Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi đi làm, Cố Khinh Âm ngủ đến 11 giờ trưa. Cô lười biếng duỗi eo rời khỏi phòng, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng xào rau, mùi thơm bay khắp nhà, cô liền hỏi mẹ đang nấu món gì ngon vậy.
"Đều là những món con thích." Cố Khinh Âm giống như gấu Koala bước đến sau lưng ôm mẹ, hôn nhẹ lên má, "Con yêu mẹ quá đi mất."
"Đi rửa mặt nhanh lên, ăn cơm xong thì cùng mẹ ra ngoài dạo phố."
"Tuân lệnh."
Cố Khinh Âm đi tắm trước, sấy khô tóc rồi lại uốn xoăn lọn nhỏ. Đây là kiểu tóc uốn gợn sóng rất thịnh hành gần đây, mang phong cách retro(*) mạnh mẽ.
(*) Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỉ 20. Phong cách Retro nghĩa là mượn, sao chép hoặc thiết kế bắt chước những phong cách của thời trang Vintage. Đây là từ rút gọn của "retrospective" (hồi tưởng quá khứ) hay có nguồn gốc từ tiếng Latin "retrospectus" (ngược trở lại).
Từ nhỏ cô đã là người yêu cái đẹp, mỗi lần ra ngoài đều phải lựa chọn quần áo cẩn thận, không cho phép bản thân trang điểm tùy tiện, dần dần tạo thành thói quen.
Hạ Vi thích nhất là cùng con gái ra ngoài dạo phố, đặc biệt khi gặp được người quen, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, ai nhìn thấy cô cũng đều khen con gái bà thật xinh đẹp.
Hai mẹ con cùng nhau đến trung tâm thương mại, Hạ Vi nói bà nhìn trúng một chiếc túi Chanel trên tạp chí vừa mới ra mắt, bà muốn mua nó để chuẩn bị vài hôm nữa sẽ đi du lịch.
"Mẹ muốn đi du lịch ở đâu? Cũng không nghe mẹ nói qua với con." Cố Khinh Âm giả vờ giận dỗi.
"Cùng chị em tốt của mẹ đến Maldives(*) lặn biển."
Vừa nói chuyện, Hạ Vi vừa lôi kéo Cố Khinh Âm đi vào một cửa hàng sang trọng.
Thật trùng hợp, hai người vừa vào cửa liền gặp ngay người mà họ không muốn gặp nhất. Cô ta ngồi trên sofa bọc da đỏ thời thượng, nhìn người nhân viên đang phục vụ mình.
Hạ Vi quay người muốn rời đi, Cố Khinh Âm giữ bà lại, "Mẹ, mẹ trốn cái gì?"
Người kia mới chính là tiểu tam, đâu ra đạo lý gặp cô ta mình phải trốn.
"Ai trốn? Mẹ chỉ sợ nhìn ả ta thêm chút nữa lại ghê tởm không nuốt nổi cơm trưa."
Hạ Vi đảo mắt nhìn Ngụy Thiến, ả ta bắt gặp ánh mắt của bà, nhếch môi cười lạnh, đứng dậy bước về phía họ.
"Nghe nói con đã về nước làm việc rồi à? Con đầu quân cho công ty nào thế?"
Ngụy Thiến nhìn Cố Khinh Âm, giả vờ quan tâm hỏi thăm.
"Con gái của tôi trở về làm việc ở đâu thì liên quan gì đến cô?" Hạ Vi che Cố Khinh Âm ở sau lưng bà, sợ người phụ nữ không biết xấu hổ này ức hiếp con gái mình.
Ngụy Thiến khẽ nhíu mày, gọi "Chị", giọng mềm mại nói: "Tính tình chị sao còn nóng nảy như vậy? Chị đã quên vì sao chị cùng lão Cố ly hôn rồi ư?"
Nghe ả ta chủ động nhắc đến chuyện này, Cố Khinh Âm cười lạnh, bước đến đẩy ả.
