Nhìn thấy cảnh này, dù là phía Thiên Tông Lão Tổ hay đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ tại chỗ.
Nhưng sau khi hỗn độn hoá thành thiên địa thì nó vẫn tiếp diễn, bầu trời sáng hơn, đảo lộn giữa ngày và đêm, mặt trời trên cao chiếu xuống ngàn tia sáng, mặt trăng lơ lửng trên trời chiếu ra ánh sáng bạc lấp lánh.
Trong đó, từng ngọn núi lớn mọc lên từ mặt đất, cao lớn hùng vĩ, từng ngọn mọc lên liên tiếp, bao la rộng lớn, sông trải qua xuyên qua mặt đất, nuôi dưỡng sinh linh, sự sinh trưởng của vạn vật, tô điểm thế giới thiên địa sơ khai với màu sắc rực rỡ, sinh sôi nảy nở như một thế giới thực.
“Đó...... Đó là cái gì?”, nhìn thế giới rộng lớn trên hư không, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, những đệ tử có tu vi yếu thì đã tái mặt, bởi vì tuy thế giới ấy rộng lớn đẹp đẽ nhưng uy áp của nó cũng vô cùng đáng gờm, rất nhiều người đã khuỵu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
“Ngoại đạo pháp tướng”, trước đại điện Hằng Nhạc, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm suy tư.
“Tiền bối, ngoại đạo pháp tướng là gì ạ?”, Đạo Huyền Chân Nhân khó hiểu hỏi Thiên Tông Lão Tổ.
“Ngoại đạo pháp tướng là hình thái bên ngoài của đạo, mà mỗi đạo đều có ngoại đạo pháp tướng khác nhau”, Thiên Tông Lão Tổ gì cũng biết, nhưng trong đôi mắt già nua vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thán.
“Thì… Thì ra là vậy”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy ngoại đạo pháp tướng khổng lồ thế này đấy”, Chung Giang kinh ngạc cất lời.
“Hắn tu hỗn độn đạo”, Long Nhất từ trước đến nay không đáng tin, trong mắt loé lên một tia ý vị sâu xa.
“Thánh thể tu hỗn độn đạo, tiểu tử này đã lập ra tiền lệ mới!”, Long Ngũ tặc lưỡi: “Không thể phủ nhận ngoại đạo pháp tướng của hắn đúng là rất bá đạo, nhưng cũng cho thấy hành trình tu đạo của hắn sẽ vô cùng gian nan”.
Dưới sự chú ý của mọi người, thế giới rộng lớn chậm rãi tiêu tán, nhưng tâm cảnh của mọi người vẫn chấn động tột đỉnh.
Trong thạch thất của động phủ ở Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn đang nhắm mắt bất động, mái tóc đen xoã sau vai, hơi thở mạnh mẽ mà đều đặn, lặng lẽ hít thở mặc cho rất nhiều tia sáng đang tụ lại trong cơ thể hắn.
Toàn thân hắn được ánh sáng hỗn độn bao quanh, mỗi tấc nguyên thần đều phát ra ánh sáng.
Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn đã thay đổi khá nhiều, khí tức khác lạ, thi thoảng sẽ lộ ra ý cảnh vạn vật, thi thoảng lại có khí tức huỷ diệt thiên địa, các loại khí tức hợp lại, khí tức hỗn độn tràn ngập, bầu không khí dành riêng cho thời kỳ hồng hoang đang dâng trào.
Ù! Ù!
Hỗn Độn Thần Đỉnh đang lơ lửng trên đầu hắn đang được ánh sáng hỗn độn tôi luyện, từng đạo pháp tắc lạc ấn trên đó, từng làn khí hỗn độn tản ra, mỗi làn đều cực kỳ nặng.
Lại nhìn vào cơ thể hắn, xương cốt thần huy chói lọi cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, từng đạo hỗn độn pháp tắc lạc ấn trên xương, nhìn kỹ còn thấy trên mỗi khớp xương đều có hỗn độn pháp tắc sáng rực.
Thần hải, sức mạnh linh hồn cuồn cuộn như biển, từng đạo hỗn độn pháp tắc đan xen, còn có thiên âm đại đạo bao quanh, Đan Tổ Long Hồn bay quanh thân thể rồng, trông nó có vẻ rất vui mừng.
Đan hải thì như một thế giới nhỏ, nó cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, bên trên thì mặt trời rạng rỡ, trăng vàng lơ lửng, sao sáng chói loá, bên dưới thì pháp lực dồi dào như biển.
Sau đó Diệp Thành mở mắt ra, hai tia sáng bắn ra, bắn xuyên qua cả vách động cứng rắn.
Hỗn độn đạo!
Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, hai tay nắm chặt, cảm nhận được sức mạnh bá đạo vô song, như thể nắm chắc tất cả vạn vật.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!”, ngay sau đó giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn: “Ngoại đạo pháp tướng rất bá đạo”.
“Niềm vui bất ngờ thôi”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người nhảy lên, vươn vai duỗi eo thoải mái, trong cơ thể còn có tiếng sét đánh roẹt roẹt.
Hế?
Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi: “Tu vi của ta đã là cảnh giới Không Minh đỉnh phong rồi ư?”
“Đúng vậy, chỉ còn cách cảnh giới Chuẩn Thiên một bước nữa thôi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Trong lúc ngộ đạo ngươi đã đột phá hai lần liên tiếp, một năm thôi mà tu vi của ngươi tiến cấp thần tốc, đừng nói ở Đại Sở, cho dù cả Chư Thiên Vạn Vực cũng không ai sánh kịp”.
“Vậy ta có thể ra ngoài thể hiện rồi à?”, Diệp Thành xoa xoa tay.
“Ta vô tình nghe thấy bọn chúng đã tấn công Thanh Vân Tông”.
“Thú vị”, Diệp Thành nghe vậy thì mừng: “Lão tử không đánh chúng thì chúng lại ra tay trước, nhưng như vậy cũng tốt, Hằng Nhạc và Thanh Vân bây giờ đã cùng phe, ta phải cho chúng một bài học có đi không có về”.
“Lão tử không quan tâm chuyện này, điều ta quan tâm là khi nào thì ngươi cứu ta ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp, lại kéo dài, chờ ngươi đến hoa cũng tàn”.
“Yên tâm, không tàn được”, Diệp Thành lắc đầu, xoay người bước ra khỏi thạch thất của động phủ.