Tiên Võ Đế Vương

Chương 1072: Tin được ngươi mới lạ



Sau khi ném bốn tên kia đi, Diệp Thành phủi phủi tay. 

 Nhưng bầu không khí nơi này vẫn gượng gạo như trước, chiếc giường sắt khổng lồ trước mặt họ rất chói mắt. 

 “Chiếc giường này cũng được đấy chứ”, Lạc Hi lau nước mắt, nói xong còn vỗ lên chiếc giường sắt rồi nhìn Diệp Thành, hai mắt to cong cong như hình trăng lưỡi liềm: “Diệp Thành, tối nay muội ngủ với huynh có được không?” 

 “Ta… Ta quen ngủ một mình rồi”, Diệp Thành ho khan. 

 “Vậy không được, đông mới vui”, Lạc Hi chớp chớp đôi mắt to, cười hì hì bảo: “Còn có Huyền Nữ sư tỷ, Bích Du tỷ tỷ, Ngọc Nhi tỷ tỷ, Hàn Nguyệt tỷ tỷ nữa, chúng ta… ưm ưm…” 

 Lạc Hi còn chưa nói hết đã bị Huyền Nữ đứng phía sau bịt miệng, cô nhóc này đúng là không nói khiến người khác hết hồn thì không thôi. Đừng nói là Huyền Nữ, mà Bích Du và Thượng Quan Hàn Nguyệt thậm chí là Thượng Quan Ngọc Nhi trước nay luôn tinh quái kỳ quặc cũng phải đỏ mặt, bao nhiêu người ngủ trên một giường như vậy, không đông vui mới lạ. 

 “Con nữa”, Tịch Nhan cũng chạy tới góp vui, cô bé còn cười tươi với Sở Linh: “Còn cả Sở Linh sư tổ nữa”. 

 “Tịch Nhan, càng lúc con càng lớn lối rồi đó”, Sở Linh bị câu nói này làm cho sững sờ, mặt đỏ bừng đi về phía Ngọc Nữ Các, trước khi đi còn lườm Diệp Thành cháy mắt. 

 “Đâu… Đâu phải ta nói đâu”, Diệp Thành giật giật khoé miệng. 

 “Còn không thừa nhận, chắc chắn trong lòng ngươi nghĩ như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Linh tinh, ta rất chung tình đấy”. 

 “Tin được ngươi mới lạ”. 

 “Tin hay không thì tuỳ”, Diệp Thành không đồng tình, biết bầu không khí trở nên kỳ quái, hắn bèn vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Bích Du: “Tình trạng Phụ Hoàng cô thế nào rồi?” 

 “Đang bế quan”, Bích Du nhẹ giọng đáp, nhưng vệt ửng hồng trên mặt mãi vẫn chưa hết. 

 “Phụ Hoàng?”, nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bích Du. 

 “Bích Du tỷ tỷ, tỷ cũng là công chúa phàm trần sao?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to kinh ngạc nhìn Bích Du. 

 “Phụ Hoàng của cô ấy chính là Đao Hoàng trong truyền thuyết”, biết điều mọi người đang thắc mắc, Diệp Thành trả lời thay Bích Du luôn. 

 Lời của hắn khiến ánh mắt những người có mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Bích Du cũng thay đổi, nếu Diệp Thành không nói ra, không biết đến lúc nào họ mới biết bí mật này. 

 “Phụ Hoàng từng nói, chỉ là hư danh thôi”, thấy ánh mắt thảng thốt của mọi người, Bích Du khẽ mỉm cười. 

 “Không phải hư danh đâu”, Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thán: “Quen Bích Du lâu như vậy mà ta cũng không biết Phụ Hoàng của muội là Đao Hoàng, doạ ta hết hồn!” 

 “Bây giờ biết cũng không muộn”. 

 “Mọi người cũng đã đến rồi, để ta giúp mọi người mở đan hải và thần hải!”, khi Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi nói chuyện, Diệp Thành đã triệu hồi tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và Đan Tổ Long Hồn, mục tiêu chính là Huyền Nữ và Lạc Hi. 

 “Đan hải và thần hải cũng mở được sao?”, Huyền Nữ và Lạc Hi sững sờ. 

 “Không gì là không thể”, Diệp Thành mỉm cười: “Ngồi xuống đi! Có thể sẽ rất đau đấy, tĩnh tâm nhé”. 

 Nghe vậy, tuy Lạc Hi và Huyền Nữ không tin lắm nhưng vẫn khoanh chân ngồi xuống, sau đó hít vào một hơi rồi nhắm mắt, tâm cảnh cũng đồng thời lắng xuống. 

 Lập tức, Đan Tổ Long Hồn, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân lần lượt tiến lên, mỗi người thi triển thần thông của mình, trên mặt Huyền Nữ và Lạc Hi hiện lên vẻ đau đớn, sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt. 

 Bên này, Diệp Thành nhìn thoáng qua Huyền Nữ và Lạc Hi rồi lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt và Bích Du: “Trong cơ thể hai người đều có huyết mạch đặc biệt, thời gian này ở lại Hằng Nhạc Tông đi, tốt nhất đừng ra ngoài”. 