"Bản thân là tiểu tam mà còn hãnh diện vậy sao? Quên mất lúc trước là ai đã giúp cô từ một nhân viên nhỏ đi lên rồi à?"
Cố Khinh Âm duỗi tay chỉ về phía người nhân viên phục vụ giày bên cạnh, "Nếu không nhờ mẹ tôi, không phải cô vẫn đang làm loại công việc này sao? Vừa rồi ngồi đó hưởng thụ người khác phục vụ mình, có phải cũng đang nhớ lại mình của trước đây không? Lúc đó cô dùng trăm phương ngàn kế đi dụ dỗ người đàn ông đã có gia đình không phải sao?"
Hạ Vi đã từng là chủ một chuỗi cửa hàng của nhãn hiệu cao cấp, bà sở hữu ba cửa hàng ở Ôn Thành, Ngụy Thiến lúc ấy vẫn là một nhân viên ở cửa hàng, phụ trách giúp khách dọn túi và giày dép, Hạ Vi thấy cô ta khéo léo, liền đem cô ta đề bạt rồi nhiệt tình hướng dẫn. Ngụy Thiến thật sự rất biết làm việc, cả ngày đi theo sau lưng mẹ cô, mẹ cô tin tưởng không chút phòng bị, thật lòng xem ả ta như người nhà, có khi còn mời đến nhà dùng cơm, thường xuyên qua lại để rồi ả bò lên cả giường của ba cô.
Chuyện ly hôn cũng là do Hạ Vi chủ động đề nghị, bà cũng có lòng tự trọng, chịu không nổi cú sốc bị phản bội, dứt khoát kiên quyết ly hôn với chồng. Khi đó Cố Khinh Âm còn đang học ở nước ngoài, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng ba mẹ đã ly hôn.
Cố Khinh Âm lúc ấy chỉ bình tĩnh mà "Vâng" một tiếng, chuyện này cũng không quá bất ngờ, cô biết sớm muộn gì cũng có ngày này.
Ngụy Thiến bị Cố Khinh Âm nói đến đen mặt, bà ta biết Cố Khinh Âm mồm mép lợi hại, tự biết mình không thể nói lại cô, liền cầm túi muốn rời đi, một thân ảnh nhỏ nhắn vội vàng chạy đến, chắn trước mặt cô.
"Chị, có phải mẹ nói lời nào không đúng chọc chị tức giận không? Chị đừng để trong lòng mà."
Ôn Dư mở to hai mắt nhìn Cố Khinh Âm, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, dường như rất sợ hãi.
"Tới bây giờ tôi chưa từng nhận cô là em gái mình."
Ánh mắt sắc bén của Cố Khinh Âm nhìn chằm chằm Ôn Dư, cô bé sợ hãi, ủy khuất cúi đầu: "Em chỉ thay mẹ nói một tiếng xin lỗi, cũng không có ý gì khác, sao chị lại muốn nhắm vào em?"
Cái bộ dạng trà xanh này không khác gì mẹ cô ta cả, Cố Khinh Âm quay đầu nhìn về phía Hạ Vi, "Mẹ, không phải mẹ muốn mua túi xách sao?"
Hạ Vi lạnh lùng lướt qua Ngụy Thiến, đi xem túi xách.
Ôn Dư tròn mắt nhìn hai người họ, lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Chị có thời gian hãy về thăm ba đi. Còn có, ông bà nội đều rất nhớ chị."
"Cô nói những điều này là đang khoe cô đã cướp đi những người từng yêu thương tôi đấy à?"
Cố Khinh Âm không muốn quan tâm đến loại con gái thấp kém cứ ngụy trang bản thân thành một người vô tội. Nhưng nhìn cô ta ra vẻ thiện lương với cô thật chướng mắt, liền chế nhạo vài câu: "Dù sao cướp đoạt cũng chỉ là cướp đoạt, hẳn cô đang ước mình cùng bọn họ có quan hệ huyết thống, như vậy đêm đi ngủ cũng có thể ngủ ngon hơn, sẽ không gặp ác mộng lại bị người khác bỏ rơi."
Cố Khinh Âm không nói nhiều, nhưng mỗi câu tựa như một nhát dao sắc bén cứa vào trái tim của Ôn Dư.
Trong lòng cô ta không khỏi hoảng sợ: Không có quan hệ huyết thống, nguyên nhân chính là như thế, nên cô ta luôn phải liều mạng lấy lòng ba của Cố Khinh Âm, còn có ông bà nội, muốn để bọn họ thích mình, đối xử với cô ta như người trong gia đình.
Ôn Dư cực kỳ chán ghét những ngày tháng nghèo khổ của mình, cho nên cô ta luôn cố gắng hết sức để bảo vệ cuộc sống hiện tại.
"Còn cùng cô ta nói cái gì, đi thôi."
Ngụy Thiến lôi kéo Ôn Dư rời đi, bà ta quay đầu nhìn Cố Khinh Âm, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo thấu tim.
Cùng mẹ đi dạo cả một buổi trưa, đến tối, Cố Khinh Âm lái xe đưa bà về nhà, rồi cô lại lái xe rời đi.
Cô đã hẹn Bùi Cảnh Trạch và Hàn Lộ bọn họ đi đến quán bar, từ sau khi về nước đến giờ cô cũng chưa cùng bọn họ tụ tập một lần nào.
Quán bar nằm ở ngay khu trung tâm, là quán mà Bùi Cảnh Trạch thường đến, đỗ xe rất dễ dàng, trước cửa có một bãi đất trống, gần như toàn là siêu xe.
Cố Khinh Âm đóng sầm cửa xe, ngẩng đầu nhìn thấy biển quảng cáo bằng đèn neon lập lòe – "Sake", tên này thật quá tao nhã.
[Tớ tới rồi.]
Sau khi gửi tin nhắn vào trong nhóm, Cố Khinh Âm đi vào bên trong, tiếng nhạc rock chói tai truyền đến khiến cô khẽ nhíu mày.
Cô thích những câu lạc bộ, nhưng giới hạn chỉ ở những quán bar.
[Bọn tớ ở phòng trên lầu hai, cậu đến nếu không quen đường thì tớ sẽ xuống đón.]
Trả lời cô là Bùi Cảnh Trạch, Cố Khinh Âm cũng không khách sáo với cậu, bảo cậu mau xuống.
Không lâu sau, Bùi Cảnh Trạch một thân hip-hop xuất hiện trước mắt cô, nhìn thấy trên cổ cậu ta đeo một sợi dây chuyền vàng, Cố Khinh Âm duỗi tay kéo, rất nặng.
"Không chơi rock, thay bằng chơi rap?"
"Đúng vậy." Bùi Cảnh Trạch khí phách nhướng mày, "Hôm khác tớ sẽ rap cho cậu nghe."
Cả hai cười đùa lên lầu hai, Bùi Cảnh Trạch nói trước với Cố Khinh Âm, cậu đã gọi vài người bạn tốt đến đây, chờ cô đến sẽ giới thiệu với bọn họ.
Bùi Cảnh Trạch biết rõ Cố Khinh Âm tính cách rất hoạt bát và giỏi giao tiếp. Mặc kệ có bao nhiêu người xa lạ, đều sẽ không cảm thấy khó chịu.
Đẩy cửa, bên trong ngay lập tức truyền đến giọng nam cao:
"Có chết cũng phải yêu, đừng khóc đến cười cũng cảm thấy không thoải mái...."
Thường những ai muốn thể hiện giọng hát của mình đều sẽ chọn bài này, thật không thể hiểu được.
Cố Khinh Âm không khỏi khẽ nhíu mày, đối phương nhìn thấy cô, tiếng hát theo đó cũng đột nhiên im bặt, trên gương mặt không giấu nổi sự xấu hổ.
Sớm biết người bước vào là một cô gái xinh đẹp chân dài, cậu ta còn khiến mình mất mặt như vậy sao? Mạc Tục nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.
