Tiên Võ Đế Vương

Chương 1092:  Chết tiệt! 



“Chuyện này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành vẫn uống rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta cầm dao giết lợn bước đi phóng khoáng…” 

 “Ta đề nghị chúng ta băm nhỏ tên này ra rồi hầm đi!”, nghe Diệp Thành kể chuyện vớ vẩn, Tạ Vân giơ kiếm Trạm Lô lên, nói xong còn hà hơi lên kiếm rồi dùng tay áo lau sạch bóng. 

 “Hợp Hoan Tán vừa mới ra lò”, Diệp Thành rất bình tĩnh, phất tay lấy ra một sọt Hợp Hoan Tán, suýt làm cho Tạ Vân sợ són ra quần. 

 Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị và Hoắc Đằng cũng giật giật khoé miệng, đêm hôm đó vì thứ này mà họ suýt thì bị hành hạ đến chết, nhất là Đường Như Huyên, cô ấy đỏ mặt véo Hùng Nhị liên tục. 

 Khung cảnh sau đó rất ấm áp, rượu của Diệp Thành rất mạnh, mọi người uống say ngả nghiêng, men rượu mịt mờ, bây giờ họ đã có thể bảo vệ bầu trời của mình, nói về những năm thăng đó, họ thật sự vô cùng cảm khái. 

 Nửa đêm, Diệp Thành xua tan cơn say, nhìn mọi người đang say xỉn xung quanh không khỏi nở nụ cười, đi về phía khu rừng trúc nhỏ của Cơ Tuyết Băng. 

 Từ xa hắn đã nhìn thấy Hổ Oa đang múa Ô Thiết Côn, mà người đấu cùng cậu nhóc chính là đạo thân của Cơ Tuyết Băng. 

 Cậu nhóc này thật sự nghị lực phi thường, dù cho khí huyết huyết mạch Thánh Viên của cậu dồi dào nhưng sắc mặt lúc này cũng đã hơi tái, bị đánh toàn thân đầy máu, quan trọng nhất là Diệp Thành còn thấy cổ tay và cổ chân cậu đang đeo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nặng vài nghìn cân. 

 Lại nhìn tới nơi cách đó không xa, Cơ Tuyết Băng đang dựa vào lan can, một chân đặt trên tảng đá, tay cầm bầu rượu, khí chất lạnh lùng, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng hiện lên vệt ửng hồng, cực kỳ quyến rũ. 

 “Có phải muội đối xử với hắn hà khắc quá không?”, Diệp Thành chầm chậm đi tới, liếc nhìn Hổ Oa rồi lại nhìn Cơ Tuyết Băng, thở dài: “Năm đó ta cũng không tàn nhẫn với hắn như vậy”. 

 “Chịu áp lực mới có thể khơi dậy khả năng tiềm tàng, huynh không hiểu đạo lý này sao?’ Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất lời, vẫn yên lặng tiếp tục uống rượu. 

 “Hiểu, hiểu, hiểu”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, ngậm tăm trong miệng rồi bảo: “Muội là sư phụ của hắn, muội huấn luyện hắn như nào đương nhiên ta sẽ không can thiệp”. 

 “Huynh có chuyện gì nói đi”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu. 

 “Ta muốn ngủ với muội”, Diệp Thành vừa lên tiếng đã thốt ra năm chữ này. 

 “Chờ một chút!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, sau đó ra lệnh cho phân thân đang ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi. 

 Phân thân nhận được mệnh lệnh lập tức đứng lên, tìm một vị trí cực chuẩn, cởi quần lấy thứ to lớn kia ra, nhắm thẳng Thái Hư Cổ Long rồi phun ào ào. 

 Chết tiệt! 

 Âm thanh mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên. 

 “Đáng đời ngươi bị phong ấn”, giọng nói thần thức của Diệp Thành vang lên, hắn dám khẳng định nếu bây giờ Thái Hư Cổ Long ở đây chắc chắn hắn sẽ không nói lời nào mà đá chết nó. 

 Bên này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, biết lời vừa rồi không phải do Diệp Thành nói nên đương nhiên cô ta cũng không quan tâm. 

 Sau đó, Diệp Thành chặn liên lạc với Thái Hư Cổ Long rồi ho khan nhìn Cơ Tuyết Băng: “Thật ra ta tìm muội cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn… xin muội ít máu”. 

 “Sao, lần này không định làm ta ngất đi nữa à?”, Cơ Tuyết Băng liếc nhìn Diệp Thành, dường như lại nghĩ đến chuyện bị Diệp Thành đánh ngất đêm đó. 

 “Đó… Đó chỉ là hiểu lầm thôi, ta…” 

 “Muốn máu Huyết Linh thì dùng máu Thánh Thể để đổi”, Cơ Tuyết Băng thẳng thừng ngắt lời Diệp Thành, không muốn nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa của hắn chút nào. 

 “Dễ thôi”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức ngưng tụ máu Thánh Thể, hắn vẫn luôn mơ ước có được huyết mạch Huyền Linh, bởi vì trong huyết mạch ấy có khả năng hồi phục bá đạo của Thần tộc. 

 Cơ Tuyết Băng cũng thẳng thắn, ngưng tụ một tia máu Huyền Linh tinh nguyên, truyền cho Diệp Thành. 

 Giữa không trung, máu Thánh Thể màu vàng và máu Huyền Linh ba màu cực kỳ lộng lẫy, rực rỡ. 

 Nhưng lúc này một điều kỳ lạ xảy ra, máu Thánh Thể và máu Huyền Linh tự di chuyển trong lúc bắn lên, sau đó khi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang ngơ ngác thì chúng đã đan xen rồi tự hợp lại với nhau. 

 Lập tức, một đạo thần huy chói mắt bắn lên, uy lực bí ẩn và kỳ dị được sinh ra, trong không gian dao động xuất hiện từng gợn sóng, xung quanh giọt máu còn có dị tượng, còn có cả thiên âm đại đạo vọng lên. 

 Vút! 


 “Chuyện… Chuyện gì thế này?”, Phục Nhai ở bên cạnh ngơ ngác nhìn vào màn nước. 

 “Đế khí đang gọi”, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung mỉm cười. 

 “Đế khí?”, Phục Nhai sửng sốt, nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm: “Ý Thánh chủ là…” 

 “Đế Kiếm Hiên Viên”.