Sáng hôm sau, Cố Khinh Âm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô bắt máy, là bà nội gọi tới, nói vừa mới làm rượu mơ xanh(1) cho cô, bảo cô về nhà lấy.
Lần này, Cố Khinh Âm không hỏi hai mẹ con kia có ở nhà không, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, đó là nhà cô, hai người đó mới là tu hú chiếm tổ, vì sao cô không thể quang minh chính đại tới?
Tuy nhiên Cố Khinh Âm tới mới biết, ba cô đã dẫn người đàn bà Ngụy Thiến kia đi du lịch rồi, bà nội lúc nói tới chuyện này cũng không vui, nhưng đó là con trai của bà, có thể làm gì được cơ chứ?
Đương nhiên, loại chuyện này không nên biết thì tốt hơn, nghe xong chỉ làm người ta cảm thấy buồn nôn.
"Âm Âm, đợi lát nữa học sinh của ông nội con tới, không phải lần trước con nhờ ông ấy xem giúp con có thanh niên tuấn tú tài năng nào không sao? Nghe ông con nói, đây là học sinh mà ông ấy đắc ý nhất, không chỉ đẹp trai, thành tích tốt, hiện giờ còn làm giám đốc của tập đoàn lớn, quá tuyệt vời luôn."
"Thật không ạ?" Nghe bà cô nói giống mấy bà mối đang khen, Cố Khinh Âm nỗ lực nhịn cười, "Nếu ưu tú như vậy, sao vẫn còn độc thân vậy ạ?"
"Đương nhiên là do ánh mắt người ta cao." Bà nội ngạo nghễ liếc nhìn cô, "Con đừng vội từ chối, người ta không chắc sẽ nhìn trúng con đâu."
Cố Khinh Âm, "........."
Lấy rượu mơ xanh là giả, bị bắt xem mắt mới là thật.
Nửa giờ sau, người đàn ông được bà cô khen đã tới, Cố Khinh Âm được lệnh đến cửa biệt thự đón.
Một chiếc xe địa hình Mercedes-Benz(2) chậm rãi dừng lại, trên nền bóng cây xanh mát, đôi chân thon thả như một người mẫu nam bước xuống xe, dáng vẻ của anh càng thêm chói mắt với đèn xe.
Cố Khinh Âm bị hoảng đến nheo mắt lại, tập trung nhìn vào, cả người choáng váng.
"Có phải anh tới nhầm nhà rồi không?" Cô không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.
"Đây không phải là nhà của Cố lão gia sao?" Chu Khâm hỏi lại xong đóng sầm cửa xe, lấy quà sau cốp xe.
Nhìn hành động của anh như có ý định từ trước, Cố Khinh Âm cười lạnh, "Xem ra anh đã sớm biết ông ấy là ông nội tôi."
"Nếu không sao tôi phải cố gắng lấy danh nghĩa của ông ấy?"
Chu Khâm sải bước đi vào trong, như thể đây không phải lần đầu anh tới.
Cố lão gia rất thích Chu Khâm, vừa thấy anh, cười đến híp mắt, sắp không khép lại được.
Cố Khinh Âm biết ông có chút trọng nam khinh nữ, một người đàn ông ở tuổi như ông ấy như thế này là điều dễ hiểu.
Nghe mẹ cô nói, mẹ cô lại mang thai sau năm thứ hai sinh ra cô, khám ra bé trai, đáng tiếc lại sinh non ngoài ý muốn khi mới 8 tháng, thân thể của bà khi đó cũng xảy ra vấn đề, rốt cuộc không giữ được đứa bé ấy.
Ba cô nhịn nhiều năm như vậy, vẫn luôn muốn ly hôn với mẹ cô, tìm người khác sinh cho ông một đứa con trai, đáng tiếc đôi cánh khi đó chưa vững, do uy quyền của mẹ cô nên trước sau vẫn chưa dám, sau này gặp Ngụy Thiến, rốt cuộc được như ước nguyện.
Phỏng chừng không bao lâu nữa, người mẹ kế kia của cô sẽ liều mình sinh con trai cho ông ta.
Cố lão gia kể cho Cố Khinh Âm nghe vài chuyện của Chu Khâm khi ở đại học, anh tích cực tham gia các hoạt động công ích do trường tổ chức, đồng thời cũng tập hợp sinh viên trong khoa để giúp đỡ nông dân, giúp nhiều nông dân bán được trái cây và rau quả còn tồn đọng cho cả nước, chuyện này lúc ấy đã được chiếu trên CCTV*.
*CCTV là đài truyền hình trung ương Trung Quốc
Nói chuyện một hồi lâu, Cố lão gia lại nhớ tới anh từng lấy được nhiều giải thưởng lớn, đầy kiêu ngạo mà nói anh chưa từng qua sự chỉ dẫn của ông, toàn bằng thực lực của chính mình.
Cuối cùng, còn khen luận văn của anh, biện hộ đều vô cùng xuất sắc, được đăng trên nhiều tạp chí học thuật.
Cố Khinh Âm nghe vậy thì sửng sốt, sao lại có người có thể biến cuộc sống vườn trường trở nên phong phú như vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh không thấy mệt à?
Bà Cố cũng muốn tác hợp cho Cố Khinh Âm và Chu Khâm, thể hiện còn rõ hơn ông Cố, cố ý sắp xếp hai nhiệm vụ cho anh, để bọn họ cùng nhau hoàn thành.
Trong vườn ban đầu xây dựng một nhà kính trồng rau đơn giản, đáng tiếc mấy ngày trước bị mưa gió làm đổ, bà Cố nhờ Chu Khâm sửa chữa lại một chút, còn ra lệnh Cố Khinh Âm tới hỗ trợ anh.
Chu Khâm đối với hoạt động chân tay này làm rất nhanh, quả thực làm Cố Khinh Âm phải lau mắt mà nhìn, cô ở bên cạnh phụ trách giao kìm và tua vít cho anh, nhìn anh chăm chú nhìn từng tấm ván, rồi tạo thành giá ba chân, cảm giác đặc biệt thần kỳ.
"Sao tôi lại cảm thấy anh rất toàn năng nhỉ? Giống như không có gì là anh không làm được vậy." Kết hợp với những gì ông nội nói, Cố Khinh Âm không khỏi cảm thán.
