Thấy Sở Linh Ngọc bước ra khỏi đại điện, Diệp Thành có phần nhạc nhiên, hắn đi xuống khỏi vị trí ngồi, sải bước tới bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ.
“Tiền bối, nữ nhi bảo bối này của người có chuyện gì vậy, sao con lại cảm thấy khác thường thế?”, Diệp Thành ngồi vào vị trí của Sở Linh Ngọc trước đó và nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.
“Diệp Thành à, có một số chuyện không giống như ngươi đang nghĩ đâu”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “con người đều có bí mật, ta có, Ngọc Nhi cũng có, lúc này ta không nói nhưng rồi có ngày ngươi sẽ tự hiểu”.
Nói rồi, Thiên Tông Lão Tổ cũng đứng dậy, thân hình như ma, thoắt biến mất khỏi đại điện, cả cơ thể biến thành hư ảo.
“Bí mật?”, Diệp Thành gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý của Thiên Tông Lão Tổ là gì.
Không lâu sau đó, bóng người bên trong đại điện cũng tản đi.
Vì Diệp Thành mang tới quá nhiều tin mừng nên bọn họ phải ăn mừng một phen, có điều có một số việc cũng nên làm.
Hiện giờ cần phải đánh giá lại thực lực của Chính Dương Tông, bọn họ cần thời gian điều tra và điều động binh lực, cũng cần cho Đan Thành, Quảng Hàn Cung và phía Đao Hoàng thêm thời gian, sau đó liên thủ với các thế lực mạnh này tổng tấn công Chính Dương Tông.
“Người ở lại”, thấy Hồng Trần Tuyết định rời đi, Diệp Thành liền truyền âm.
“Phiền người tiếp tục điều tra”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng con bảo người ở lại là còn có việc khác nữa”.
“Có gì ngươi cứ nói đi, ta rất bận”.
“Ba ngày nay con rời khỏi đây, người đã xử lý xong các gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông chưa?”, Diệp Thành cười hỏi.
“Dùng thực lực tuyệt đối chèn ép, không quá nửa canh giờ đã có thể trấn áp”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “nếu không phải ngươi có mệnh lệnh từ trước thì phía sư huynh suýt chút nữa đã xử lý luôn cả chín phân điện của Chính Dương Tông rồi”.
“Bao nhiêu gia tộc phụ thuộc như vậy đều đã bị diệt, Chính Dương Tông không có động tĩnh gì sao?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi thăm dò.
“Không có”, Hồng Trần Tuyết khẽ lắc đầu: “Từ khi bắt đầu diệt các gia tộc cho tới khi kết thúc không thấy bất cứ hành động nào của Chính Dương Tông, cho dù là tới bây giờ cũng như vậy”.
“Có phần hơi bất thường”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Ngoài những điểm này ra thì còn có việc gì khác không? Nếu không có gì thì ta đi đây”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn Diệp Thành.
“Có”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “tìm một người tên là Nhược Hi”.
“Nhược Hi?”, sau khi Hồng Trần Tuyết nghe xong thì chợt thẫn thờ vì năm xưa sư tôn của bà ta cũng liên tục nhắc tới cái tên này, hiện giờ Diệp Thành cũng muốn đi tìm Nhược Hi, bà ta sao có thể không bất ngờ cho được.
“Người chỉ cần tìm là được”, Diệp Thành mỉm cười, “cho dù là lão nhân, trẻ nhỏ, tu sĩ, người phàm, bất cứ ai tên là Nhược Hi thì đều đưa về đây cho con”.
“Sao hôm nay ta thấy ngươi khác thế nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết cau mày nhìn Diệp Thành.
“Người đi đi, có một số chuyện hiện giờ con không thể giải thích rõ ràng được”.
“Ta đợi lời giải thích của ngươi”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thật sâu cuối cùng liếc nhìn Diệp Thành lần cuối rồi mới rời khỏi đại điện.
“Tiền đề là người phải tìm được đã”, Diệp Thành lên tiếng, nói rồi cũng sải bước ra khỏi đại điện.
Chỉ trong ba ngày, hắn phát hiện sự thay đổi của Hằng Nhạc Tông không hề ít, có rất nhiều nơi được bố trí trận pháp bí mật, Diệp Thành dùng thần thức đảo qua, cho dù là đệ tử hay trưởng lão của Hằng Nhạc Tông thì tu vi đều đã tăng lên.
“Diệp…Diệp sư huynh”, khi đang bước đi, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng chào từ một góc khuất ở phía sau mình khiến hắn vô thức quay lại.