Cố Khinh Âm vừa muốn mở miệng cùng mọi người chào hỏi, bỗng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, lời muốn nói cũng theo đó mà nghẹn lại ở cổ họng.
Ở nơi tụ tập mà gặp được sếp của mình là trải nghiệm gì nhỉ?
_____Nằm mơ mà được làm việc lại.
Cố Khinh Âm còn tưởng cuối tuần được thả lỏng một chút, đột nhiên nhìn thấy lãnh đạo của mình trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Nào tới đây, tớ giới thiệu một chút, người này chính là bạn thân lúc nhỏ của tớ, Cố Khinh Âm."
Bùi Cảnh Trạch nói xong với đám đàn ông, lại quay sang Cố Khinh Âm giới thiệu, "Bọn họ là bạn học nghiên cứu sinh của tớ, từ trái sang phải là Chu Khâm, Lâm Tri Châu, Mạc Tục."
Vừa rồi Lâm Tri Châu nhìn thấy Cố Khinh Âm bước vào, ánh mắt nhìn thẳng, tóc cô uốn xoăn thả tùy ý trên vai, cô mặc một chiếc áo khoác trắng, phía dưới là chiếc váy đen, để lộ đôi chân vừa trắng vừa thẳng, chẳng khác gì siêu mẫu.
Cậu ta sửng sốt hai giây, ngồi thẳng người, vẫy tay chào hỏi Cố Khinh Âm.
"Nữ thần, lại gặp mặt."
Bùi Cảnh Trạch ngạc nhiên, "Hai người đã từng gặp hả?"
"Đừng nói nữa, tớ muốn xin cô ấy phương thức liên hệ, nhưng lại bị từ chối, cô ấy chê tớ quá già."
"Cô ấy nhỏ hơn so với cậu..."
Bùi Cảnh Trạch thiếu chút nữa đem tuổi của Cố Khinh Âm nói ra, nhưng lại bị cô dùng sức che miệng lại.
Tuổi của con gái sao có thể nói ở mọi nơi như vậy?
Dưới ánh mắt lạnh bang uy hiếp, Bùi Cảnh Trạch im lặng, gỡ tay của Cố Khinh Âm, tìm một chỗ ngồi xuống.
Cố Khinh Âm ngồi bên cạnh Hàn Lộ, cô cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo hai dây bằng lụa màu đen.
Kiểu áo này rất kén chọn người mặc, chỉ có người đẹp vóc dáng tốt mặc vào mới thể hiện vẻ đẹp. Cổ và vai Cố Khinh Âm mịn màng, xương quai xanh hơi lồi ra, mảnh khảnh lại thướt tha, ngay cả đầu ngón tay cũng toát ra sự quyến rũ chết người.
Cùng đám người bên cạnh nói chuyện vài câu, cô xé một gói đậu gạch cua tùy ý ăn một ít.
"Khinh Âm." Hàn Lộ bỗng kêu cô, cúi đầu giả vờ cắn hạt dưa, nhỏ giọng nói: "Người đầu tiên bên trái kia, cậu thấy sao? Đẹp trai, thân hình hoàn mỹ, khí chất thanh lãnh, ngôn ngữ của tớ hạn hẹp không biết phải miêu tả anh ta đẹp như thế nào nữa."
"Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta?"
"Đúng vậy, Bùi Cảnh Trạc nói trước kia anh ta không thích tham gia mấy buổi tụ tập thế này, hôm nay không biết bị làm sao."
Hàn Lộ biết rõ gu của chị em tốt của mình, chạm vào tay Cố Khinh Âm, "Có đẹp trai hơn mấy người bạn trai kia của cậu không? Sao không động thủ đi?"
"Thế sao cậu không theo đuổi đi?"
"Nếu tớ mà có gương mặt giống cậu, tớ đã theo đuổi rồi." Hàn Lộ uống một ngụm rượu, lén nhìn Chu Khâm, "Ê sao anh đẹp trai này ít nói vậy, có phải đang giả vờ lạnh lùng không thế?"