"Sùng bái tôi sao?" Chu Khâm cầm búa lưu loát dứt khoát đóng đinh, "Thật ra rất đơn giản, không thì em cũng thử đi."
Cố Khinh Âm luôn tò mò, đối với những việc mình chưa từng làm qua cũng không cảm thấy tâm tình ngứa ngáy khó chịu.
Cô do dự một lát liền cầm lấy cây búa, Chu Khâm lấy một cây đinh để lên ván gỗ, "Dùng sức gõ xuống, nếu không dễ bị vẹo."
Sao anh có thể yên tâm với cô như vậy, không sợ cô đập vào tay anh à?
Cố Khinh Âm hít sâu một hơi.
Vung búa lên——
"Tê........." Trong không khí vang lên tiếng hít sâu, cô thật sự đập trúng tay anh.
Cố Khinh Âm xin lỗi, theo bản năng nâng tay Chu Khâm lên kiểm tra vết thương, "Anh không sao chứ?"
Tay anh được tay cô bao lấy, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên.
Trước khi có thể tận hưởng thêm vài giây, cô đã buông anh ra, "Quên đi, tốt hơn là tôi không nên thử."
Cố Khinh Âm đến xích đu ngồi.
Quả nhiên, vẫn không kiên nhẫn như vậy.
Chu Khâm bất đắc dĩ lại dung túng mà liếc nhìn cô, tiếp tục với công việc đang làm.
Cố Khinh Âm quẩn quanh cây tường vi, bỗng nhiên nhớ tới hỏi: "Chu Khâm, làm thế nào mà anh có thời gian làm những việc đó ở trường vậy? Anh không mệt sao?"
"Bận rộn như vậy mới không có nhiều thời gian suy nghĩ miên man."
Lời anh nói quá mơ hồ, kỳ thật chỉ có ý là nhớ cô.
Nếu trong suốt ba năm đó, mỗi ngày anh không bận đến về nhà liền ngủ, nhất định tâm trạng của anh đã sụp đổ mỗi khi nhớ đến cô trong vô vàn những đêm khuya ấy.
Anh muốn đi tìm cô, nhưng anh không muốn thấy bản thân mình không đạt yêu cầu như vậy.
Rõ ràng là do cô không nói một tiếng đã ra nước ngoài, nhẫn tâm bỏ lại anh, sao anh còn có thể cứ như một con chó đuổi theo cô vẫy đuôi để lấy lòng được chứ?
Không phải sự kiêu ngạo của anh thắng tình yêu đối với cô, mà là sự cao ngạo của anh đã hao mòn từ lâu, nên anh chỉ có thể đeo mặt nạ ngụy trang, cho rằng ra vẻ lạnh nhạt là cách trả thù tốt nhất, không nghĩ tới cuối cùng lại tự trừng phạt chính mình.
Cô ở nước ngoài bốn năm, anh đã cố gắng tìm một người bạn trong nước của cô, nhờ tìm hiểu tin tức của cô, khi biết cô có bạn trai và có cuộc sống ngọt như mật, anh suy sụp hoàn toàn.
Đoạn thời gian đó, tâm trạng Chu Khâm rất tệ, anh có từng hận Cố Khinh Âm, nhưng đó chỉ là do anh cố nghĩ vậy, anh muốn dùng cách này để quên cô, nhưng cuối cùng lại thấy vô ích.
Tình yêu anh dành cho cô đã ăn sâu vào xương tủy, chỉ có cái chết mới có thể khiến anh quên đi cô.
Khi Cố Khinh Âm đang ngơ ngẩn, lại nghe anh nói: "Hơn nữa, tôi luôn tin rằng người làm nhiều việc thiện, sẽ được hồi báo."
Anh cuối đầu đóng đinh, giọng nói trầm như đôi mắt anh, ngón tay mảnh khảnh chuyển động kìm linh hoạt, vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc.
Tim Cố Khinh Âm đập có chút nhanh, không biết vì sao, cô hoảng loạn không thể ngồi yên được.
"Anh khát không? Tôi đi lấy nước cho anh nhé." Cô tìm cớ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Chu Khâm quay đầu nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt hiện sự trìu mến lưu luyến.
Sao anh có thể thích cô nhiều đến thế này nhỉ?
Cố Khinh Âm đi vào phòng khách, đúng lúc gặp Ôn Dư, cô ta mặc một chiếc váy giống của búp bê, tóc uốn lượn sóng, tựa như cô ta mới từ bữa tiệc lớn nào đó về.
Có điều dù cố gắng trang điểm như thế nào, cũng không thể nào giấu được sự quê mùa từ thôn quê của cô ta.
Thật là một chiếc váy đẹp!
Chỉ là mặc trên người cô ta trông không sang trọng cho lắm.
"Chị, chị tới rồi à?" Ôn Dư rất ngạc nhiên mà đi tới, nắm lấy cánh tay cô, "Vừa lúc gần đây em có một lô váy mới để hè đi nghỉ mát, chị chọn vài cái mang về mặc nhé."
Cảm giác như Ôn Dư đang bố thí cho người hầu, bên ngoài thì ra vẻ hào phóng, kỳ thật là đang khoe khoang.
Cố Khinh Âm chế nhạo trong lòng, tưởng cô không mua nổi quần áo đắt tiền sao?
Cô mặc kệ cô ả, đi thẳng vào bếp rót nước.
Ôn Dư thấy cô một tay cầm ấm trà, một tay cầm chén vào hoa viên, nên tò mò đi theo, lại thấy Chu Khâm.
Lập tức trong mắt hiện ra vẻ vui mừng và kinh ngạc.
Anh mặc áo sơ mi đen, cổ tay áo cuốn đến khuỷu tay, tóc mái trên trán rũ xuống theo động tác của anh, che đi một nửa đôi mắt.
Có rất ít chàng trai có thể có vẻ đẹp của thiện và ác như vậy, trong số những người cô ta gặp, chỉ có Chu Khâm.
