“Đương nhiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “đúng như ngươi nghĩ, căn nguyên của vết thương nằm ở công pháp của ông ta, công pháp quá bá đạo, cho dù là thân xác hay linh hồn đều không thể chịu được, đã vậy thì phải tôi luyện thân thể và linh hồn của ông ta cho tới khi thân thể và linh hồn đủ mạnh để có thể chịu được công pháp kia”.
“Đơn giản vậy thôi, khi tôi luyện cơ thể của ông ta thì cần máu của thánh thể mà ngươi có, cơ thể thánh thể bá đạo vô cùng, cho ông ta một ít thì chỉ có tốt chứ không có xấu, còn về phương diện linh hồn thì cần độ sức mạnh linh hồn cho ông ta. Linh hồn của ngươi và người tên Gia Cát Vũ kia ít nhiều có sức mạnh nguyên thần, dùng sức mạnh linh hồn của hai người tẩy luyện linh hồn của ông ta, như vậy thì vạn sự hanh thông”.
“Nghe thì có vẻ rất đáng tin đấy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Tiểu hữu?”, thấy Diệp Thành xoa cằm, phía Phục Linh hỏi thăm dò.
“Giao cho con là được”, nhìn ánh mắt mong chờ của bốn người bọn họ, Diệp Thành vỗ ngực.
Thấy Diệp Thành tự tin như vậy, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Phiền các tiền bối lùi về sau một chút”, Diệp Thành xắn tay áo.
Nghe vậy, phía Phục Linh không dám chậm trễ, lần lượt lùi về sau.
Chỉ có Gia Cát Vũ khi đang định vỗ mông lùi về sau thì bị Diệp Thành kéo lại: “Tiền bối không được đi, ở lại giúp con”.
“Cái gì, ta giúp được sao?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi, chân hoả bao trùm lấy cơ thể của Đao Hoàng, thiên lôi bao quanh linh hồn của Đao Hoàng, “dùng sức mạnh linh hồn của người để tẩy luyện linh hồn’.
“Đây là đạo lý gì vậy?”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu.
“Không có đạo lý gì cả, vì người có sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.
Sức mạnh nguyên thần?
Nghe bốn từ này, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du ở phía cách đó không xa đều đổ dồn ánh mắt nhìn Gia Cát Vũ, Diệp Thành mà không nói thì bọn họ thực sự không biết Gia Cát Vũ còn có tạo hoá này.
“Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi”, Gia Cát Vũ ho hắng, việc này ông ta đúng là giấu phía Độc Cô Ngạo.
Nói rồi ông ta lại nhìn sang Diệp Thành: “Ta vẫn chưa dùng đến nó, cho dù ta từng có sức mạnh nguyên thần thì có liên quan gì đến thương thế của Đao Hoàng?”
“Vậy thì để con nói cho người hiểu”, Diệp Thành vừa luyện hoá vu chú, tôi luyện cơ thể, trị đạo thương và tôi luyện linh hồn cho Đao Hoàng vừa nói: “Vu chú và đạo thương không khó nhưng khó ở chỗ công pháp Của Đao Hoàng tiền bối, cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng tiền bối không thể chịu được công pháp bá đạo này, việc mà chúng ta cần làm đó là tăng sức mạnh của cơ thể và linh hồn, còn sức mạnh nguyên thần mà người có thì người dùng linh hồn của người để tôi luyện linh hồn của Đao Hoàng tiền bối, như vậy là cách làm tốt nhất để tăng sức mạnh linh hồn, con nói vậy người có hiểu không?”
“Hơi hiểu”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo sau đó hít vào một hơi thật sâu, gọi ra sức mạnh nguyên thần bao quanh linh hồn của Đao Hoàng.
Lúc này, Diệp Thành dùng tiên hoả vừa tôi luyện cơ thể Đao Hoàng vừa tôi luyện vu chú của ông ta, hắn còn dùng thiên lôi trị đạo thương và tôi luyện linh hồn của ông ta còn nhiệm vụ của Gia Cát Vũ chính là dùng sức mạnh linh hồn tẩy luyện linh hồn của Đao Hoàng, mọi thứ dều diễn ra theo tuần tự.
Ở cách đó không xa, nhìn cả hai người đứng trước cỗ quan tài bằng băng với khuôn mặt nghiêm túc mà phía Phục Linh tỏ ra lo lắng.