"Anh ấy không nói nhiều."
Cố Khinh Âm theo bản năng buột miệng nói ra, nói xong chính cô cũng ngẩn người.
Khi Hàn Lộ nghe cô nói lời đó, vẻ mặt cũng cứng lại, lập tức truy hỏi có phải trước đây từng quen biết nhau.
"Trước đây bọn tớ học cùng trường Đại học, bây giờ anh ấy lại là sếp của tớ."
"Chòi móa, ghê vậy!" Đam mê buôn dưa của Hàn Lộ cháy hừng hực, "Hai người chắc không phải là người yêu cũ đâu ha?"
Cố Khinh Âm nhìn cô nàng "Xuỵt", bảo cô nàng nhỏ tiếng, lỡ để Chu Khâm nghe thấy, chẳng phải quá xấu hổ hay sao?
Bùi Cảnh Trạch là bậc thầy khuấy động không khí, cậu muốn mọi người nhanh chóng quen thuộc với nhau, liền đề nghị chơi trò chơi.
Trên bàn tiệc có thể chơi trò chơi đơn giản chỉ có vài loại, Bùi Cảnh Trạch lấy ra một bộ bài, từ giữa lấy ra lá bích và lá cơ, hai màu sắc và hoa văn khác nhau, rồi xáo trộn thứ tự để mọi người rút. Nếu hai người có cùng hoa văn và con số thì sẽ chịu phạt, hỏi đối phương một vấn đề, nếu không trả lời được phải uống rượu.
Vòng thứ nhất người xui xẻo là Bùi Cảnh Trạch, người còn lại là Lâm Tri Châu.
Bùi Cảnh Trạch hỏi Lâm Tri Châu trước: "Cậu đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi?"
Vừa mới chơi đã hỏi bạo như vậy, những người khác ồn ào sôi nổi, không khí trong nháy mắt đã được đẩy đến cao trào.
Lâm Tri Châu đỏ mặt, nghẹn một lúc lâu, nói: "Tớ...Tớ còn là xử nam."
"F*ck! Cậu cmn vẫn là xử nam à?"
Bùi Cảnh Trạch bị sốc, cười nhạo không thương tiếc.
Lâm Tri Châu lập tức hỏi ngược lại cậu, "Lần đầu của cậu là năm nào?"
"..." Bùi Cảnh Trạch trầm mặt một lúc, rồi trả lời: "18 tuổi."
Tiếng la ó càng lúc càng lớn, Lâm Tri Châu càng thêm xấu hổ, cảm giác vừa rồi chính mình đã tự rước lấy nhục.
Trò chơi tiếp tục, vòng thứ hai bắt đầu, Hàn Lộ rút xong khẩn trương ôm lá bài trước ngực, nói với Cố Khinh Âm: "Nếu tớ rút trúng, tớ nhất định muốn uống rượu, không để cho bọn họ chế giễu."
"Có cái gì thì cứ trả lời cái đó."
Cố Khinh Âm cũng không che giấu, chuyện mình làm cũng không lảng tránh.
Bùi Cảnh Trạch bảo mọi người cùng đưa bài ra, Cố Khinh Âm rút được một lá át bích đen, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe Bùi Cảnh Trạch cười nhạo.
"Khinh Âm, cậu xong rồi."
Nhìn thấy Chu Khâm và Cố Khinh Âm rút bài giống nhau, Bùi Cảnh Trạch yên lặng đốt nến thay Cố Khinh Âm. Mọi người đều biết, Chu Khâm là người không thương hoa tiếc ngọc nhất.
Lâm Tri Châu ảo não như con khỉ đột, ở đó đấm ngực dậm chân.
Vì sao vòng này cậu ta không thể rút trúng lá bài, nếu không có thể ngang nhiên cho nữ thần uống nước rồi.
"Anh hỏi trước."