Cảm giác mà anh mang lại cho mọi người luôn là bí ẩn và khó hiểu, cũng bởi vậy mới càng hấp dẫn người khác muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhịp tim của Ôn Dư dần dần tăng, trên mặt hiện vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
Chỉ là, rất nhanh cô ta nhìn thấy Cố Khinh Âm rót một tách trà đưa cho Chu Khâm, nụ cười biến mất ngay lập tức.
Anh khẽ nhếch môi cười, giọng điệu quen thuộc nói với cô: "Khiến em vất vả một lần thật không dễ chút nào."
Bàn tay đang buông thõng bên hông của Ôn Dư nắm chặt, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu hỏi——
Hai người họ có quan hệ gì?. Ngôn Tình Sủng
Cố Khinh Âm quay đầu lại liền thấy Ôn Dư như cây nấm nhiều màu đứng đó, không phải cô muốn cười nhạo cô ta, chỉ là bộ váy cô ta mặc tạo cảm giác quá giống.
Lúc cô nhìn thấy cô ta, Ôn Dư đã đi qua, mở miệng ngọt ngào gọi: "Anh Chu Khâm."
Nửa người Cố Khinh Âm bị đóng băng.
Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng buồn nôn như vậy.
Chu Khâm cau mày nhìn sang, vẻ mặt như muốn nói:
Cô là ai? Tôi quen cô sao?
Ôn Dư trông cũng không thông minh cho lắm, hoặc có thể cô ta đang cố tình thể hiện sự thân thiết của mình với Chu Khâm trước mặt Cố Khinh Ân.
"Em không biết hôm nay anh sẽ tới, nếu không em đã không đi, ở nhà đợi anh."
Chu Khâm nghe xong, nghiêm trang trả lời: "Vị tiểu thư này, hình như hôm nay là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt?"
Vị tiểu thư này.
Lần đầu tiên gặp mặt.
Cố Khinh Âm nghe Chu Khâm nói mà bật cười.
Không hổ là anh.
Vẻ mặt của Ôn Dư khó coi như nuốt phải ruồi, hai người bọn họ rõ ràng đã gặp nhau hai lần ở nhà, ở trường học cũng có vô số lần gặp thoáng qua, tại sao anh lại không nhớ chứ?
Cô ả chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cố Khinh Âm thấy Ôn Dư giống như đang muốn khóc, cảm thấy đồng cảm với cô ta.
Trêu ai không trêu? Lại đi trêu cái tên Hỗn Thế Ma Vương, anh không biết ý nghĩa của "thương hoa tiếc ngọc", đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình với con gái rồi.
Ôn Dư cắn môi, không cam lòng mà nhìn về phía Cố Khinh Âm, "Vậy......Làm sao anh quen biết chị ấy thế ạ?"
Ôn Dư vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống.
Cô biết ngay mà! Cố Khinh Âm ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao có thể quen biết anh Chu Khâm được.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Ôn Dư, Cố Khinh Âm liền biết cô ta tin thật.
"Anh, anh đang làm gì vậy ạ? Để em giúp anh." Ôn Dư đến bên cạnh Chu Khâm, đôi mắt vô tội nhìn anh.
Phần lớn thẳng nam đều sẽ dính chiêu với dáng vẻ này, nhưng Chu Khâm lại không, anh trực tiếp tỏ vẻ ghét bỏ mà nhíu mày: "Cô có thể nói chuyện bình thường được không?"
Ôn Dư: "............"
Còn không đến mười phút, anh đã ném thể diện của cô xuống trước mặt Cố Khinh Âm hai lần.
Cô ả thật sự chịu không nổi.
Quay đầu nhìn Cố Khinh Âm, Ôn Dư muốn kéo cô xuống nước chung, "Chị, sao vừa rồi chị không giúp đỡ?"
"Tôi rót nước cho anh ấy, không tính là giúp à?" Cố Khinh Âm khoanh tay nhìn cô ả, "Cô siêng năng như vậy thì cô giúp đi."
Cô không muốn nhìn cảnh cô ả tán tỉnh đàn ông ở đây, xoay người định về phòng khách, Ôn Dư còn chưa kịp thể hiện tài nghệ, buộc phải dừng lại.
Dù sao cô ả cũng rất vui, rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ với anh Chu Khâm.
Thế nhưng, vào lúc cô ả đang vui vẻ muốn tới gần, Chu Khâm đột nhiên liếc nhìn cô ả một cách lạnh lẽo.
Hàm ý rất rõ: Cút càng xa càng tốt.
Ánh mắt Ôn Dư lộ ra vẻ bị tổn thương, giả vờ đáng thương nói: "Anh Chu Khâm, hình như anh không thích em lắm."
"Vứt cái sự tự tin đó đi."
Ôn Dư, "............"
——
Để cảm ơn sự giúp đỡ của Chu Khâm, bà Cố khăng khăng giữ anh lại ăn trưa, Cố Khinh Âm và Ôn Dư ngồi xuống trước, anh rửa tay xong đi tới nhìn lướt qua, không do dự mà ngồi bên cạnh Cố Khinh Âm.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt bà Cố hiện lên vẻ hài lòng.
Nhìn anh có vẻ như có hứng thú với cháu gái của bà.
"Chu Khâm, đừng khách khí, muốn ăn gì thì ăn, cứ coi đây là nhà của mình là được." Bà Cố nói xong, nháy mắt với Cố Khinh Âm rồi nói: "Chu Khâm không với tới chỗ cánh gà chiên Coca, con lấy một cái cho cậu ấy đi."
"Bà nội, lễ nghi quan trọng nhất trên bàn ăn là không được tùy tiện gắp đồ ăn cho người ta." Cố Khinh Âm nghiêm túc nhấn mạnh.
Rất nhiều người cho rằng mình làm vậy là nhiệt tình, nhưng lại không nghĩ tới người khác không thích nước bọt dính trên đũa.
Bà Cố hiểu ý của cô, "Bà bảo dì Thẩm lấy thêm đôi đũa nữa."
"Không cần phiền vậy, con không chê." Chu Khâm mỉm cười, nhìn Cố Khinh Âm, "Không phải trước đây em đều gắp đồ ăn cho tôi à, sao giờ lại khách khí vậy?"
Một câu nói đã đẩy bầu không khí lên cao trào, Cố Khinh Âm kinh ngạc nhìn anh, còn chưa sẵn sàng công bố mối quan hệ của họ với mọi người.