 “Đây cũng là lý do phụ thân bảo ta và Ngọc Nhi đến Hằng Nhạc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ đáp. 

 “Cũng đúng, so với Thượng Quan thế gia thì Hằng Nhạc Tông vẫn khá an toàn”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Nếu không nhờ Độc Cô thúc thúc luôn ở bên cạnh thì e rằng ta đã bị bắt lâu rồi”, Bích Du tiết lộ bí mật: “Ta có thể cảm nhận được rõ ràng một thế lực nào đó đang theo dõi ta, nói chính xác hơn là theo dõi huyết mạch đặc biệt của ta, chỉ vì e ngại thực lực của Độc Cô Ngạo thúc thúc nên vẫn chưa ra tay thôi”. 

 “Vậy cẩn thận hơn đi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện xảy ra với Cơ Tuyết Băng, vì mục đích nào đó mà Pháp Luân Vương thậm chí cả Thánh nữ của Chính Dương Tông cũng dám động vào, vậy còn điều gì ông ta không làm được nữa. 

 Hơn nữa đây mới chỉ là Pháp Luân Vương, cao thủ Huyết tộc Thượng Quan Hàn Nguyệt gặp phải năm xưa, cộng thêm như Bích Du nói, Đại Sở này thật sự không chỉ có một thế lực cổ đang thu thập huyết mạch đặc biệt, tuy hiện giờ vẫn chưa biết mục đích của chúng nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp. 

 “Ta hy vọng chúng ta có thể tham gia trận đại chiến với Thanh Vân Tông sắp tới”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng. 

 “Cô không nói thì ta cũng định để các cô tham gia”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Các cô đều là những nữ nhi ưu tú, không tham gia chiến tranh sao được!” 

 Póc! Póc! 

 Khi mấy người nói chuyện thì Huyền Nữ và Lạc Hi ở bên cạnh lần lượt mở được đan hải, sau đó tu vi của họ cũng lần lượt tiến giới đến cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. 

 Lát nữa mở thần hải cần rất nhiều thời gian, vì liên quan đến linh hồn nên Đan Tổ Long Hồn cũng không dám làm bừa, dù sao hai người cũng khác với Sở Linh. 

 “Không xong ngay được đâu”, Diệp Thành nhìn Lạc Hi và Huyền Nữ rồi nhảy lên đá Huệ Tâm sau đó ngồi xếp bằng trên đó, từ từ nhắm mắt lại. 

 Hai ngày nay tu vi của hắn tiến giới quá nhanh, cần thời gian củng cố, còn có hỗn độn đạo của hắn nữa, hắn mới chỉ biết sơ qua, cũng cần thời gian để tiếp tục lĩnh ngộ, áp lực đến từ bên ngoài làm cho hắn không dám lơ là chút nào. 

 Vì hắn nhắm mắt thiền định nên nơi này trở nên yên tĩnh, Lạc Hi và Huyền Nữ đang mở thần hải, còn lại Bích Du, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt nhàm chán chống cằm ngồi đó, không biết đang nghĩ gì. 

 Còn Tịch Nhan, cô bé ngưng tụ một đám vân đoàn rồi ngồi lên đó, hai tay nhỏ bé cũng chống cằm, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành. 

 “Vẻ mặt cô nhóc này là lạ”, cách đó không xa, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trông có hơi kỳ quái. 

 “Cô bé là đồ nhi Diệp Thành nhận khi đến nước Triệu thực hiện nhiệm vụ”, Bích Du nở nụ cười: “Nghe nói cô nhóc này rất có thiên phú, tài giỏi hơn bất kỳ người nào muội gặp, thành tựu sau này của cô nhóc chắc chắn không dưới Diệp Thành”. 

 “Thời đại này đúng là phi thường”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Tịch Nhan loé lên ý tứ sâu xa: “Huyết mạch đặc biệt như thế, thiên phú phi thường như vậy, thế hệ này chắc chắn là thời đại của những ngôi sao sáng”. 

 Hai người tỷ một câu muội một câu, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng đang nghĩ về một chuyện khác: Nước Triệu. 

 Mỗi lần nhắc đến hai từ “nước Triệu” này, cô ta đều không khỏi nghĩ đến một vài chuyện cũ xấu hổ, cô ta gặp Diệp Thành ở nước Triệu, hơn nữa lần đầu gặp mặt hai người còn “thẳng thắn” với nhau, nói rõ hơn tức là không mặc quần áo. 

 Thời gian chầm chậm trôi qua. 

 Hửm? 

 Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên đá Huệ Tâm hơi nhíu mày, từ từ mở mắt, vô thức nhìn ra ngoài Hằng Nhạc Tông. 

 Qua kết giới hộ sơn chín tầng của Hằng Nhạc Tông, hắn nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang đứng đó, lúc này người ấy đang nhìn vào bên trong Hằng Nhạc, ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không. 

 “Sao lại về rồi?”, vẻ mặt Diệp Thành kỳ quái, hắn vô thức đứng dậy, bước vào hư không, đi ra ngoài.