vu, tài nguyên không nhiều, nhưng không thể khinh thường Đông Hoa Tử vơ vét mười mấy năm qua.
Tần Dịch đã tìm được vô số đồ vật thích hợp cho hắn dùng, thậm chí đã tìm được vài món dược liệu có ích cho việc trì hoãn Lý Thanh Lân tiếp tục già yếu. Nhưng đáng tiếc chính là, vật dưỡng hồn Lưu Tô muốn vẫn vô cùng hiếm có, cuối cùng chỉ tìm được vài gốc "Oanh Hồn Thảo", còn bởi vì bảo tồn không tốt mà hiệu quả giảm nhiều.
Tần Dịch cầm Oanh Hồn Thảo, dược liệu khác thì chỉ chọn vài món, một lần nữa cất vào kho.
Lý Thanh Quân dựa vào cửa hỏi.
- Không cầm thêm một chút?
- Đã đủ rồi.
Tần Dịch cầm một rễ cây, cười nói.
- Biết đây là cái gì không?
- Làm sao ta biết...
- Đây chính là Tử Liên Căn ta thiếu thời điểm trước khi theo muội rời núi.
Lý Thanh Quân nở nụ cười, trong ánh mắt hơi có chút hoài niệm.
Tần Dịch nói.
- Vật này dùng để luyện chế một loại thuốc tắm trợ giúp tẩm bổ chân khí, lúc trước cần nó chủ yếu vì giúp ta đột phá Tiên Thiên. Nhưng hôm nay ta đã tiến vào Tiên Thiên, hiện tại nó được dùng cho muội.
Lý Thanh Quân cắn môi dưới.
- Dùng rễ cây rách nát này đã muốn hối lộ bổn công chúa?
Tần Dịch tiến lên ôm nàng, kề tai nói.
- Ta có một cây khác, nếu hối lộ công chúa, công chúa nhất định sẽ rất thích.
Lý Thanh Quân đỏ mặt mà cười.
Lưu Tô cũng tựa vào một bên nghe đến ê răng. Vốn là một đôi nam nữ rất ngây thơ, bây giờ tự nhiên bị đen hóa mà không cần bất kỳ người nào dạy.
Không đúng, vốn Tần Dịch cũng có chút hơi đen, hiện tại xem như chạy băng băng trên con đường này, lại dạy hư Lý Thanh Quân mới đúng.
Hai người kia lại hôn, tay còn sờ loạn. Lưu Tô thật hận không thể lập tức mọc tay để ôm đầu không nhìn.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
A... Có thể đóng hồn lực lại.
Lưu Tô bắt đầu tự bế.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh chỉnh tề.
- Tham kiến vương thượng.
Hai người đang hôn nhau vội vàng tách ra, Lý Thanh Quân luống cuống tay chân mà thu thập xiêm y bị Tần Dịch vò lộn xộn, đầu không dám nâng lên.
Lý Thanh Lân chậm rãi đi tới, Tần Dịch nhìn xa xa, tâm tư cũng rất nhanh rút ra từ trong kiều diễm, ngược lại có chút nặng nề.
Bởi vì Lý Thanh Lân đi rất chậm.
Hắn từ trước đến nay long hành hổ bộ, đại bộ lưu tinh, dù ngày hôm qua vừa mới trúng nguyền rủa cũng kiên trì bước nhanh trước mặt mọi người, hôm nay, lần đầu Tần Dịch thấy hắn đi chậm rãi như lão nhân tập tễnh.
Tần Dịch lại lần nữa nhắc nhở chính mình, nhìn Lý Thanh Lân trẻ tuổi trước mắt chỉ là huyễn thuật của Minh Hà, bên trong đã là lão nhân chân chính.
Lý Thanh Lân đi đến phụ cận, nhìn muội muội đỏ bừng cả khuôn mặt cười một tiếng, chậm rãi nói.
- Quốc sư có hài lòng không?
Tần Dịch thở dài.
- Thu chức Quốc sư trở về đi. Đồ vật nơi này, trong đó có một vài thứ có ích đối với tình huống của ngươi... Ít nhất có thể trì hoãn.
- Ta vẫn đang tiếp tục già yếu.