Không đúng.........Bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng lớp, có gì phải giấu?
Ôn Dư ngơ ngẩn nhìn Chu Khâm, "Anh......Không phải anh nói hôm nay là lần đầu hai người gặp mặt sao?"
Cố Khinh Âm bĩu môi: "Anh ta chọc cô thôi, vậy mà cô cũng tin."
"Ồ, hai người các con thật là...... Hoá ra quen biết từ trước rồi à?" Bà Cố kích động vỗ tay, nhìn ông Cố đang bình tĩnh, "Chuyện này ông cũng biết sao?"
"Trước kia nghe Chu Khâm nói qua, bọn họ là bạn cùng lớp đại học."
Bà Cố mặt sa sầm ngay lập tức.
Ông già chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho bà.
Ôn Dư trong bữa cơm này rất phức tạp, nhìn bà cố gắng tác hợp Chu Khâm và Cố Khinh Âm, cô ả không khỏi so bì.
Lúc trước ở trước mặt bà, cô ta đã âm thầm bày tỏ rằng cô ả rất ngưỡng mộ Chu Khâm, định tiến thêm một bước cùng anh, nhưng đều bị bà phớt lờ.
Mà hiện giờ, bà ấy không tiếc công sức đi tác hợp cho cô cháu gái yêu của bà, còn ở trước mặt cô ta, không để tâm đến cảm xúc của cô ta chút nào.
Quả nhiên dù cô ta cố gắng đến đâu, cũng không so được với Cố Khinh Âm trong lòng hai người.
Ôn Dư càng nghĩ càng tức giận, hai tay dưới bàn không khỏi siết chặt.
——
Sau khi ăn xong, bà nội Cố lấy ra hai vé hòa nhạc, nói rằng một người bạn tặng cho bà, nhưng bà lớn tuổi rồi, lãng tai, thưởng thức không được, chỉ có thể để người trẻ tuổi bọn họ đi thôi.
Cố Khinh Âm không nói nên lời mà muốn cười, bà thân yêu của con còn không hiểu trình thưởng thức âm nhạc của con sao? Loại nhạc này nghe xong không ngủ mới lạ.
Chu Khâm lại sảng khoái nhận, liếc nhìn thời gian, là 7 giờ tối mai, "Bà yên tâm đi ạ, đến lúc đó con sẽ đúng giờ đón Khinh Âm."
"Ừm." Bà Cố gật đầu với nụ cười trên môi.
Hai đứa trẻ này đứng chung một chỗ cũng rất đẹp đôi.
Ôn Dư ghen tị đến mức hai mắt đỏ hoe, nhịn không được tranh giành quyền lợi cho mình, "Bà nội, bà biết rõ con rất thích âm nhạc, sao bà không đưa cho con?"
"Không phải dễ để chia đôi vé." Bà Cố cười tủm tỉm, dỗ cô ta: "Đợi con có bạn trai bà sẽ đưa con."
"Nhưng anh Chu Khâm cũng không phải là bạn trai của chị mà."
Cố Khinh Âm nghe cô ta tranh luận, cảm thấy thực buồn cười, người có hiểu biết đều không chọn đặt câu hỏi vào những lúc như này.
Bà Cố hiển nhiên cũng ghét hành động này, bà quay đầu lại, không trả lời.
Ôn Dư giống như Lâm Đại Ngọc*, nước mắt rơi xuống, Cố Khinh Âm nhìn đến, trêu chọc nói: "Cô đi làm diễn viên sẽ rất có tương lai đó."
*Lâm Đại Ngọc: là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết, tác giả. Trong Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc luôn đượm buồn và thích khóc
Ôn Dư sao có thể nghe không hiểu sự châm chọc của cô, nhưng vậy thì sao?
Chu Khâm phải rời đi, Cố Khinh Âm cũng nên đi, hai người cùng nhau ra cửa biệt thự, bà Cố đưa cho Chu Khâm một chai rượu mận xanh do chính tay bà làm, ai bảo anh là cháu rể tương lai đã định trong lòng bà cơ chứ? Đãi ngộ này người khác không có được.
"Buổi hòa nhạc tôi sẽ không đi, đến lúc đó anh tìm người khác đi." Cố Khinh Âm nói rõ với anh trước, tránh việc anh thực sự tới đón cô.
Chu Khâm cúi đầu trầm mặc hai giây, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô: "Cố Khinh Âm, có phải em sợ em yêu tôi nên mới không dám tới gần tôi?"
Cố Khinh Âm, "........."
Anh thật sự hiểu cô, cô không thể phản bác được lời này.
"Đừng nhát gan quá, yêu tôi cũng không có hại gì."
Chu Khâm chớp mắt nhìn cô như muốn phóng điện, rồi lưu loát đóng sầm cửa xe.
Anh lái xe nghênh ngang mà đi, Ôn Dư từ biệt thự đi ra, cô ả nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy của hai người, nghĩ lầm Cố Khinh Âm có điều ái muội với Chu Khâm.
"Chị, chị thật sự rất thích anh Chu Khâm đúng không?"
Ôn Dư cắn môi dưới, thăm dò hỏi.
Cảm giác như câu tiếp theo của cô ta sẽ nói——
Không vấn đề gì nếu chị thích anh ấy, em sẽ nhường anh ấy cho chị.
Cố Khinh Âm buồn nôn, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, "Thật không dám giấu gì cô, với hiểu biết của tôi về Chu Khâm, chắc chắn anh ta ghét nhất loại con gái như cô."
Ôn Dư cười giễu cợt, nụ cười đó rất nhanh không ai kịp thấy.
"Chị à, chị cảm thấy mình tốt đẹp lắm sao, chị nghĩ anh ấy thích chị đến mức nào?"
"Vậy cô đi hỏi anh ta đi."
Cố Khinh Âm khẽ cười, nụ cười tự tin đó vọt vào mắt Ôn Dư.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Khinh Âm, cô ả đều rất ghen tị, ghen ghét vì sao mình không được sinh ra trở thành người như cô.
——
Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu lúc 7 giờ tối, mà mới 4 giờ mấy, Chu Khâm đã nhắn WeChat cho Cố Khinh Âm, hẹn cô ăn cơm tối.