Cố Khinh Âm muốn xem Chu Khâm có thể tàn nhẫn đến mức nào, nhưng anh lại không chút gợn sóng nhìn cô, hỏi: "Ở nước ngoài vui vẻ không?"
Chỉ có Cố Khinh Âm hiểu câu hỏi này của Chu Khâm có ý nghĩa gì, lúc trước anh đã thở hồng hộc chạy đến trước mặt cô nói: "Cố Khinh Âm, anh nghĩ kĩ rồi, sang năm thi lên thạc sĩ anh sẽ báo danh ở Ôn Đại, về sau sẽ ở lại thành phố mà em sinh sống."
Cố Khinh Âm nhớ rõ anh của hôm đó, áo hoodie liền mũ màu trắng sạch sẽ, quần jeans màu lam nhạt, ánh hoàng hôn màu đỏ cam phía sau anh. Đôi mắt anh trong veo, sạch sẽ và sáng ngời phản chiếu bóng dáng cô, cả đôi mắt và trái tim đều chỉ chứa một mình cô.
Sau đó, cô đi nước ngoài học nghiên cứu sinh mà không nói một lời, không nói cho anh biết.
Anh oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô suốt ba năm, chỉ sau lúc đó anh mới xóa hết mọi thông tin liên lạc của cô, cứ như vậy bỏ qua.
Hai từ "vui vẻ" nghẹn lại ở môi và răng, Cố Khinh Âm như thế nào cũng không thể nói ra được.
Sự khác lạ của cô, mọi người ở đây đều thấy rõ, nhưng không ai thiếu hiểu biết đến mức đi hỏi.
Bùi Cảnh Trạch ngạc nhiên nhìn hành động của cô, câu hỏi đơn giản như vậy nhưng không trả lời được? Nhất định có chuyện!
Đến lượt Cố Khinh Âm hỏi Chu Khâm, cô chăm chú nhìn anh, thật sự không nghĩ ra được gì để hỏi anh, bởi vì cô đối với Chu Khâm luôn rất mâu thuẫn và phức tạp.
Nhưng luật chơi phải tuân theo, Cố Khinh Âm chỉ có thể thuận miệng hỏi anh một câu: "Bữa trưa hôm nay anh đã ăn gì?"
Có thể nghiêm túc chút, thể hiện tinh thần trò chơi được không? Xem cậu cùng Lâm Tri Châu vừa rồi đã chơi như thế nào.
Mà trên thực tế, cả phòng chỉ có mình cậu còn quan tâm trò chơi này. Những người khác đều nín thở nhìn Chu Khâm cùng Cố Khinh Âm, có nhíu mày, có nhấp môi, có gặm móng tay, tất cả đều bày ra bộ dáng quần chúng ăn dưa.
Khóe môi Chu Khâm cong lên, hiện ý cười nhàn nhạt, nụ cười của anh như băng tuyết tan chảy, đánh thẳng vào lòng người.
Móng tay của Cố Khinh Âm cắm sâu vào lòng bàn tay, ký ức đã từng chôn giấu bỗng hiện lại như cuốn phim quay chậm.
Lần đầu tiên khi cô cùng anh ăn cơm cũng chính là ba món này. Khi đó cô bá đạo vô cùng, rõ ràng là người ta giúp cô, cô nói muốn mời anh ăn cơm, nhưng tất cả món ăn đều là món cô thích.
Chu Khâm lúc đó còn bày ra bộ mặt ghét bỏ mà nói anh ghét nhất là ăn cá, đặc biệt là cá hầm cải chua. Nhưng Cố Khinh Âm lại thích ăn chua, một hai bắt anh nếm thử, kết quả anh nếm thử khẩu vị liền thay đổi, khen hương vị quả thực không tệ.
Cố Khinh Âm không biết cái này có phải trùng hợp hay không, đã từng chán ghét ăn chua như vậy, chẳng lẽ có một ngày sẽ thích hay sao?
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, sâu thẳm như vòng xoáy đen kịt, không chạm đến được đáy.
Trong phòng bỗng cực kỳ yên tĩnh, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.