Lý Thanh Lân phảng phất như không nghe thấy hắn nói gì, tự mình nói tiếp.
- Dựa theo xu thế hiện tại, ta có lẽ ngay cả một năm cũng không qua được.
Lý Thanh Quân bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lý Thanh Lân lại nói.
- Tần huynh, hiện tại có một vấn đề lớn.
Tần Dịch nói.
- Mời nói.
- Ta phát hiện ta không còn tinh lực, tư duy cũng trì độn hơn trước kia rất nhiều.
Lý Thanh Lân thấp giọng nói.
- Ta tuổi già sức yếu như vậy, căn bản không cách nào hoàn thành chuyện ta muốn làm, ngay cả sửa sang lại cảnh hỗn loạn của Nam Ly những năm này bị Đông Hoa Tử giày vò đều cảm thấy lực bất tòng tâm.
Tuổi già sức yếu, tinh lực không còn, tư duy chậm chạp.
Đây đã không chỉ là vấn đề đối mặt tử vong, mà là trạng thái như vậy, căn bản không hoàn thành được bất kỳ chuyện gì muốn làm.
Nhưng nếu như tu tiên, cũng không hoàn thành được, thậm chí có khả năng càng hỏng bét.
Lựa chọn như thế nào đều vô dụng, lựa chọn duy nhất là thoái vị.
Nhưng trong chuyện này, Lý Thanh Lân có tư dục, không muốn nhường; Tần Dịch cũng có tư dục, không muốn Lý Thanh Quân kế nhiệm.
Vì vậy ăn ý không nói gì.
- Thanh Quân.
Lý Thanh Lân chuyển qua nói với muội muội.
- Muội tham chính đi, hôm nay bắt đầu tham gia, trước hết học một chút. Dù sao ngày lành của muội cùng Tần Dịch... Tự muội định là được, không vội nhất thời.
Lý Thanh Quân thở dài.
- Tốt.
Lý Thanh Lân nhìn Tần Dịch một hồi, môi rung rung một chút, dường như muốn nói gì đó, rốt cuộc dùng sức khẽ cắn môi dưới, kiên trì không nói ra khỏi miệng, tiếp đó xoay người nói.
- Dược vật trì hoãn kia... Nhờ cậy Tần huynh rồi.
Trở lại phủ thái tử, Tần Dịch nhỏ chất dịch của Oanh Hồn Thảo vào trên thân Lang Nha bổng, lại giã nát thảo dược, bôi lên. Toàn bộ quá trình, trong lòng đều có chút hoảng hốt.
Lưu Tô một bên hưởng thụ hắn bôi, dường như rất thoải mái, một bên lại tức giận nói.
- Ngươi đang thất thần cái gì?
- Ta đang nghĩ, Nam Ly này, có phải muốn trở thành... Tế phẩm vì tư tâm của Lý Thanh Lân và ta hay không.
- Tế thì cứ tế.
Lưu Tô không sao cả nói.
- Đây là quốc gia của hắn, cũng không phải của ngươi. Nam Ly bị diệt càng tốt, ngươi không phải có thể mang theo Lý Thanh Quân cao chạy xa bay? Cục diện rối rắm này, ngươi thích thế nào liền thế đó.
Tần Dịch bị nói trúng tâm sự, tay ngừng lại một chút.
Có lẽ Minh Hà cho rằng Tần Dịch hắn vì tình bạn mà xoắn xuýt, tính tình cao thượng, có trời mới biết trong lòng hắn đang suy nghĩ sự việc lại ích kỷ như vậy, đó là ma quỷ ẩn giấu sâu nhất trong lòng người.
Chỉ có Lưu Tô sớm chiều ở chung mới nhìn thấu hắn.
Tần Dịch không nói thêm gì nữa, yên lặng bôi xong Lang Nha bổng, cẩn thận đặt ở một bên. Lại lấy ra dược liệu, chuẩn bị luyện đan.
Lò lửa bốc lên, Tần Dịch không nhúc nhích mà ngồi bên lò nhìn chằm chằm, hỏa diễm màu lam âm u chiếu vào khuôn mặt của hắn lúc sáng lúc tối.