Pháp Luân Vương là người lập ra Âm Minh Thánh Vực, là kẻ thù vô song của Chiến Vương năm xưa. Ông ta và Chiến Vương là hai người được công nhận là có khả năng tiến cấp đến cảnh giới Hoàng thời đại đó. Ông ta đã từng ép Chiến Vương phải rời khỏi Đại Sở đến vùng biên giới, nếu không nhờ Chiến Vương lui về sau chấp thuận phong ông ta làm Hoàng đế thì lịch sử Đại Sở thời đó đã phải viết lại.
Tương truyền, trong trận chiến cái thế đó, Pháp Luân Vương đã bị Chiến Vương chặt đầu, người đời đều cho rằng ông ta đã chết, nếu hôm nay Diệp Thành không nói, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ biết rằng kẻ mạnh vô song này vẫn còn tồn tại.
“Trước đó ta từng nói Chính Dương Tông vẫn còn có một cao thủ vô song”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Mà cao thủ vô song ấy chính là Pháp Luân Vương mà ta vừa nói”.
“Còn có chuyện này nữa”, sắc mặt mọi người lại thay đổi.
“Cho nên, chúng ta phải đánh giá lại thực lực của Chính Dương Tông”, Diệp Thành nói: “Pháp Luân Vương có thể ép Chiến Vương phải rời Đại Sở tới vùng biên giới, không chỉ dựa vào sức chiến đấu vô địch mà còn có Âm Minh Tử Tướng nhiều vô số kể cùng với Khôi còn kỳ quái hơn cả Âm Minh Tử Tướng. Bây giờ ông ta vẫn còn sống, lại ẩn nấp nhiều năm, không ai biết ông ta đang điều khiển bao nhiêu đại quân Âm Minh, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta nghĩ hấp tấp khai chiến mà chưa điều tra rõ ràng sẽ dẫn đến tổn thất vô cùng nặng nề”.
“Đồng ý”, mọi người gật đầu, nhưng trong đại điện lại bị bao phủ bởi một tầng mây mù.
“Còn một tin cuối cùng”, Diệp Thành lại lên tiếng.
“Hy vọng không phải tin gì đáng sợ”, không ít người đã đưa tay ôm ngực, Diệp Thành tung hết tin này đến tin khác, hơn nữa tin sau lại đáng sợ hơn tin trước khiến trái tim nhỏ bé của họ không chịu nổi.
“Mọi người đoán xem ta đã gặp ai”, Diệp Thành lại cười toe toét, thần bí nhìn mọi người.
“Thần bí như vậy chắc chắn là cao thủ không tầm thường, đừng lề mề nữa, nói thẳng đi! Ngươi đã gặp ai?”
“Đao Hoàng”, Diệp Thành nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
“Đao… Đao Hoàng?”, đại điện đột nhiên sục sôi, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Cũng không trách họ như vậy, vì tên tuổi của Đao Hoàng quá lớn, ông ấy được công nhận là tu sĩ có triển vọng lên tới cảnh giới Thiên nhất thời đại này, chiến tích của ông ấy cũng vô cùng huy hoàng. Không ít người có mặt ở đây vẫn còn nhớ rõ, trận chiến ở Đông Lăng Cổ Uyên, một mình ông ấy đã đánh bại chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, sức chiến đấu của ông mạnh đến mức khiến người ta phải kính nể.
Chỉ là, một người mạnh như vậy lại biến mất vào một trăm năm trước, cũng không biết đã chết hay là thế nào mà không có một tin gì, bây giờ Diệp Thành tận mắt nhìn thấy Đao Hoàng, họ làm sao có thể không sốc!
“Tiểu tử ngươi ra ngoài một chuyến thôi có cần ghê gớm vậy không! Gặp biết bao nhiêu nhân vật cái thế”, sau khi kinh ngạc, mọi người đều quan sát Diệp Thành: “Đầu tiên là Đan Ma và Ma Vương của Ma Vực, sau đó là con gái của Nguyệt Hoàng và Pháp Luân Vương, bây giờ lại thêm một Đao Hoàng, đỉnh cao đấy!”
“Bốn vị tiền bối Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ, Phục Linh đã đồng ý liên minh với chúng ta”, khi mọi người còn đang nói nhỏ với nhau thì Diệp Thành lại ném thêm tin tức bùng nổ nữa.
“Thật ư?”, hơi thở của mọi người đều trở nên gấp gáp, trong mắt bùng lên tia lửa. Đó là Đao Hoàng, là sự tồn tại vô song, không chỉ ông ấy mà còn có Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh có thực lực không kém hơn ông ấy bao nhiêu, tuy số lượng ít nhưng lại đều rất đẳng cấp.
“Tiểu tử, nói thật cho gia gia biết, có còn tin xấu nào nữa không?”, Vô Nhai Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Nếu không còn thì chúng ta sẽ vui đến phát điên mất”.
“Con thề với trời, hết rồi”, Diệp Thành cười tươi, lộ ra hai hàm răng trắng.
“Ba tin tốt, hai tin xấu, thế là hoà”, Vô Nhai Đạo Nhân thực sự vui đến phát điên, lão ta phất tay lấy hết rượu hảo hạng mà mình trân quý bao năm ra: “Nào nào nào, uống thoải mái đi, lão tử mời”.
Nghe lão ta nói vậy, bầu không khí trong đại điện lập tức nóng lên, tầng mây mù trước đó hoàn toàn bị cuốn bay.
“Cảm giác làm công thần thích thật”, nhìn mọi người mặt mày rạng rỡ, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, không uổng công hắn lôi kéo đồng minh khắp nơi, bây giờ xem ra tất cả đều xứng đáng.
Hế?
Khi Diệp Thành đang vui vẻ thì cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ.
Có lẽ nhận thấy Diệp Thành và Sở Linh Ngọc đang nhìn nhau, Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh ho nhẹ.
“Phụ thân, người có cần giữ con trong bóng tối nhiều năm như vậy không? Có phải người đã biết từ lâu, hay nói cách khác, năm nào tháng nào đó người cũng đã từng gặp người đó không?”, Sở Linh Ngọc dời mắt, cất giọng lãnh đạm, giọng cô ta nhỏ, chỉ Thiên Tông Lão Tổ ở bên cạnh mới nghe được.
“Ta đã từng gặp!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, thầm liếc nhìn Diệp Thành rồi lại kín đáo thu hồi ánh mắt: “Chuyện phong ấn ký ức của con đúng là lỗi của vi phụ, nhưng Ngọc Nhi à, hy vọng con có thể hiểu được ý tốt của ta”.
“Con không hiểu”, Sở Linh Ngọc lại thờ ơ nói, đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh.