Tiên Võ Đế Vương

Chương 1091: Tại sao lại bắt ta?



Gần đến bình minh, đại quân tham chiến mới về đến Hằng Nhạc Tông. 

 Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. 

 Vừa về đến Hằng Nhạc Tông, đại quân Chính Dương Tông mới thu nạp đã bị đưa đến một nơi riêng, bầu không khí rất ngột ngạt, căng thẳng. 

 Sau đó Cơ Tuyết Băng tới, tiếp đó cũng có rất nhiều cao thủ của Chính Dương Tông bị đưa đi nữa. 

 “Tại sao lại bắt ta? Tại sao lại bắt ta?”, ngay sau đó có tiếng gào thét vang lên, trong tiếng gầm thét ấy còn mang theo sự phẫn nộ: “Diệp Thành, đây là lời hứa của ngươi với chúng ta à? Cơ Tuyết Băng, đây là lời đảm bảo của cô với chúng ta ư?” 

 Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nhắm mắt làm ngơ trước những tiếng gào thét ấy. 

 Đối với điều này, những cao thủ của Chính Dương Tông không bị đưa đi đều biết rõ trong lòng. 

 Đại quân bốn điện là quân đội tu sĩ rất lớn, sao có thể không có người đục nước béo cò, nếu là họ chắc chắn cũng sẽ sàng lọc kỹ càng, loại bỏ những kẻ có tâm tư khó lường. 

 Vì số lượng quá đông, bắt đầu từ gần sáng tới khi màn đêm buông xuống của ngày hôm sau mới hoàn tất. 

 Cao thủ của Chính Dương Tông bị bắt đi đều không quay về nữa, tuy lòng Diệp Thành đã nguội lạnh nhưng hắn vẫn hơi thương hại, vì thế hắn không giết mà chỉ phế tu vi của chúng, bí mật đưa tới thế giới phàm trần để chúng tự sinh tự diệt. 

 “Khả năng tuỳ cơ ứng biến của ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên”, nhìn đại quân còn lại của Chính Dương Tông, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành với ánh mắt chân thành. 

 “Con cũng không làm gì”, Diệp Thành mỉm cười nhún vai, nói rồi hắn ra hiệu cho Hồng Trần Tuyết nhìn về Cơ Tuyết Băng ở nơi cách đó không xa: “Công thần thật sự là mỹ nữ kia”. 

 “Đây chính là điều ta đang nói đến”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ: “Có thể chiêu mộ kẻ thù cũ về phe mình, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được”. 

 “Chuyện nhỏ thôi ấy mà”, Diệp Thành chậm rãi xoay người, đi về phía Ngọc Nữ Phong, sau đó giọng nói nhẹ nhàng vọng lại: “Đại quân Chính Dương Tông còn lại giao cho người bố trí đó, nên làm thế nào chắc người cũng hiểu, con không muốn một ngày nào đó bọn họ tập hợp lại thành một nhóm rồi nổi dậy tạo phản”. 

 “Ngươi suy tính chu đáo thật đấy!”, nhìn Diệp Thành rời đi, Hồng Trần Tuyết cười lắc đầu. 

 Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Diệp Thành bận rộn một ngày hai đêm cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn nằm lên ghế tựa lắc lư nhịp nhàng. 

 “Nào nào nào, xếp hàng đi, đừng có vội”, ngay sau đó có tiếng hò hét vang lên, phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị dẫn đầu một nhóm người đi tới, còn xếp thành hàng nối đuôi nhau. 

 Không chỉ họ, mà phía Liễu Dật, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Lăng Tiêu, Tiêu Tương cũng tới, nhưng họ không nói nhiều như phía Hùng Nhị, so với mấy tên bỉ ổi kia thì họ khá nghiêm túc. 

 Phải công nhận rằng sau chiến tranh họ quả thực đã thay đổi, nhất là phía Tạ Vân, tuy nhìn vẫn không đáng tin cậy như trước nhưng từ trong cốt cách đã thêm vẻ tàn bạo, đây là khí chất sau khi được chiến tranh tôi luyện mới có. 

 “Hiếm khi mọi người đều rảnh, vào uống vài chén đi”, Diệp Thành bật dậy, lấy ra hàng trăm vò rượu hảo hạng đặc chế. 

 “Có rượu à, chúng ta cũng uống”, bên kia, hai tiểu yêu tinh Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi rất tự giác gia nhập, ngay cả Thượng Quan Hàn Nguyệt, Huyền Nữ, Bích Du thường ngày luôn ít nói cũng tới. 

 “Mỹ nữ, chúng ta vừa gặp đã thân, sư huynh đưa muội đi ngắm trăng nhé”, Tạ Vân ôm vò rượu tới bên Thượng Quan Ngọc Nhi, phong thái hiếm thấy nhẹ nhàng nho nhã, giống như công tử thế gia khiêm tốn lễ độ, nhưng nhìn cặp mắt bên xanh bên tím của hắn ta lại cảm thấy cực kỳ buồn cười. 

 “Không đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi bưng vò rượu uống một ngụm: “Diệp Thành nói rồi, huynh lúc nào cũng không nghiêm túc”. 

 “Đừng đùa mà, ta là dân lành”. 

 “Xuỳ”, Thượng Quan Ngọc Nhi không cho là vậy. 

 “Sao huynh mập thế?”, bên này, Lạc Hi chớp đôi mắt to tròn nhìn Hùng Nhị, vươn bàn tay nhỏ bé ra chọc chọc ngấn mỡ núng nính trên người hắn ta. 

 “Muội đừng nói chuyện như thế, ra ngoài rất dễ bị đánh đấy”, Hùng Nhị mặt dày ôm vò rượu, nói xong còn cho vào trong một ít thuốc tráng dương. 


 “Người thương trước kia của ngươi đâu?”, bên này, Hoắc Đằng vừa ôm vò rượu vừa liếc Tư Đồ Nam đang bị đánh, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào Diệp Thành bên cạnh. 

 “Có trời mới biết”, Diệp Thành nhún vai. 

 “Nghe nói cô ấy đẹp lắm”, Hoắc Đằng nhích lại gần Diệp Thành rồi nháy mắt, vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi: “Nói thật đi, ngươi với cô ấy đã lên giường chưa?” 

 Tuy giọng tên này nhỏ nhưng lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía này, từng đôi mắt hóng hớt nhìn thẳng vào Diệp Thành.