Có điều khi mũi kiếm Lăng Sương của Tịch Nhan còn cách Cơ Tuyết Băng tầm ba tấc thì cô mới khẽ giơ tay kẹp chuẩn xác kiếm Lăng Sương sau đó khẽ gẩy tay khiến kiếm của Tịch Nhan bay đi.
Tịch Nhan trầm trồ “woa” lên một tiếng cứ thế lảo đảo lùi về sau bốn, năm bước, cô vừa đứng vững thì liền thấy như có ma quỷ trước mặt, Cơ Tuyết Băng đã xuất hiện trước mặt Tịch Nhan, bàn tay trắng trẻo khẽ đặt lên trán cô.
Tịch Nhan sợ hãi toát mồ hôi, trước đó nếu như Cơ Tuyết Băng ra tay thì e rằng cho tới bây giờ phần trán và cả thần hải của cô đều bị đâm xuyên rồi.
“Không phải tung bất cứ chiêu nào sao?”, nhìn Cơ Tuyết Băng ở trước mặt, Tịch Nhan có một cảm giác thất bại trỗi dậy mà trước nay chưa từng có.
“Tiểu nha đầu, giờ về nghỉ ngơi được chưa?”, giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang vọng khắp rừng trúc.
Nghe vậy, cơ thể nhỏ bé của Tịch Nhan bất giác run lên, trước mắt cô là một màu u tối, đợi tới khi mở mắt ra thì mọi thứ dường như chưa hề xảy ra, Cơ Tuyết Băng vẫn ngồi khoanh chân lật giở quyển tông và còn không hề di chuyển lấy một bước.
“Mọi thứ trước…trước đó đều…đều là hoan thuật sao?”, trong ánh mắt của Tịch Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay hoan thuật vẫn khiến cô tự hào lại kéo cô vào trong hoan cảnh ngay khi cô bước ra khỏi đây.
“Sư nương, Tịch Nhan không định công kích người thật sự đâu”, sau hồi kinh ngạc, Tịch Nhan mới cúi đầu giống như tiểu nha đầu phạm phải sai lầm lớn.
“Ta không trách muội”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, “còn nữa, đừng gọi ta là sư nương, ta không phải là sư nương của muội.
Ừm!
Tiểu nha đầu lại lần nữa gật đầu, cô bĩu môi đi ra ngoài.
Ra khỏi rừng trúc, cô nhìn thấy bóng Diệp Thành từ xa đang ngồi trên một vách đá uống rượu.
“Có phải bị đả kích rồi không?”, Diệp Thành lên tiếng.
“Sư phụ biết sao?”, Tịch Nhan thẫn thờ, cô từ từ đi tới.
“Con đừng đánh giá thấp trí tuệ của sư phụ thế chứ”, Diệp Thành mỉm cười, “cô ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của con, ta đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, ta không nói ra vì ta thật sự muốn cho con nếm chút khổ ải, nếu không thì con rất khó có thể hiểu được đạo lí núi cao còn có núi cao hơn”.
“Hoá ra đây mới là dụng ý thực sự của sư phụ”, Tịch Nhan cúi đầu mím môi, “nhưng đại tỷ đó thật sự rất lợi hại, con rơi vào tay tỷ ấy mà tỷ ấy không cần ra bất cứ chiêu nào”.
“Cô ấy là Huyền Linh Chi Thể nghìn năm mới có, là truyền thuyết bất bại nên không đơn giản đâu”, Diệp Thành khẽ xoa đầu Tịch Nhan, cười nói: “Huyết mạch và thần tàng của cô ấy đã hoàn toàn thức tỉnh, cô ấy của hiện tại cho dù là ta muốn đánh bại thì cũng phải trả cái giá bằng máu”.
“Vậy hoan thuật của tỷ ấy…”
“Đó là nhất niệm hoa khai”, Diệp Thành mỉm cười, “nó bá đạo hơn vạn hoa đồng của con ở chỗ thuật này có thể dùng được bất cứ lúc nào, có thể đưa người ta vào hoan cảnh mà thần không biết quỷ không hay, nhưng điểm hạn chế của nó là phải tiêu hao sức mạnh linh hồn rất lớn, vả lại một khi bị phá giải thì phản phệ gặp phải sẽ gấp bội”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại lần nữa xoa đầu Tịch Nhan, “tiểu nha đầu, thế giới này rất kì diệu, nhân quả vẫn xoay vần trong trời đất, con có thể tránh được hai chiêu trong tay ta không có nghĩa là con có thể né qua được hai chiêu trong tay muội ấy. Bí thuật công pháp của muội ấy có thể khắc chế huyết mạch linh tộc trong người con. Vạn hoa đồng không có tác dụng với muội ấy nên con đã thua từ đầu rồi”.
“Tịch Nhan hiểu rồi”, tiểu nha đầu hít vào một hơi thật sâu, “muốn vượt qua sư phụ thì phải vượt qua tỷ ấy trước đã”.
“Con hiểu như vậy cũng không sai”, Diệp Thành nhướng vai, “đi đi, con có khả năng thiên bẩm tuyệt thế nên cần phải nắm vững cơ bản, thành tựu trong tương lai của con nhất định còn hơn cả ta và muội ấy”.
Ừm!
Tiểu nha đầu gật đầu nghiêm túc sau đó mới rời đi.
Sau khi Tịch Nhan rời đi, Diệp Thành lại lấy vò rượu ra uống cạn rồi mới nhảy xuống khỏi vách đá nhìn về khu rừng trúc, cười nói: “Nếu hôm khác có thời gian không biết muội có thể dạy cho đồ nhi của ta không?”
“Hà cớ gì phải là muội dạy, với khả năng thiên bẩm của cô bé, đợi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh thì huynh và ta cũng không làm gì được cô bé đâu”, trong rừng trúc vang lên giọng nói của Cơ Tuyết Băng, “huynh hiểu rõ hơn ai hết cái mà cô bé thiếu không phải là một người dẫn đường mà là sự kiên trì bền bỉ trong tu luyện. So với cô bé mà nói thì thiếu niên thân mang huyết mạch thánh viên mới khiến cho người ta trầm trồ”.
“Tốt cái con khỉ”, Diệp Thành vừa dứt lời, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lại vang lên, “hai ngươi có bệnh sao? Hoang Cổ Thánh Thể đi dạy người của Linh tộc, Huyền Linh Chi Thể đi dạy người mang huyết mạch Thánh Viên, đây là kiểu tổ hợp chết tiệt gì thế chứ?”
“Sao vậy, ngươi có ý kiến à?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Ta đương nhiên có ý kiến rồi, hai ngươi nhận nhầm đệ tử rồi”, Thái Hư Cổ Long thở phì phò, “nghe ta, Huyền Linh Chi Thể dạy tiểu nha đầu mang huyết mạch Linh tộc, ngươi đi dạy tiểu tử mang huyết mạch Thánh Viên, như vậy mới là sự kết hợp hoàn hảo”.
“Vẫn là Long Gia giỏi”, Diệp Thành xoa cằm, “Có điều dù ngươi có ý kiến thì cũng không có tác dụng”.