Phía sau là một nữ tử mặc y phục trắng, trông không đến mức tuyệt sắc nhưng cũng rất dịu dàng, giống như một khuê tú của gia tộc lớn ở thế giới người phàm vậy, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Lâm Thi Hoạ từng được Diệp Thành cứu khi ở bên ngoài sao?
“Lâm sư muội, muội về từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành mỉm cười, vì cô ấy mà Từ Phúc đích thân nhắc tới.
“Muội về từ hôm qua”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười dịu dàng.
“Về là tốt rồi, muội cố gắng tu luyện đi, sau này ở đây chính là nhà của chúng ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra một cái túi đựng đồ, trong này về cơ bản đều là linh dược linh đan và bí thuật công pháp mà tu sĩ cần dùng để tu luyện.
Lâm Thi Hoạ ngại ngùng nhưng vẫn nhận lấy, “đa tạ Diệp sư huynh”.
“Đều là người một nhà mà”, Diệp Thành mỉm cười quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.
Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, khuôn mặt Lâm Thi Hoạ còn mang theo nụ cười ngọt ngào, mãi tới khi Diệp Thành đi xa rồi cô mới hít vào một hơi thật sâu, cô chợt có cảm giác ấm áp lạ thường đối với ngôi nhà hiện tại.
Có điều cô lại không nhận ra rằng sau khi cô quay đi thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa lại dừng lại, đôi mắt nheo lại nhìn về phía Lâm Thi Hoạ.
“Long gia, ngươi có phát hiện ra…”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.
“Huyết mạch của cổ tộc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành đang nói tới điều gì.
“Trước đây ta chưa từng nhận ra, hiện giờ được gặp quả nhiên khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Có lẽ là chưa thức tỉnh, hoặc có thể đến cả bản thân cô ta cũng không biết huyết mạch trong người mình đặc biệt”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “tìm thời gian nào giúp cô ta thức tỉnh huyết mạch, đợi ta ra ngoài sẽ đích thân dạy cô ta triệu hoan thuật của cổ tộc”.
“Nhân tài, Hằng Nhạc Tông lại có thêm nhân tài rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “ta phải sắp xếp thời gian đi kiểm tra một lượt, biết đâu còn có thể tìm được huyết mạch đặc thù tiềm ẩn”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa di chuyển về Ngọc Nữ Phong.
Ập vào mắt hắn là hai bóng hình xinh đẹp, một người ngây thơ lãng mạn giống như một tiểu tinh linh, một người điềm tĩnh vô cùng, trông như một mĩ nhân được tạc từ băng, quan trọng nhất đó là cả hai người trông có phần giống nhau.
Nhìn hai người, Diệp Thành thẫn thờ vì cả hai người này chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt của nhà họ Thượng Quan ở Đông Nhạc.
“Sư phụ”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan không biết chạy từ đâu ra.
“Về…về rồi à?”, Diệp Thành vô thức xoa mũi vì Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng đã nhìn về bên này, cả ba người nhìn nhau, cảnh tượng lúc này vô cùng gượng gạo.
Đối với Thượng Quan Ngọc Nhi, lần trước khi ở nhà Thượng Quan quả thực là hiểu nhầm, vì cơ duyên trùng hợp nên đạo thân của hắn đã thấy hết cơ thể của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến bản tôn như hắn gặp phải nghiệp.
Còn Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành cũng chẳng biết phải giải thích thế nào vì đêm hôm đó, lời nói đó không phải do hắn nói mà là Thái Hư Cổ Long nói, thế rồi hắn phải gánh tội thay.
“Sư phụ, hai vị sư mẫu này tặng cho con rất nhiều đồ hay ho”, khi cả ba người còn đang thẫn thờ thì Tịch Nhan ở bên ngây thơ nói ra một câu.
“Sư…sư mẫu?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhưng thấy Tịch Nhan chớp mắt với mình, đồ đệ bảo bối của ta ơi, giúp sư phụ tán gái không cần thiết phải thẳng thắn vậy chứ? Lẽ nào con không biết sư tổ của con cũng ở trên đỉnh núi này sao? Nếu như làm không tốt thì sư phụ của con rất có thể bại liệt nữa người đấy.
“Tịch Nhan, đừng nói bừa”, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lôi Tịch Nhan tới.
“Sư mẫu đừng ngại, sư phụ con nói rồi, sẽ có ngày rước người về mà”, Tịch Nhan toét miệng cười, “còn Hàn Nguyệt sư mẫu nữa, tới lúc đó rước cả hai người”.