Lúc đó, Cố Khinh Âm đang dạo phố với Hàn Lộ, gần đây Hàn Lộ mới vừa quen một chàng trai từ nước ngoài về, ngày nào cũng trò chuyện sôi nổi với anh ta, chàng trai đó bỗng nhiên yêu cầu gặp mặt tối nay, Hàn Lộ đồng ý.
Nhưng cô ấy không muốn đi một mình, nên kêu Cố Khinh Âm đi cùng.
Cố Khinh Âm nghe nói sau còn nói giỡn hỏi: "Cậu không sợ tớ dìm cậu xuống sao?"
Hàn Lộ lại nói: "Vậy vừa hay, chứng minh rằng hắn chỉ là một tên đàn ông xem trọng vẻ ngoài, không xứng để tớ giao chân tình."
Nhìn tin nhắn Chu Khâm gửi tới, Cố Khinh Âm mím đôi môi đỏ, lắc điện thoại trước mặt Hàn Lộ.
Hàn Lộ không nhìn rõ nội dung, chỉ nhìn thấy ghi chú là "Chu Khâm".
"Anh ta tìm cậu làm gì?"
"Hẹn ăn cơm đó! Buổi tối 7 giờ, chúng tớ muốn đi xem buổi hòa nhạc."
"Lần trước chơi chạy thoát khỏi mật thất, tớ nhìn ra được anh ta thật sự rất thích cậu." Hàn Lộ không khỏi cảm khái, "Anh ấy thật thâm tình! Vẫn kiên trì theo đuổi cậu, chẳng lẽ cậu không cảm động một chút nào sao?"
"Cảm động, vậy nên tớ phải gả cho anh ấy?"
Hàn Lộ không trả lời được khi bị hỏi, nhanh trí quẹo vào cửa hàng, "Đừng nghĩ xa như vậy, ít nhất thử một chút trước xem sao."
"Cùng người khác chơi đùa thì có thể, nhưng cùng anh ta thì không được."
Hàn Lộ tự nhiên hỏi tại sao, Cố Khinh Âm ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được trong tiềm thức cô không muốn làm tổn thương Chu Khâm.
So với việc có được lại mất đi, còn không bằng không có được ngay từ đầu.
【Tới ăn cơm ké, tôi gửi địa chỉ cho anh. 】
Cố Khinh Âm lại kêu Chu Khâm đi cùng, tất nhiên đó chỉ là nói giỡn, quan trọng nhất vẫn là muốn để Chu Khâm giúp xác định xem chàng trai kia có phải trai đểu không, cô cảm giác Hàn Lộ sắp bị rơi vào tay giặc rồi.
Chu Khâm trả lời: 【? 】
Một dấu chấm hỏi.
Anh không hiểu lời cô.
Cho đến khi anh đến nhà hàng kia mới hiểu được ý đồ của Cố Khinh Âm, ngồi đối diện cô là Hàn Lộ và một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Không khéo, đây chính là đối tác kinh doanh của Chu Khâm.
Anh từng thấy tên này gọi ba cô gái, không chỉ trái ôm phải ấp, còn để một người ngồi ở trên đùi hắn.
Hiện tại lại giả vờ đứng đắn, lừa quỷ à?
Người đàn ông kia trông chẳng hề chột dạ một chút nào, có lẽ hắn ta chắc chắn rằng Chu Khâm không bán đứng mình.
Chu Khâm quả thật là người không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, người khác có bị lừa gạt hay không thì liên quan gì đến anh? Nhưng người khác trước mắt này lại là chị em tốt của Cố Khinh Âm, anh không thể ngồi yên mà nhìn.
Chu Khâm lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cố Khinh Âm, thẳng thừng tiết lộ chi tiết về người đó.
Cố Khinh Âm đã cảm thấy có gì đó không ổn ngay từ khi nhìn thấy người đó, vừa nhìn là biết tên này có sự chuẩn bị mà đến.
Cô hiểu rõ trong lòng, quyết định để tên đàn ông này tự lộ dấu vết.
Cố Khinh Âm chạm vào chân Chu Khâm, nháy mắt với anh, sau đó nhẹ nhàng dùng giày cao gót cọ vào ống quần của anh.
Trong phút chốc như có một luồng điện dày đặc từ lòng bàn chân truyền lên, cả người Chu Khâm như bị điện giật.
Anh không thể chịu được sự khiêu khích của cô, cơ thể anh nhanh chóng thành thật phản ứng.
Cố Khinh Âm cho rằng Chu Khâm sẽ cảm thấy khó hiểu, ai ngờ anh nhanh chóng hiểu ý cô, mũi giày da cọ nhẹ vào chân người đàn ông.
Tất nhiên tên đàn ông này sẽ không nghĩ tới Chu Khâm lại làm chuyện như vậy, huống hồ góc độ kia của anh đúng là hướng Cố Khinh Âm, tên đó còn tưởng Cố Khinh Âm đang câu dẫn hắn.
Đáy lòng xao động, hắn có chút ngồi không yên, không ngừng liếc mắt ra ám hiệu với Cố Khinh Âm, lúc đầu còn tương đối kiềm chế, về sau càng rõ ràng hơn, Hàn Lộ có thể nhìn ra được.
"Anh nhìn chằm chằm vào chị em tốt của tôi là có ý gì?"
Tính cách cô ấy rất thẳng thắn, không giấu diếm mà hỏi thẳng.
"Không có, em nhìn lầm rồi."
"Ha, còn ngụy biện?" Hàn Lộ cười lạnh, "Tên đàn ông ghê tởm."
"Đó là......... Đó là cô ấy quyến rũ anh, cô ấy câu chân anh ở dưới bàn."
Lời lên án còn chưa dứt, giọng nói đùa cợt của Chu Khâm vang lên: "Cái cậu nói là chỉ vừa rồi tôi không cẩn thận chạm vào cậu một chút sao?"
Tên đàn ông này nhận ra mình vừa bị chơi một vố, tức giận mà đứng dậy rời đi.
"Nói chuyện trên mạng dễ thương như cún, sao ngoài đời lại ghê tởm vậy chứ." Hàn Lộ chịu không nổi mà nhíu mày, kêu Cố Khinh Âm đi toilet với cô.
Cố Khinh Âm không giấu giếm cô ấy, đưa cho cô ấy những gì Chu Khâm gửi, Hàn Lộ nói thầm: "Cậu có thể nói thẳng với tớ mà!"
"Tên đó ngụy trang quá tốt, nói cho cậu, không bằng để cậu tự thấy."
"Cũng đúng." Hàn Lộ ngẫm lại cảm thấy buồn cười, "Cậu với Chu Khâm diễn tốt thật, trời sinh một đôi nha."
Ánh mắt Cố Khinh Âm lóe lên, cô chợt nhận ra mình và Chu Khâm quả thực khá hợp nhau về nhiều mặt.
——
Buổi hòa nhạc vẫn nhàm chán và tẻ nhạt như mọi khi, Cố Khinh Âm chỉ xem nửa tiếng rồi không nhịn được lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Nhiệt độ của máy điều hòa trong đại sảnh để rất thấp, Cố Khinh Âm mặc váy cộc tay rất nhanh hắt hơi vì lạnh.
Để lạnh như vậy làm gì, sợ người ta thoải mái quá mà ngủ thiếp đi à?
Đang chửi thầm, một chiếc áo sơ mi để trên đùi Cố Khinh Âm, cô gần như nghĩ rằng Chu Khâm cởi hết nửa trên, kết quả quay đầu nhìn, anh đang mặc chiếc áo phông trắng.
Thời tiết nắng nóng như vậy, đàn ông mặc áo sơ mi dài tay đã nóng lắm rồi, sao anh còn mặc thêm một cái nữa vậy?
Câu trả lời dường như không cần phải hỏi, nhất định là anh quá hiểu cô, biết từ trước đến nay cô luôn muốn phong độ không cần giữ ấm, tình huống như vậy đã từng nghĩ qua, nên mới chuẩn bị sẵn sàng.
Nói không cảm động là giả.
Cố Khinh Âm rũ mắt nhìn bộ móng bạc sáng bóng của mình, dường như cô chỉ có thể nói với anh "Cảm ơn."
Hai tiếng sau, buổi biểu diễn kết thúc, Cố Khinh Âm mặc áo sơ mi của Chu Khâm đi ra đại sảnh, một trận gió lạnh thổi vào người, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh.
"Chu Khâm, anh đói không?"
Cố Khinh Âm nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, "Chi bằng tôi mời anh đi ăn tối nhé?"
Ở Ôn Thành có một con phố ẩm thực mà chỉ người dân địa phương mới biết, nơi đó đầy đủ các cửa hàng lâu đời đã kinh doanh nhiều năm.
Cố Khinh Âm tìm được tiệm nấu món bún xào hồi nhỏ cô thích, giới thiệu cho Chu Khâm, "Tuy rằng không còn vị như lúc nhỏ, nhưng ăn vẫn rất ngon."
Chu Khâm rất ngạc nhiên, cô lại có thể chia sẻ cuộc sống của cô với anh.
Anh không thích để những suy nghĩ rối ren quanh quẩn trong đầu, đơn giản hỏi thẳng cô, "Sao tự nhiên lại dẫn tôi tới đây?"
"Cảm thấy anh đối với tôi rất tốt, không biết làm thế nào để báo đáp anh." Cố Khinh Âm nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, thúc giục anh nhanh nếm thử.
Với địa vị của Chu Khâm hiện nay, dẫn anh đi ăn ở một quán ven đường đơn giản như vậy quả thực làm tổn hại hình tượng của anh, nhưng Cố Khinh Âm tin rằng anh sẽ không để ý.
Sau khi anh nếm thử, cô lập tức vui vẻ trộn lẫn kinh ngạc hỏi anh, "Không tệ chứ?"
Chu Khâm trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh lại nói: "Thật ra có một cách tốt hơn để trả ơn tôi."
Ánh mắt Cố Khinh Âm ngừng trệ hai giây, "Anh muốn bảo tôi thử hẹn hò với anh à?"
"Không, làm việc chăm chỉ tạo ra nhiều lợi ích hơn cho công ty, là cách báo đáp tốt nhất đối với người lãnh đạo như tôi."
"........." Tôi có thể bấm nút biến đi không.
Cố Khinh Âm bỗng nhiên cảm thấy mình như tên ngốc.
Chu Khâm nhìn khuôn mặt nhăn lại của cô cảm thấy thú vị, anh khẽ cười, "Nhưng nói lại, em có dự định hẹn hò với tôi sao?"
Những lời trong lòng anh thường ra vẻ lơ đãng mà nói ra, rõ ràng anh rất căng thẳng trước vấn đề này, lại giả vờ hỏi một cách thản nhiên.
Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến đôi mắt anh như phát sáng.
"Lời nói ra rồi không thể nói lại." Cố Khinh Âm trừng anh, "Yên tâm đi! Lãnh đạo, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức vì công ty trong tương lai."
Chu Khâm híp mắt, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Tôi cũng không hi vọng tình yêu của em là sự bố thí dành cho tôi."
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Cố Khinh Âm, cô cố ý lảng tránh chủ đề này, nói nên ăn mì rồi bắt đầu ăn.
Không được đáp lại, Chu Khâm cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Có lẽ anh đã quen với một mình một kịch một vai.
——
Sau kỳ nghỉ lễ, bộ phim ngắn của Triều Hi chính thức khởi quay, với độ dài dự kiến là 20 phút, chia làm nội cảnh và ngoại cảnh.
Địa điểm quay nội cảnh là ở tầng 8 công ty quảng cáo, vừa nghe nói Bạch Xán Xán sắp tới, những người của bộ phận thị trường đều đứng ngồi không yên, dù là nhân viên nam hay nữ, đều vội vã chạy qua sau giờ làm việc buổi trưa, muốn chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký.
Cố Khinh Âm chỉ theo đuổi nam thần tượng, nhưng Triệu Ấu Lâm cứ kéo cô đi theo.
Thang máy dừng ở tầng 8, Cố Khinh Âm đang định bước ra ngoài, bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc – bạn trai cũ của cô.