“Xem ra đưa hắn tới đây là một lựa chọn hợp lý”, Độc Cô Ngạo hiếm khi mới nở nụ cười: “Đến cả Dược Vương cũng bó tay mà hắn lại có cách, đúng là phúc tinh”.
“Phụ Hoàng có thể tỉnh lại rồi”, Bích Du liên tục vân vê vạt áo, khuôn mặt không khỏi căng thẳng.
“Hiện giờ ta rất muốn biết là ai khiến huynh trưởng bị thương thế này”, Phục Linh lạnh lùng lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên hàn quang.
“Ở Đại Sở này người có khả năng chiến thắng huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”, Độc Cô Ngạo trầm giọng, “nếu như điều tra thì đáp án không khó đoán ra nhưng sự việc năm đó quá rắc rối, có lẽ có những chuyện mà chúng ta chưa biết nên đợi huynh ấy tỉnh lại thì mọi sự mới rõ ràng được”.
Nghe vậy, cả ba người đứng đó tĩnh lặng quan sát Gia Cát Vũ và Diệp Thành ở phía không xa.
Mọi thứ lúc này đều được diễn ra theo trình tự.
Thời gian dần trôi, mãi tới khi màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn còn đứng đó. Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc còn lấy máu Thánh Thể đẩy vào cơ thể Đao Hoàng.
Nhờ sự nỗ lực của hắn mà vu chú trong cơ thể Đao Hoàng đã được luyện hoá, đạo thương cũng được trị khỏi, hiện giờ hắn vừa tôi luyện cơ thể và linh hồn của Đao Hoàng vừa hợp sức với Gia Cát Vũ tẩy luyện linh hồn của ông ta.
Ở phía không xa, Phục Linh, Độc Cô Ngạo và Bích Du không hề di chuyển, bọn họ vẫn lo lắng nhìn về bên này.
“Phục Linh tiền bối, có thể mở phong ấn của Đao Hoàng tiền bối rồi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.
Nghe vậy, Phục Linh vội tiến lên trước khẽ phất tay chỉ điểm vào trán Đao Hoàng giải trừ phong ấn.
Đột nhiên, một luồng khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể Đao Hoàng phát ra, có lẽ vì luồng khí tức này quá mãnh liệt nên khiến cỗ quan tài bằng băng vỡ tan, cả cơ thể Đao Hoàng lơ lửng giữa hư không, có điều đáng tiếc là Đao Hoàng vẫn trong trạng thái ngủ sâu.
“Huynh trưởng”, thấy khí tức của Đao Hoàng mạnh mẽ và ổn định hơn, Phục Linh mới thở phào, so với bà ta thì Bích Du lại tiến lên trước kích động hơn nhiều.
“Người vẫn ổn chứ?”, Bích Du nhìn Đao Hoàng rồi lại nhìn sang Diệp Thành, thấy hắn mặt mày ướt đầm mồ hôi, cô vội lấy ra khăn tay lau cho hắn.
“Ta…ta không sao”, Diệp Thành cười trừ.
“Khụ khụ”, thấy Bích Du như vậy, Gia Cát Vũ ở bên ho hắng, mặt mày ái ngại: “Ai ya, mặt ta bao nhiêu mồ hôi như vậy mà không lau cho ta, đúng là già rồi chẳng ai thương”.
Bích Du nghe vậy chợt đỏ mặt, cô lập tức tới trước mặt Gia Cát Vũ: “Gia Cát gia gia, chẳng phải còn có Bích Du sao?”
“Ta nói này Bích Du”, Gia Cát Vũ tươi cười nhìn Bích Du: “Trước đây con không thế này đâu, trước đây ta rất ít khi thấy con cười, sao mà mới tới Bắc Sở có một lần mà con lại hoạt bát lên hẳn vậy?”
Nói tới đây, Gia Cát Vũ lại liếc nhìn sang Diệp Thành: “Hay là gặp người nào đó tâm trạng tự dưng tốt lên”.
“Gì chứ, tính khí con vẫn rất ổn định mà”.
“Thế à? Đợi lát nữa tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện, không biết vì sao mà cứ nhìn thấy mặt ngươi tay ta lại ngứa”, Gia Cát Vũ lên tiếng.
“Con cũng có cảm giác như vậy, nhìn thấy người là mắt trái của con cứ giật lên, chỉ muốn dùng đại chiêu”.
“Cái đó, Bích…Bích Du à, nào, lại đây lau…lau mồ hôi cho gia gia”.