Tiên Võ Đế Vương

Chương 1154: Đương nhiên ta biết cái giá của việc này



“Đúng vậy, là một bức tường thành cắt ngang hai đầu Đông Tây của Nam Sở, bức tường thành này sẽ phân chia Nam Sở và Bắc Sở”. 

 “Mẹ kiếp”, Diệp Thành vừa dứt lời, Cổ Tam Thông đã bật thốt tiếng chửi thề: “Ngươi có biết từ phía Đông Nam Sở đến phía Tây Nam Sở xa nhường nào không? Ít nhất cũng hơn ba triệu dặm đấy, làm tường thành á? Đùa à?” 

 “Diệp Thành, hẳn ngươi cũng biết tường thành không có ý nghĩa gì nhiều đối với tu sĩ”, Chung Giang cau mày, những người khác hầu như cũng đều có vẻ mặt như ông ta. 

 Lần đầu tiên suy nghĩ của Diệp Thành khác với mọi người, ai cũng hơi nhíu mày, vì bức tường thành nối liền từ Đông sang Tây Nam Sở không phải chuyện đùa, mà cần một lượng lớn nhân lực và vật tư. 

 “Đương nhiên ta biết cái giá của việc này”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhưng thực sự rất cần thiết, tại sao ba tông của Nam Sở lại tan rã trong thời gian ngắn như vậy, tại sao Nam Sở lại được chúng ta thống nhất trong thời gian ngắn như thế? Chỉ vì thế lực Nam Sở phức tạp thôi sao? Chỉ vì thế lực của chúng ta lớn ư? Không, những thứ này không phải quan trọng nhất”. 

 “Thành Nhi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nghi hoặc nhìn Diệp Thành. 

 “Đại quân Viêm Hoàng đi xuống phía Nam, các thế lực lớn ở Nam Sở hoàn toàn không phát hiện, đây mới là bước quan trọng nhất trong việc thống nhất Nam Sở”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Vì có đại quân Viêm Hoàng làm hậu thuẫn, vì chúng ta ở trong bóng tối nên mới từng bước trở mình tuyệt vời như vậy, nhưng…” 

 Nói đến đây Diệp Thành dừng lại nhìn mọi người rồi mới nói tiếp: “Nhưng nếu trước khi đại quân Viêm Hoàng xuống phía Nam có bức tường thành phân cách Nam Bắc Đại Sở thì sẽ thế nào? Đại quân tu sĩ khổng lồ như vậy sao có thể dễ dàng trà trộn vào Nam Sở dưới mí mắt của bao nhiêu thế lực lớn ở Nam Sở? Họ không thể! Nếu không có đại quân Viêm Hoàng làm hậu thuẫn, chỉ dựa vào mười mấy người chúng ta mà muốn thống nhất Nam Sở thì không có khả năng”. 

 “Ta không đồng ý với suy nghĩ của ngươi”, Chung Quy khẽ lắc đầu: “Cho dù khi đại quân Viêm Hoàng đi về phía Nam, Nam Sở có bức tường thành phân cách hai đầu Bắc Nam, chúng ta vẫn có thể trà trộn được, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi. Hai đầu Đông Tây của Nam Sở hơn ba triệu dặm, khoảng cách xa như vậy muốn trà trộn vào cũng không phải chuyện khó”. 

 “Nhưng chúng ta sẽ lãng phí thời gian”, Diệp Thành nói tiếp: “Tiền bối thử nghĩ nếu vì trà trộn vào Nam Sở mà lãng phí thời gian, vậy ngày đó chúng ta không thể tới kịp để cứu phía chưởng môn sư bá, không có phía chưởng môn sư bá, chúng ta không thể dễ dàng chiếm được Hằng Nhạc, những chuyện sau đó cũng sẽ không được suôn sẻ như vậy, Nam Sở lúc này có lẽ vẫn đang hỗn loạn”. 

 “Nghĩ như vậy cũng không sai”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai: “Chuyện đêm đó không phải chúng ta tới kịp mà là chúng ta tới sớm, nếu có sự sai lệch thời gian ở bất cứ bước nào thì cũng không có Thiên Đình như bây giờ. Ta đồng ý xây tường thành”. 

 Mặc dù Vô Nhai Đạo Nhân đã gật đầu đồng ý, nhưng trong đại điện vẫn có người cau mày, bởi vì chuyện này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. 

 “Chúng ta từng bước thống nhất Nam Sở thế nào, các vị tiền bối đều rất rõ”, Diệp Thành nhìn mọi người: “Nhưng chúng ta không dám đảm bảo rằng các thế lực khác cũng sẽ dùng cách này để làm tan rã Thiên Đình, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Một hai người trà trộn vào Nam Sở không đáng sợ, nhưng cả đội quân tu sĩ trà trộn vào sẽ là một tai hoạ lớn. Thiên hạ chúng ta chiếm lấy như thế nào thì phải bảo vệ như thế đó”. 

 “Ngươi chắc chắn sau khi xây tường thành, đội quân tu sĩ của các thế lực lớn ở Bắc Sở sẽ không trà trộn vào được nữa sao?”, Thượng Quan Huyền Cương trầm ngâm nhìn Diệp Thành. 

 “Câu này của tiền bối nói đúng trọng điểm rồi đó”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu đã xây tường thành thì không thể xây một bức tường thành bình thường được, phải là tường thành tập hợp công kích trận pháp, kết giới hộ sơn và nhiều loại cấm chế, tiến có thể công, lui có thể thủ, không phải nhằm vào người phàm mà là nhằm vào tu sĩ”. 

 “Ta đã nói đến trọng điểm nhưng có vẻ ngươi vẫn chưa nói tới”, Thượng Quan Huyền Cương nhàn nhạt bảo: “Tường thành dài như vậy, ngươi ngăn cản quân đội tu sĩ của các thế lực Bắc Sở trà trộn vào kiểu gì?” 

 “Đương nhiên là có cách”, Diệp Thành cười sảng khoái: “Nếu đã có tường thành thì đương nhiên có cổng thành, người Bắc Sở muốn vào Nam Sở không thể trèo tường mà phải đi qua cổng thành. Cổng thành cũng không phải cổng thành bình thường, phải là loại có nhiều cấm chế, không phải người bình thường có thể vào, còn những người không dưng lại đi trèo tường thì không cần nghĩ nhiều, trực tiếp giết luôn”. 

 “Vậy nên xung quanh tường thành phải có quân đội thường trực và quân đội tuần tra tu sĩ”, Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Các vị tiền bối đừng lo, một khi bên phía tường thành có biến động, một khắc sau đại quân của Thiên Đình sẽ tới nơi, đánh rắn động cỏ, bọn chúng còn dám vào Nam Sở không? Cho dù bọn chúng dám thì cứ để bọn chúng vào, đóng cửa đánh chó, bắt rùa trong lồng chúng ta cũng đã làm nhiều lần rồi”. 

 Nói xong, Diệp Thành lại nhìn quanh một lượt: “Các vị tiền bối, không biết ý kiến này của ta có đáng tin cậy không?” 

 “Đáng tin cậy, chắc chắn đáng tin cậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ lập tức trả lời: “Tuy khối lượng công việc hơi nhiều nhưng chúng ta cũng có nhiều người mà!” 

 “Vậy những tiền bối khác thì sao ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn phía Đao Hoàng và Thiên Tông Lão Tổ.