Tô Tử Diệc, nam người mẫu Trung Quốc, cao 1m9, chân dài 1m2, là một mỹ nam nổi tiếng trong giới, 16 tuổi đã ra mắt với tư cách người mẫu, 18 tuổi đã bị Cố Khinh Âm bắt lấy, hai người hẹn hò được ba tháng rồi chia tay trong hòa bình.
Ở Trung Quốc, ở Ôn Thành, hay là ở công ty, Cố Khinh Âm tuyệt đối không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp người yêu cũ, sau khi về nước cô luôn an phận, tâm cô đã tĩnh lặng như nước đối với đàn ông.
Triệu Ấu Lâm không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Cố Khinh Âm bên cạnh, cô ấy vô thức kêu lên "Đẹp trai quá đi!"
Cố Khinh Âm nhanh chóng bình tĩnh lại, bình tĩnh đi ra ngoài, chào hỏi như hai người bạn cũ, "Đã lâu không gặp."
"Xem ra chị không nhớ em chút nào cả." Tô Tử cũng tỏ vẻ tiếc nuối nhún vai.
Tuy nói vậy, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, cùng với khuyên tai bạc, rực rỡ lấp lánh.
Triệu Ấu Lâm bị tình cảnh trước mắt làm cho ngốc, nhìn Cố Khinh Âm, lại nhìn Tô Tử Diệc, vẻ mặt khó tin: "Cậu có em trai đẹp thế à!"
"Là bạn trai cũ." Tô Tử Diệc cười vô hại, vừa bước vào tuổi đôi mươi, tràn đầy tuổi xuân, sảng khoái như ban mai.
Ba người đứng nói chuyện trước thang máy, lúc Tô Tử Diệc nói lời đó, thang máy dành cho lãnh đạo ở bên cạnh từ từ mở ra, ngay sau đó một bóng người cao lớn bước ra, bầu không khí hài hòa lập tức ngưng tụ lại, nhiệt độ giảm xuống muốn đóng băng.
Triệu Ấu Lâm phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy Chu Khâm, lập tức gọi "Chu tổng", còn huých khuỷu tay Cố Khinh Âm để nhắc nhở cô.
Chỉ là, Cố Khinh Âm còn chưa chào, anh đã đi qua trước mặt cô.
"Chị, đợi lát nữa cùng đi ăn trưa đi."
Tô Tử Diệc nói nhẹ nhàng, còn mời Triệu Ấu Lâm đi cùng.
Ăn cơm trưa cùng anh chàng đẹp trai như vậy, cô đã có tài đức gì đây!
Chân Triệu Ấu Lâm mềm ra.
Rõ rang là đến để gặp Bạch Xán Xán, cuối cùng lại mơ hồ đến nhà hàng Tây gần công ty.
Tô Tử Diệc vừa lễ phép lại lịch thiệp, đưa thực đơn đến trước mặt hai cô gái, để các cô gọi món.
Ăn uống là điều quan trọng nhất, Triệu Ấu Lâm chỉ gọi một dĩa mì Ý cho mình.
Cố Khinh Âm rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh giới mê trai cao nhất, miệng Triệu Ấu Lâm cả nửa ngày cũng không khép lại, vẫn luôn mỉm cười.
"Sao cậu lại đến Ôn Thành?" Cố Khinh Âm tìm đề tài nói chuyện.
Tô Tử Diệc cũng nhìn thấy thẻ nhân viên của cô, tự nhiên biết cô là nhân viên của Triều Hi, "Em tới để quay chụp cho bộ phim ngắn của công ty các chị đó!"
"Cậu là nam chính hợp tác với Bạch Xán Xán?"
Tô Tử Diệc nhướn mày, từ chối trả lời.
Triệu Ấu Lâm nhấp một ngụm cà phê, còn đang suy nghĩ có ban trai anh tuấn như vậy, sao Cố Khinh Âm lại chia tay.
Đổi lại là cô, cho dù đối phương muốn chia tay, cô cũng sẽ ôm chặt đùi của anh ta, nói: "Oppa, đừng đi mà."
"Chị, em sẽ ở Ôn Thành một tháng." Tô Tử Diệc chậm rãi nghiêng người về trước, ánh mắt nóng rực không che giấu, "Bắt đầu từ tối nay, chúng ta hẹn hò đi."
Cố Khinh Âm không phản ứng gì, Triệu Ấu Lâm đã nổi da gà.
Đồng ý với cậu ấy đi! Còn do dự cái gì??
Từ từ ——
Cô ở đây có phải bị dư thừa rồi không?
Tô Tử Diệc nhìn chằm chằm Cố Khinh Âm không chớp mắt, ẩn dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài là sự khẩn trương căng thẳng, thật ra cậu rất để ý cô, nhưng lại không dám để cô nhìn thấy.
Lúc trước khi yêu đương, cô đã nói rõ với cậu rằng cô chỉ chơi bời thôi, cậu đành phải ra vẻ tiêu sái trước mặt cô, khi chia tay cũng giả vờ không sao cả.
"Chu tổng vào kìa."
"Ơ? Hình như anh ấy tiến về phía chúng ta........."
Cố Khinh Âm còn chưa biểu hiện gì, Triệu Ấu Lâm đã húc mạnh vào tay cô.
Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của Chu Khâm đã bị băng giá bao phủ.
Anh nhìn lại bên cạnh bàn bọn họ, từ trên cao nhìn xuống Cố Khinh Âm, ra lệnh, "Đi theo tôi."
Cố Khinh Âm còn chưa động, Tô Tử Diệc đã nắm lấy cổ tay cô, vừa rồi cậu nghe thấy Triệu Ấu Lâm gọi "Chu tổng", nên đương nhiên biết rõ quan hệ của họ.
"Hiện tại là thời gian tan làm, cho dù là lãnh đạo cũng không có lý do làm gián đoạn bữa ăn của nhân viên chứ?"
Cậu khẽ cười nhìn Chu Khâm, thái độ cà lơ phất phơ có thể so sánh với anh năm đó.
Triệu Ấu Lâm vốn đang cảm thấy chàng trai này quá đẹp, nhưng so với Chu tổng thì không thể kiên nhẫn nhìn nữa, khuôn mặt của cậu thoạt nhìn kinh diễm, các đường nét trên mặt lại không thanh tú bằng Chu tổng, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt của Chu tổng sâu thẳm, khiến các cô gái ngượng ngùng không dám nhìn đối diện, nếu không trái tim sẽ đập loạn như nai con đang nhảy.
Chu Khâm mím chặt môi mỏng, lẳng lặng nhìn cậu, không nói câu nào nhưng lại khiến người khác có chút sợ.
Cố Khinh Âm cảm giác được anh đang có xu hướng tức giận, vì một điều nhịn chín điều lành, cô lập tức đứng dậy, "Chu tổng tìm tôi chắc là có việc, tôi đi trước một chút."
Tô Tử Diệc đang định nói thì kinh ngạc, một tia sáng lóe lên trong mắt.
Trực giác đàn ông nói cho cậu biết, quan hệ của hai người họ không hề bình thường.
——
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ hành lang, mang theo bụi trong không khí, Cố Khinh Âm liếc nhìn những bông hoa hồng đang nở ngoài cửa sổ, cô dừng bước, "Chu tổng tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi nhớ rằng em không phải là người đã biết còn cố hỏi."
"Vậy anh muốn tôi nói thế nào——" Cố Khinh Âm thay đổi lời nói của mình, "Tôi nhớ rằng anh cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác."
"Chuyện của người khác tôi không quan tâm, nhưng em thì không thể."
Chu Khâm giữ vai cô, đẩy cô dựa vào tường, anh chậm rãi cúi đầu, "Em nên biết anh ghen như thế nào."
Lời nói của anh ngả ngớn, hơi thở ấm áp của anh lướt qua mặt cô như gió.
Cố Khinh Âm nhớ tới thời đại học có một chàng trai tỏ tình với cô, ngày hôm sau đã bị Chu Khâm đánh cho tơi tả, sau đó, danh tiếng của anh lan rộng, làm giá trị của cô bị giảm xuống, không còn ai dám theo đuổi cô nữa.
Anh không nói cho cô nghe, sở dĩ anh đánh tên đó là vì sau khi tỏ tình với cô, tên đó đã tung tin đồn về cô cho người khác nghe, nói cô tự cho mình thanh cao, thật ra là một người phụ nữ tham giàu, những lời này truyền vào tai anh, anh càng nghĩ càng tức, nên cầm vũ khí đánh hắn.
Rõ rang là những từ cưng chiều, nhưng Cố Khinh Âm nghe lại có cảm giác sởn tóc gáy.
"Ngoan nào" của anh rõ ràng là đang uy hiếp.
Trở lại chỗ ngồi, Cố Khinh Âm nhìn thấy chỉ có một mình Triệu Ấu Lâm, Tô Tử Diệc đã không thấy đâu.
"Cậu ấy đâu rồi?"
"Nghe điện thoại xong đi rồi, hình như có chuyện rất khẩn cấp." Triệu Ấu Lâm nói xong, thăm dò hỏi: "Khinh Âm, cậu cùng Chu tổng......Là quan hệ gì vậy?"
Cho dù người này có ngu ngốc đến đâu, cũng cảm nhận được mạch sóng ngầm dữ dội không bình thường.
"Cậu nghĩ sao?"
"Ừmm...... Sao tớ cảm thấy Chu tổng như anh chồng đi bắt gian vậy."
Cố Khinh Âm buồn cười, "Ăn cơm đi."
——
Buổi chiều, cô vừa ra khỏi cánh cửa xoay của công ty, một bóng người đẹp trai xuất hiện trước mặt Cố Khinh Âm.
Tô Tử Diệc cau mày, không vui mà mở miệng oán giận nói: "Chị, em mất việc rồi."
"Ý cậu là?"
"Vai nam chính của phim ngắn! Em bị chấm dứt hợp đồng." Thở dài một hơi, tay Tô Tử Diệc để trong túi khẽ nắm chặt, "Nghĩ cũng biết nhất định là vị Chu tổng kia làm."
Chu Khâm sẽ có quyền lợi lớn như vậy?
Cố Khinh Âm suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác địa vị của anh ở công ty không bình thường, trẻ tuổi như vậy lại có thể lên chức giám đốc bộ phận, nhân viên công ty đều kính trọng anh, ai mà không gọi anh một tiếng "Chu tổng"?
Trước đây cô không nhận ra, bây giờ càng nghĩ Cố Khinh Âm càng khâm phục Chu Khâm, anh đúng là có thủ đoạn.
"Nhưng không sao cả, lần này tới có thể nhìn thấy chị, em mãn nguyện rồi." Tô Tử Diệc cong môi, nụ cười rạng rỡ mê người, "Em chưa từng đến Ôn Thành, chị có thể dẫn em đi dạo một vòng được không?"
"Tối nay sợ là không được." Cố Khinh Âm không nói dối, cô hẹn đi spa với Hàn Lộ rồi, "Nếu không để bữa nào khác đi?"
"Vậy đợi qua sinh nhật chị lại hẹn." Tô Tử Diệc biết tiến biết lùi, sẽ không dây dưa không thôi, "Dù sao em muốn ở đây một tháng, khi nào chị nhớ em thì có thể chủ động liên hệ với em."
Tính cách của cậu tương đối dứt khoát, đây cũng là điểm khiến Cố Khinh Âm để ý cậu, ở bên cậu cảm giác rất thư thả.
Tô Tử Diệc vẫy tay chào tạm biệt Cố Khinh Âm, cậu vẫn trẻ con như trước, bước đi nhanh nhẹn và nhịp nhàng.
Cố Khinh Âm nhìn cậu đi xa, tiếp tục nhắn tin với Hàn Lộ, cô cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại, không để ý đường, thình lình đụng phải bức tường thịt, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Chu Khâm.
Anh chỉ cách cô một gang tay, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần, tạo cảm giác áp bách đối với cô.
"Tôi nhắc em rồi thì phải?" Anh cười xấu xa, ngón tay khẽ nắm cằm cô, "Tôi ghen lên thì làm sao bây giờ?"
Anh hỏi một cách thản nhiên, phảng phất như đang nói "Hôm nay không cẩn thận ăn nhiều".
Cố Khinh Âm chưa kịp phản ứng, sắc mặt anh nhanh chóng trầm xuống——